Nhất Sơn đứng trước cửa chần chừ không biết nên đi vào hay không, dạo gần đây cậu ta không còn ở nhà nữa vì công việc thật sự bận rộn. Một cơn gió lạnh thổi ngang qua, Nhất Sơn rùng mình rồi nhanh chóng mở cửa đi vào trong.
Đi xuống bếp tự rót cho mình ly nước thì nghe tiếng mở cửa, có lẽ là Đại Ngọc tỉnh dậy rồi. Nhất Sơn thong dong uống nước cho đến khi nhìn thấy người bước tới.
Phụt, nước trong mồm không tự chủ được mà phun ra
Một người đàn ông bước ra với nhan sắc không chê vào đâu được, thân hình rắn chắc cao lớn. Và điều đặc biệt là chỉ quấn cái khăn tắm che nửa thân dưới và để nửa thân trên trần trụi xuất hiện trong nhà. Nhất Sơn không cách nào ngậm mồm lại được, cho đến khi người đó nhìn qua.
Lý Khôi Vĩ nhíu mày khi thấy có người khác trong nhà và còn là đàn ông. Cho đến khi nhìn rõ người đó là ai thì sắc mặt anh mới tốt hơn một chút. Đi tới bên tủ lạnh rất tự nhiên tự mình uống nước, sau đó đưa mắt nhìn Nhất Sơn đang há hốc mồm nhìn mình
- Tối qua chị cậu rất lo cho cậu
-.....À
Mắt Nhất Sơn không thể nhìn cái khăn tắm trên hông anh, lỏng lẽo có thể rớt xuống bất cứ lúc nào. Dù là cùng giới nhưng mặt cậu ta cũng đỏ lên, khụ một tiếng nhắc nhở:
- Anh có thể mặc đồ vào rồi đi ra được không?
Lý Khôi Vĩ hơi ngạc nhiên rồi nhìn lại bộ dạng của mình. Vì Nhất Sơn quay qua chỗ khác nên anh không nhìn được biểu cảm của cậu ta lúc này, chỉ nói:
- Tôi nghe tiếng động nên đi ra xem, tưởng có ăn trộm
...... Vậy nếu có ăn trộm thật, anh định bắt trộm trong bộ dạng này sao?
Nhất Sơn nhất thời gào thét trong lòng. Lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cậu ta quay đầu lại thì nghe tiếng quát đầy giận dữ của ai kia
- Đi vào trong mau!
Đại Ngọc còn chưa tỉnh ngủ nhưng nghe tiếng gầm của ai kia vào sáng sớm thì giật mình, buồn ngủ cũng không còn.
- Sáng sớm đã lớn tiếng rồi
Đại Ngọc khó chịu nói
Cô thấy Lý Khôi Vĩ đi tới, mặt đen sì nhấc bổng cô một cách dễ dàng rồi đi vào phòng.
Lý Khôi Vĩ nhìn cô còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ thì phì cười, đóng cửa phòng xong đi tới vuốt ve mặt cô. Giọng nói có phần nghiêm khắc:
- Lần sau phải mặc đồ đàng hoàng rồi mới ra khỏi phòng, nghe chưa?
Đại Ngọc hơi nhíu mày, nhìn lại bản thân một lần nữa rồi đưa mắt nhìn anh. Ai mới là người nên mặc đồ đàng hoàng hả?
Anh hiểu ánh mắt của cô, nói tiếp:
- Anh là đàn ông không sao
Lúc nãy nhìn thấy cô chỉ mặc một cái áo sơ mi dài trên gối một tí, cúc áo cũng chưa cài xong thì máu nóng chạy thẳng lên não. Bộ dạng lúc đó quyến rũ thập phần, khuôn mặt mơ ngủ, đôi chân dài lộ ra khiến người ta phải thèm thuồng. Lý Khôi Vĩ lập tức che chở không cho người khác nhìn thấy, như cô là một món trân bảo vậy.
- Nói chung sau này phải cẩn thận, không phải ai cũng quân tử như anh
Cái gì? Ai quân tử cơ?
Đại Ngọc ném cho tên “ quân tử “ kia một ánh mắt khinh bỉ rồi đi tới tủ quần áo. Lý Khôi Vĩ đi theo, ôm cô từ phía sau.
