Từng bước một đi về nhà, trên đường còn sẵn tiện ghé vào siêu thị. Trên đôi giày cao gót, từng đợt khí lạnh thổi ngang qua khiến người đi đường không khỏi hít hà. Nhưng cô lại không có một chút phản ứng. Khuôn mặt lạnh tanh suốt cả quãng đường.
Về đến nhà việc đầu tiên là cởi bỏ lớp quần áo, gạt đi muộn phiền. Mái tóc còn ướt chưa lau khô, từng giọt nước rơi xuống sàn theo bước chân của cô. Đi vào bếp, Đại Ngọc tự tay nấu món mình thích.
Từ sau khi gặp Nhất Sơn, đầu óc cô có chút đau nhức. Những kí ức tràn về không có thứ tự. Cô nhớ lại cái đêm đem Anna ra khỏi nơi đó, nhớ lại khuôn mặt người đàn ông đứng trên hành lang tầng hai. Đêm đó trời tối mịch nhưng không hiểu sao ánh mắt của hắn ta cô lại nhớ rất rõ. Đôi mắt sắc bén hơi híp lại, cô có cảm giác mình từng thấy nó ở đâu rồi...
Cắt ngang dòng suy nghĩ là một hồi chuông cửa vang lên. Cô đi tới và mở cửa ra, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người ngoài cửa.
Nam Huy nhìn thấy cô mở cửa thì trong mắt hiện ra sự vui vẻ. Anh ta nở nụ cười:
- Hi
Đại Ngọc cũng mỉm cười chào lại rồi cả hai chìm vào sự im lặng. Cô hắng giọng, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- À, tiện đường đi ngang đưa tí đồ cho em
Nói xong Nam Huy đưa ra một túi quà nhỏ nhỏ trông rất xinh. Cô chần chừ không biết nên nhận hay không thì anh ta đã nói tiếp:
- Chỉ là món quà nhỏ thôi
Người ta đã nói rồi chẳng lẽ cô còn không cho một đường lui. Đại Ngọc đưa tay nhận lấy:
- Cảm ơn
-.... Nghe nói em vừa xuất viện
Cô kinh ngạc nhìn anh ta đổi lại vẫn là nụ cười đó. Nhưng rất nhanh cô thu cảm xúc về:
- Chỉ là cảm nhẹ thôi
Nam Huy lần này bật tiếng cười, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô:
- Theo như anh biết thì không phải vậy
Đại Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng lạnh đi vài phần:
- Có phải anh đang đi quá xa không?
- Em đừng hiểu lầm, anh chỉ là quan tâm em thôi. Dù sao con gái ở bên ngoài một mình có chuyện gì xảy ra cũng nên báo cho cha mẹ biết. Bằng không em có thể nói cho anh biết...
- Không cần phiền đến anh đâu, bạn trai tôi lo được.
Nam Huy còn đang chuẩn bị tuôn một tràn nghe cô nói thế thì sững người, trong lòng có chút khó chịu. Bạn trai sao? Chính là cái người đàn ông mà anh ta đã chạm mặt vài lần. Nhìn vẻ bề ngoài đã biết người đàn ông đó không phải loại người dễ chạm vào. Ánh mắt của hắn ta thâm trầm khó đoán nhưng mỗi lần nhìn Đại Ngọc lại khó giấu nỗi dịu dàng dành cho cô.
Người đàn ông đó đem lại cho người khác cảm giác không thân thiện lắm..
- Anh nên về sớm một chút vì sẽ có một trận tuyết rơi đấy.
Lời lẽ thì giống như quan tâm đến người khác nhưng thật ra là đuổi khách một cách lịch sự. Song người khách này chỉ mỉm cười giống như không nghe ra ý đuổi của cô:
- Không mời anh uống một ly trà được sao?
- Hiện tại thì không tiện lắm, tôi còn nhiều việc phải làm nữa
Đại Ngọc bắt đầu thiếu kiên nhẫn, sắc mặt vẫn cố hoà nhã. Nam Huy nhìn ra sự khó chịu của cô, không đành lòng mà rời đi. Ngồi trên xe nhìn về phía căn nhà, những cảm xúc hỗn độn khiến anh ta không phân biệt được nữa. Ngẩn người rất lâu trên xe cho đến khi có một chiếc xe thể thao đắt tiền chạy đến đỗ trước nhà cô. Nhìn người đàn ông trong xe bước xuống, ánh mắt Nam Huy lại càng lạnh.
Lý Khôi Vĩ bước xuống xe việc đầu tiên là nhìn về phía chiếc xe khả nghi đậu không xa lắm. Trên nóc xe cũng đã phủ một lớp tuyết mỏng xem ra là đã ở đó khá lâu. Anh nheo đôi mắt lại nhìn về phía người ngồi ở vị trí ghế lại, đến khi nhìn rõ rồi thì cau mày. Hắn ta làm gì ở đây?
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Lý Khôi Vĩ nhếch môi coi như lời chào hỏi. Nam Huy cau mày, anh không thể chứa được người này trong mắt cả.
Nụ cười của hắn ta thâm sâu khó lường, cũng giống như lòng dạ hắn vậy.
