Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 44: Chương 44: Trai Đẹp , Đến Rồi Đây




- Lại đây em trai, chỉ là bị đá thôi mà không sao nên đừng có bày cái vẻ mặt đòi nợ như vậy.

- Bà đây là con gái, con gái!

Trương Quy Hoàng thấy Đại Ngọc bước vào với vẻ mặt không mấy thiện cảm thì nói, cô liếc anh ta một cái. Cô vừa ngồi xuống Bạch Hạ Băng đã thoát khỏi vòng tay của chồng chạy tới bên cạnh ôm lấy cánh tay cô:

- Người yêu ah~

- Ha, ai nói là hôm nay không thể đi chơi được? Mau cút cho bà, nhanh.

Đại Ngọc liếc người bên cạnh, Bạch Hạ Băng nghe thế càng liều mạng ôm lấy cô. Mặc kệ con sao biển dính chặt bên người, Đại Ngọc tự rót rượu uống một hơi.

Cô thở hắt ra, nhìn mấy người trong phòng nói với Bạch Hạ Băng:

- Sao lại ở hết một chỗ vậy? Có chuyện gì sao..

- Không có, tình cờ cả thôi.

Thật ra là vầy, sau khi Trương Quy Hoàng gọi cho Đại Ngọc thì nhận được điện thoại của Bạch Minh Phong, lại nói kế bên anh ta là Vĩ An nên kéo đi chung luôn. Xong đến nơi lại thấy Tuấn Kiệt đang chết trên quầy bar nên kéo theo, ngồi chưa nóng ghế thì Trương Quy Hoàng gọi luôn cho Trang Hoàng Nhật. Thế nên rốt cuộc các nhân vật tầm cỡ đều ở đây, ngay lúc này.

.........

Đương nhiên là Đại Ngọc sẽ không thể tin tuyệt đối về việc “ tình cờ “ này rồi. Bởi khi bước vào quán cô đã thấy bầu không khí quái dị. Đừng tưởng những người ngồi trên quầy bar hay các bàn riêng lẻ là bình thường, Đại Ngọc nhìn thấy ánh mắt họ nhìn cô hệt như đói khát lâu năm vậy. Cô còn nhìn thấy những cây súng giấu ở thắt lưng đàn ông, dao bấm giấu ở bên dưới lớp vớ da của phụ nữ. Đại Ngọc hơi nhíu mày, cô đưa mắt nhìn Trương Quy Hoàng.

Qua hai tuần rượu, trong người cô nóng lên bởi chất cồn nhưng vẫn còn tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ chỉ hơi ửng hồng một chút. Lúc này Bạch Hạ Băng đã bị Trang Hoàng Nhật kéo về, Đại Ngọc ngồi bên cạnh Bạch Minh Phong.

- Lúc trước còn tưởng rằng sau này em và anh Phong thành một cặp cơ đấy.

Tuấn Kiệt cười cười nói. Đại Ngọc nghe xong mắt to mắt nhỏ phun cả bia còn trong miệng ra, ho khù khụ. Bạch Minh Phong ngồi cạnh vỗ vỗ lưng cô, Đại Ngọc quay đầu nhìn anh ta, cô nghe được giọng mình có chút run rẩy:

- Động cơ nào khiến anh có trí tưởng tượng phong phú như vậy?

- Nếu không phải Khôi Vĩ quay về thì anh còn nghĩ hai người quen ngầm - Tuấn Kiệt nói

Anh trai, rốt cuộc thì trí tưởng tượng của anh phong phú đến cỡ nào?

Đại Ngọc dở khóc dở cười, lại đưa mắt nhìn người bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới từ dưới lên trên. Bạch Minh Phong thấy cô đang nhìn mình thì quay sang nhìn lại, khoé môi hơi cong lên có vẻ đang thích thú. Đại Ngọc “ Ha “ một tiếng, quay đầu nói với Tuấn Kiệt:

- Một mùa đông đủ để em khổ sở rồi, đâu ngu dại rước tảng băng để trong nhà.