- Buông em ra, đừng lộn xộn
Đáp lại là tiếng cười trầm thấp. Cô đành mặc kệ anh, chọn ra bộ đồ đi làm rồi hất anh ra đi tắm. Lúc cô tắm xong thì thấy anh cũng đã chỉnh tề. Đi xuống bếp thấy Nhất Sơn còn đang ngồi ngơ ngác ở đó, cô vò đầu khiến mái tóc cậu ta rối lên
- Ngu người ngồi đấy làm gì, đã ăn sáng chưa?
Nhất Sơn lắc đầu, cô gõ lên đầu cậu ta một cái rồi bắt tay làm bữa sáng. Đại Ngọc làm bữa sáng đơn giản, thịt xông khói cùng với trứng ốp la và bánh mì nướng. Lý Khôi Vĩ cũng ngồi vào bàn ăn, đôi mắt nhìn theo hình ảnh cô bận rộn.
Bầu không khí có chút ngượng ngập, cho đến khi Lý Khôi Vĩ đi ra xa thì Nhất Sơn mới đi tới bên cạnh và hỏi nhỏ:
- Sao anh ta lại ở đây?
-.... Hôm qua anh ấy có chút mệt nên ở lại một đêm, có chuyện gì sao?
Đại Ngọc nhìn em trai, cậu ta hơi cau mày:
- Chị không sợ ba mẹ qua bất ngờ à?
Cô có chút giật mình, đúng là cô chưa từng nghĩ đến việc này. Đại Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dù sao cũng không phải đầu trộm đuôi cướp
Xong cô lại nhìn cậu ta, ánh mắt đăm chiêu. Nhất Sơn bị nhìn đến bồn chồn, nhướng mày đáp lại. Cô xoay người bước đi.
Không phải đột nhiên Nhất Sơn lại quay trở về, từ ngày cậu ta nói với cô về quyết định của mình cô đã không còn hỏi về công việc nữa. Vì công việc đặc thù và cũng vì người mà Nhất Sơn làm việc cho.
- Chị
Nhất Sơn gọi một tiếng, cô quay đầu lại. Nhất Sơn nở nụ cười nhạt, đôi mắt chứa nỗi khổ không thể nói ra với ai được. Chỉ nhẹ giọng hỏi cô rằng:- Nếu như bị phản bội bởi một người mà mình yêu, thì chị sẽ làm gì?
Đại Ngọc mím môi sau đó bật cười, tiếng cười khẽ vang lên trong không khí. Sau đó Nhất Sơn nhìn thấy trong ánh mắt của cô phát ra một tia lạnh lẽo:
- Nếu đã thế thì không nên yêu nữa. Một kẻ phản bội thì không xứng đáng có tình yêu, càng không xứng đáng có được sự tha thứ.
*******
Buổi chiều cô xin phép tan làm sớm, dưới đôi mắt lạnh thấu xương của Bạch Minh Phong thì cũng được thả ra. Trên đường tới nhà Bạch Hạ Băng cô còn mua thêm một ít hoa quả. Điều ngạc nhiên là chính Trang Hoàng Nhật mở cửa cho cô, Đại Ngọc thụ sủng nhược kinh đi vào trong.
Vừa bước vào mấy bước đã có một người chạy tới ôm chầm lấy cô. Đại Ngọc nhìn sang Trang Hoàng Nhật, anh ta cười cười rồi đem trái cây trên tay cô đưa cho người làm.
Bạch Hạ Băng vui vẻ cười đến tít mắt khi nghe tin Đại Ngọc qua rủ cô đi dạo. Cô nàng được chồng bọc như một quả bóng tròn trông rất đáng yêu. Trang Hoàng Nhật choàng khăn cho vợ, vừa chỉnh vừa dặn dò:
- Đi chơi đừng chạy nhảy lung tung, có chuyện gì phải gọi cho anh ngay. Không được đi đến chỗ quá đông người, mệt thì phải ngồi nghỉ rồi hãy đi tiếp. Đừng ăn đồ lạnh, rất dễ bị đau bụng....
Đại Ngọc cảm thấy từ ngày Trang Hoàng Nhật cưới vợ thì đã nói nhiều hơn rồi.
Bạch Hạ Băng không nhìn anh ta, khoé môi hơi mím lại. Nhìn thấy thái độ của cô nàng như vậy, Trang Hoàng Nhật cũng chỉ hơi nhíu mày rồi mỉm cười hôn lên má cô ấy rất dịu dàng.
Giống như một con thú nhỏ lâu ngày được dẫn đi chơi, Bạch Hạ Băng cười nói cả chặng đường. Thái độ rất khác với khi nãy, Đại Ngọc cũng nhìn ra được. Cả hai chọn một quán lẩu, mùa đông mà ăn lẩu là nhất.