Nam Huy gật đầu chào rồi đánh tay lái chạy đi. Lý Khôi Vĩ nhìn chiếc xe dần dần nhỏ lại, nụ cười cũng thu về. Xem ra là đến tìm cô nhỉ..
Đại Ngọc một lần nữa nghe tiếng gõ cửa thì là lúc cô đang ôm tô mỳ to ăn. Cô không đứng lên mà ngồi một chỗ tiếp tục ăn, cho đến khi nghe tiếng gõ cửa dần dần lớn.
Lúc mở cửa ra đã thấy một khuôn mặt âm u lạnh lẽo khiến cô giật mình. Lý Khôi Vĩ cau mày:
- Đang làm gì mà không ra mở cửa?
- Em đang ăn
Người này làm sao vậy? Vừa đến đã cáu gắt rồi?
Đại Ngọc cũng không để tâm đến thái độ của anh lắm, đi vào trong tiếp tục ăn mỳ của mình. Mà anh thấy cô như thế càng thêm bực tức.
Vào trong bếp nghe thấy mùi mỳ cùng phô mai thơm nức mũi, anh liếc sang dĩa mỳ của cô cùng một nồi mỳ lớn trên bàn thì khẽ nhíu mày.
- Sao không nấu cơm ăn?
- Lâu lâu đổi khẩu vị
- Một mình em ăn hết đống này?
Đại Ngọc gật đầu một cái, liếc mắt liền nhìn thấy người này sắp bùng nổ nhưng lại nhịn xuống. Cô lúc này hơi nhếch mép, như có như không nói:
- Nếu như là lúc trước thì chắc anh đã quát lên, mắng một trận to rồi..
Lý Khôi Vĩ nhận ra sự khác thường từ cô, hơi nhíu mày không đáp lại mà ngồi xuống đối diện. Đại Ngọc đi lấy thêm một cái dĩa và nĩa mới cho anh. Cô gắp mỳ bỏ vào, nói:
- Ăn đi, tay nghề em cũng không tệ đâu
- Ít ăn những thứ này thôi, sau này anh sẽ làm cơm cho em
Đại Ngọc không nói không rằng tiếp tục ăn. Anh nhìn thấy thế cũng không nói nữa. Khoảng một lúc sau anh mới nghe thấy cô cất lời:
- Em nhớ lúc trước anh không dịu dàng như thế này
- Đại Ngọc, có gì thì em nói rõ ra đi đừng vòng vo nữa
Cô ngước lên nhìn anh, nhìn khuôn mặt đang cau có kia. Đại Ngọc hơi dừng lại rồi nói:
- Em nhớ rằng tính tình của anh thật sự không tốt chút nào
Keng một tiếng, chiếc nĩa trong tay bị Lý Khôi Vĩ thả xuống va vào cái dĩa. Anh giống như bị chọc vào chỗ tức, không kiêng nể nói:
- Làm sao? Em chê anh?
Đại Ngọc cúi đầu còn chưa kịp đáp thì đã nghe anh nói tiếp:
- Có chê cũng muộn rồi, em không bỏ nỗi anh đâu.
Cô ngẩng lên nhìn anh, cái gì cũng không nói khiến anh thêm tức. Lý Khôi Vĩ nghĩ đến Nam Huy ban nãy, hỏi:
- Khi nãy có ai đến tìm em không?
-...Có
- Trả lời thôi mà cũng phải đắn đo như vậy? Có phải làm việc gì xấu rồi không?
Đại Ngọc cau mày, hình như vừa nói tính tình anh không tốt anh liền không tốt thật cho cô xem. Cô đáp:
- Là Nam Huy, đến đưa chút đồ.
- Nam Huy? Có phải anh trai hàng xóm cùng tắm mưa cởi truồng với em không? Người mà em rất thích ấy?
- Lý Khôi Vĩ!
Cô gằn giọng cảnh cáo nhưng anh xem gió thổi qua tai, cười lạnh một tiếng:
- Làm sao? Nói trúng chỗ đau của em rồi?
Đại Ngọc cau mày, người này rõ ràng là cố tính gây sự. Mà cô biết mình là người gây sự trước nên nín nhịn, cố gắng điều chỉnh giọng nói:
- Anh thấy anh ta ở chỗ nào?
- Haha, người ta còn cố tình đậu xe ở trước nhà đợi kìa. Có phải anh không tới thì em đi với hắn đúng không?
- Lý Khôi Vĩ, anh không cần gây sự với em
Nghe xong câu này anh liền cười lạnh:
- Em xem anh đây là đang gây sự?
- Không phải sao?
Đại Ngọc nhìn anh đang đứng lên, thấy rõ sự thay đổi rõ rệt trên khuôn mặt. Ánh mắt anh tối đi, gằn từng từ một:
- Đã làm bạn gái anh thì tốt nhất em nên thu mấy thứ tình cảm vớ vẩn bên ngoài về đi, đừng để đến lúc bị phát hiện thì trách anh không nể mặt em mà bóp chết hắn ta đâu.
Nói xong Lý Khôi Vĩ bỏ đi ra khỏi phòng bếp, Đại Ngọc nhìn theo bóng lưng anh lầm bầm:
- Rõ ràng tính tình vẫn tệ như vậy, đúng là không ưa nỗi mà.