-.....Đại Ngọc hình như bác trai không biết...

- Sếp thật xin lỗi, ngài chính là mùa xuân ấm áp ah~

Mọi người bật cười bởi vẻ nịnh nót của cô, Bạch Minh Phong cũng phì cười. Anh ta vỗ vỗ đầu cô, ánh mắt “ trìu mến “ lạ thường:

- Cũng không phải ai cũng chịu được con bé này ngoại trừ Lý thiếu.

Sếp, ngài vỗ mạnh như vậy sẽ làm tụt IQ của người ta đó.

Đại Ngọc ôm lấy đầu tránh xa bàn tay hung ác của Bạch Minh Phong, nhích người ra phía xa. Nhích một hồi lại đụng trúng người khác, quay đầu nhìn thì cô liền muốn khóc. Vì sao vừa thoát khỏi ma vương thứ nhất lại đụng trúng ma vương thứ hai vậy? Còn đang định chạy thì đã bị túm lại, Trương Quy Hoàng xách cô đặt xuống bên cạnh mình. Vừa vặn lúc này có người mở cửa, nhìn về phía anh ta gật đầu.

Bỗng cái TV trước mặt được bật lên, bên trong là khung cảnh quán bar hiện giờ. Đại Ngọc nhìn chăm chú, quả nhiên hôm nay có chuyện vui xảy ra mà.

Không khí trong phòng lạnh đi vào độ, mọi người đều chăm chăm vào màn hình. Đại Ngọc mở lon bia ra uống một ngụm, cô nhíu mày nói:

- Bọn chúng muốn làm gì?

- Nhìn sang góc bên phải, thấy người đàn ông mặc áo sơmi trắng không? - Trương Quy Hoàng nói

Đại Ngọc đương nhiên thấy người này rồi, từ lúc đi vào người đàn ông ngoại quốc này có ánh mắt rực lửa với cô nhất cơ mà. Trương Quy Hoàng gác chân lên bàn, giọng giễu cợt nói:

- Đêm nay bọn chúng làm giao dịch.

- Về cái gì? - Trang Hoàng Nhật nhíu mày

- Hàng trắng.

Câu trả lời của Trương Quy Hoàng khiến mọi người ngạc nhiên, Đại Ngọc mở to mắt nhìn anh ta. Trương Quy Hoàng bật cười, tiếng cười quỷ dị. Anh ta ngả người ra phía sau dựa vào ghế, đôi mắt khép hờ, thanh âm trầm:

- Bọn ngu ngốc, dám vấy bẩn địa bàn của Trương gia.

- Vậy anh định làm thế nào? - Đại Ngọc hỏi

- Xem chuyện vui thôi, cũng đâu phải việc của mình - Anh ta cười

Cũng phải thôi, bọn ngu ngốc này lại dám đến địa bàn Trương gia mà buôn hàng trắng thì gan cũng to bằng trời rồi. Lại nói hôm nay bọn chúng xui xẻo, gặp phải boss lớn ở đây nữa chứ. Đại Ngọc suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ Trương Quy Hoàng gọi cô đến chỉ xem trò vui? Không đâu, anh ta không phải kẻ rỗi hơi như vậy.

Chẳng qua giữa đám người đông như vậy thì việc giao dịch cũng dễ dàng hơn, khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơmi trắng đứng lên thì họ biết rằng cuộc giao dịch đã thành công. Trương Quy Hoàng trong có vẻ rất vui, sau khi trên màn hình không còn bóng dáng người đàn ông đó thì anh ta cho người đem thêm rượu lên. Chỉ biết rằng sang ngày hôm sau cảnh sát đã lật được một đường dây ma tuý.