Bạch Hạ Băng vừa gọi món vừa nói:
- Hôm nay phải ăn cho thoả thích mới được!
- Làm như Hoàng Nhật bỏ đói mày không bằng?!
Hoàn tất khâu chọn món, Bạch Hạ Băng cũng không đáp lại. Đại Ngọc cảm thấy sự kì lạ ở đây, cô dò hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Bạch Hạ Băng giật mình lắc đầu rồi lại gật đầu, thở ra một hơi thật dài. Cô nàng nhẹ giọng giống như đang kể một câu chuyện vậy:
- Tao thấy rất bức bối...
Đại Ngọc ngồi bên cạnh, vuốt mái tóc của cô nàng. Bạch Hạ Băng dựa đầu vào vai cô, uất ức nói:
- Mày có hiểu cảm giác không thể làm gì được không? Anh ấy càng chăm sóc tao thì càng khiến tao sợ hãi.
Cô chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay cô nàng, xoa nhẹ. Bà bầu mà, rất dễ xúc động.
Bạch Hạ Băng tìm được người để trút bầu tâm sự, có bao nhiêu liền nói ra:
- Biến tao thành một con búp bê thuỷ tinh, sợ rằng bước mạnh một bước liền vỡ ra. Anh ta làm vậy càng khiến tao sợ rằng.....mình không thể giữ được đứa bé này
Nói xong Bạch Hạ Băng xoa nhẹ bụng, cắn môi dưới vành mắt cũng đỏ lên. Đại Ngọc hơi giật mình, chỉ muốn quát con nhỏ này một trận nhưng cô không thể làm vậy. Thứ nhất nếu như người kia biết mình mắng vợ anh ta, chắc chắn sẽ bị lột da. Thứ hai bà bầu dễ xúc động, lỡ mà mắng nhiều quá lại khóc thì cô không biết đường mà dỗ dành.
Vậy nên Đại Ngọc chỉ gõ nhẹ lên đầu cô nàng, bất đắc dĩ nói:
- Hoàng Nhật rất thương mày, sợ mày mệt mỏi nên mới lo lắng thành cái kiểu biến thái như vậy. Ba tháng đầu khi mang thai rất quan trọng, với thể chất của mày anh ta bảo vệ như vậy là phải.
Bạch Hạ Băng ngồi thẳng dậy, giương đôi mắt cún con nhìn cô. Đại Ngọc mỗi lần đối diện với đôi mắt màu tím này liền áp lực. Tại sao anh em nhà họ Bạch lại giống như vậy chứ huhu?
Cô đằng hắng hai tiếng:
- Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, đứa bé này chắc chắn sẽ mạnh khoẻ ra đời.
- Mày sinh sao mà chắc chắn?
- Con nuôi của tao, tao đương nhiên chắc chắn rồi hừ.
Bạch Hạ Băng liền bật cười.
Một ngày đi dạo phố khiến cho tâm tình Trang phu nhân tốt hơn hẳn. Lúc về còn chủ động mua bánh ngọt cho chồng. Đại Ngọc cả hành trình này không biết uống bao nhiêu nước, vì cô phải chỉnh lại tâm trạng của người phụ nữ có thai này.
Thường ngày tâm trạng đã lên xuống thất thường nay có thai cái lên xuống liền nhân hai. Bởi vậy bạn Ngọc đã cảm giác được nỗi khổ của Trang tổng ah. Ở bên cạnh người phụ nữ có thai không hề đơn giản.
Tiễn được người phụ nữ đang mai thai này đi, từ chối lời đề nghị đưa về của Trang Hoàng Nhật cô bắt xe trở về nhà.
Ngồi trên xe, cô nhận được một tin nhắn từ Nhất Sơn.
” Anna đã phản bội Trương gia “
Mà khi vừa đọc tin này xong, người tài xế chở cô bỗng nhiên nói:
- Chúng ta đang bị theo dõi
Đại Ngọc giật mình theo ý thức hơi nghiêng đầu, khoé mắt đã thấy hai chiếc xe màu đen trông rất khả nghi. Cô cắn cắn môi dưới, tài xế bảo cô ngồi cho vững vào rồi tăng tốc.
Cái kết của cuộc rượt đuổi, cô chỉ biết xe mình bị người ta cố ý đâm vào. Trước khi mất đi ý thức, cô cảm ơn trời vì bọn chúng không hành động khi nãy nếu không Bạch Hạ Băng sẽ xảy ra chuyện mất.