Vừa uống vừa nói đủ thứ trên trời, bỏ qua địa vị, danh vọng hay thù hận bên ngoài, họ như những người bạn lâu ngày không gặp. Được một lát thì Vĩ An lấy bài ra, chém giết công khai!

Đại Ngọc ham vui cũng chen vào một chân, kết quả là cô bị “ giết “ thê thảm nhất. Uất ức bị mấy người này ăn hiếp, đang chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì Bach Hạ Băng lôi cô ra, vừa cười vừa nói:

- Ra đây nói chuyện với tao, mặc kệ mấy ổng đi.

- Đợi đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Trương Quy Hoàng, tôi với anh cắt đứt quan hệ từ đây không còn là anh em nữa! - Đại Ngọc nói

- Đại Ngọc, em đừng tức chẳng qua là mấy người này lần trước được Lý Khôi Vĩ “ chăm sóc “ tốt quá nên mới trả thù em - Vĩ An bật cười

Anh ta vừa nói xong đã có bốn cặp mắt liếc tới, Vĩ An liền thu lại nụ cười. Đại Ngọc nghe thế còn thêm tức, vì sao Lý Khôi Vĩ gây thù mà cô phải chịu chứ!

Mặc kệ thế nào đi nữa, lần này Đại Ngọc bị “ giết “ quá thảm nên đành lui về hậu cung làm thục nữ với Bạch Hạ Băng. Cô nàng đưa một lon bia cho cô, hỏi:

- Mày với anh ta thế nào rồi? - Thế nào là thế nào? - Đại Ngọc mở ra uống một ngụm

- Vẫn còn giận à?

-..... Không có

Đại Ngọc lắc đầu cười cười, giận gì chứ có phải lỗi người ta đâu. Chỉ là cô cảm thấy thiếu hụt thứ gì đó không thể tả được.

Cô rất ghét phải phụ thuộc vào ai đó, làm gì, đi đâu, ăn gì đều có hình bóng người khác đi cùng. Đến khi chỉ có một mình thì sẽ cảm thấy không quen, sẽ rất buồn và cô không thích việc đó. Chẳng qua trước giờ dù có buồn thì Đại Ngọc cũng không nói ra mà cô chỉ xem đó là cảm xúc ngang qua thôi, không để ý là được. Chỉ cần đừng ai nhắc đến, đừng ai chạm vào thì cô sẽ không nhớ đến nó, vậy thôi.

Bạch Hạ Băng thấy vậy cũng không nhắc đến nữa mà đổi chủ đề khác, Đại Ngọc cũng vui vẻ phối hợp theo. Trong căn phòng tiếng ồn ào từ sòng bài không có quy mô, mùi bia rượu trong không khí, mùi thuốc lá nhàn nhạt, Đại Ngọc không biết rằng bản thân đã bắt đầu ngà ngà say.

Bạch Hạ Băng uống rượu trái cây nên không say trong khi Đại Ngọc đã cảm giác mình không còn tỉnh táo nữa rồi. Lúc này Trương Quy Hoàng ngó sang thấy Đại Ngọc mặt đỏ đỏ thì cười nói:

- Đại Ngọc say rồi à?

- Em nghĩ vậy - Bạch Hạ Băng cười

- Không có, tuyệt đối không có say!

Đại Ngọc nói, mở to hai mắt chứng tỏ mình không say, bộ dạng đáng yêu. Cô uống hết lon bia trước mặt, nói:

- Kha Thảo Như, mau đi kiếm trai đẹp với tao.

- Đại Ngọc em đừng có mà dạy tật xấu cho vợ tôi - Trang Hoàng Nhật liếc cô

Đại Ngọc say làm gì biết ai là ai, cô hất mặt mặc kệ anh ta. Còn đang định kéo Bạch Hạ Băng đi thật thì Trương Quy Hoàng có điện thoại, anh ta nghe máy, nhìn cô nở nụ cười:

- Em muốn kiếm trai đẹp, chắc chưa?

- Hỏi thừa.

- Được rồi không cần gấp, anh gọi người cho em, ngồi đấy không được chạy lung tung.

Cô nhìn anh ta một cái. Không biết ai gọi cho anh ta mà Đại Ngọc chỉ nghe anh ta nói với giọng điệu như sắp xem chuyện vui:

- Nghe rõ chưa? Mau đem người vào đây.

Đại Ngọc cũng không bận tâm lắm về vụ này, sau đó cô cũng không uống thêm nữa. Lúc sau đi ra ngoài rửa mặt với Bạch Hạ Băng, cô đứng dựa chống tay xuống bồn rửa mặt hai mắt nhắm chặt lại. Chậc, hôm nay lại uống quá đà rồi.

- Muốn ói hả? Đã bảo đừng uống nhiều rồi - Bạch Hạ Băng lo lắng vuốt lưng cô

- Không sao đâu mà, người yêu bé nhỏ không cần lo lắng..

Bộ dạng này rõ ràng là say thật rồi. Bạch Hạ Băng cười khổ lấy khăn giấy lau mặt cho cô. Đại Ngọc say xỉn hệt như đứa trẻ, miệng cứ cười cười nhìn người trước mặt, cực đáng yêu. Lúc này điện thoại cô reo lên, Đại Ngọc lục lọi một hồi mới tìm thấy điện thoại. Cô nheo mắt nhìn tên trên màn hình, nhìn rõ rồi mới bắt máy:

- Ai đấy?

- Đang ở đâu? - Giọng đối phương có chút tức giận

- Ai đấy ạ? - Đại Ngọc đáp lại

-.....Trần Đại Ngọc, em đang ở đâu?

- Ah anh nói gì tôi không nghe rõ.

- Em đừng để anh bắt được em, đang ở đâu?

- Alo, alo, alooooo, sao không nói...gì vậy? Ở đây tín hiệu không rõ, alo?

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Bạch Hạ Băng thì cô tắt máy. Đại Ngọc trực tiếp tắt nguồn, sau đó khoác vai cô nàng bước đi. Bạch Hạ Băng phì cười hỏi:

- Lý Khôi Vĩ à?

- Yên tâm người yêu bé nhỏ, hắn ta sẽ không phá rối chúng ta được đâu!

Đại Ngọc làm vẻ mặt lưu manh, chu mỏ hôn chụt vào má Bạch Hạ Băng. Cô nàng chùi chùi mặt, nhéo má cô:

- Càng ngày càng vô lại.

- Người yêu, tao đang tổn thương đó đừng có hành hạ mà - Đại Ngọc mếu máo

- Sao tổn thương? - Hạ Băng xoa xoa má cô

- Cảm thấy xã hội này đầy rẫy cạm bẫy quá, chậc nói xem một người dịu dàng... Ưm yếu ớt như tao làm sao có thể vượt qua được đây.

-......

Được rồi, bà đây không thể đánh người say rượu được!

Vì thế Bạch Hạ Băng vác con người dịu dàng yếu ớt này về phòng. Vừa vào đã thấy không khí trong phong quỷ dị, thấy hai người họ vào thì Trang Hoàng Nhật lên tiếng đầu tiên:

- Về rồi?

- Chẳng lẽ đi luôn à....ưm yên tâm, khi nào em bắt cóc vợ anh sẽ báo trước một tiếng để anh chuẩn bị tiền chuộc.

Đại Ngọc nói, cười cười nhìn anh ta. Lúc này Bạch Hạ Băng bị Trang Hoàng Nhật kéo đi, Đại Ngọc loạng choạng đứng không vững lùi về sau vài bước thì đụng trúng “ bức tường thịt “. Cô giật mình liền tránh sang một bên, xoay người nói:

- Xin lỗi.

Cô còn chưa nhìn rõ là ai thì đã nghe giọng nói ban nãy trong điện thoại:

- Người của em, đến rồi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.