Cái giường này hôm hay thật êm, nằm rất thích, à cả mùi thơm nhẹ trong
không khí nữa, hình như là tinh dầu ai đó đã đốt. Đại Ngọc vừa nhắm mắt
vừa nghĩ, kéo cái chăn rồi vươn tay ôm “ cái gối “ bên cạnh..
” Cái gối “ này hôm nay thật ấm, lại còn có mùi bạc hà nữa. Ấm? Bạc hà? Gối của cô làm gì có mùi bạc hà chứ?
Mở mắt, xém tí đã hét lên rồi. Đại Ngọc mở to đôi mắt nhìn kĩ “ cái gối “
mình đang ôm. Chẳng có cái gối nào lại đẹp trai đến vậy!
Cô cố
gắng đem cái tay đang ôm, cái chân đang gác lên người bên cạnh xuống
nhưng đến nửa đường thì bị người ta ôm ngược trở lại. Đại Ngọc hít một
hơi lạnh, cố gắng thoát khỏi vòng tay mà không được. Cô ngước lên nhìn,
cảm giác ghen tị trỗi dậy
Nhìn xem, tại sao tên này lại có khuôn
mặt đẹp đến thế chứ. Đàn ông gì mà da còn đẹp hơn cả cô nữa, khuôn mặt
lại trông rất..đáng yêu! Nhìn vào chỉ muốn sờ vài cái..
Hành động đi trước cả suy nghĩ, cô đưa tay sờ vào khuôn mặt đang ngủ say kia. Da vừa mịn, vừa căng sờ rất thích a~
- Ngọc, em quấy rối gì đấy...
Giọng khàn khàn, vào buổi sáng thế này nghe rất quyến rũ. Cô nhìn lên thì
thấy anh he hé mắt, dường như còn buồn ngủ. Đại Ngọc cứng đờ người, bị
bắt tại trận rồi. Lý Khôi Vĩ nhìn cô đang từ từ nhích ra xa thì vươn tay kéo cô lại, ôm vào lòng, vùi đầu vào vai cô:
- Chào buổi sáng, em yêu!
Bạn biết cảm giác hạnh phúc là gì không? Chính là vào buổi sáng đẹp trời,
bên cạnh là người đàn ông cực phẩm, lại còn được gọi bằng anh yêu. Đây
chính là hạnh phúc!
Đại Ngọc nhìn bộ dạng như con nít của anh, không chịu dậy vào buổi sáng thì phì cười. Khôi Vĩ hôn nhẹ vào cổ cô, nói:
- Cười cái gì?
- A, nhột - Cô cố đẩy anh ra
- Em yêu, em còn chưa chào buổi sáng với anh
- Chào buổi sáng, anh đừng có nằm sát như vậy nữa
Lý Khôi Vĩ cứ hết hôn rồi lại phà hơi thở vào cổ khiến Đại Ngọc không chịu được mà la oai oái lên. Anh bật cười, không chọc cô nữa mà nằm yên nhìn cô.
- Anh nhìn cái gì?
Đại Ngọc thấy anh cứ nhìn chăm chăm mình liền không thoải mái. Cả hai nằm rất sát, chỉ cần không chú ý liền môi chạm môi ngay.
- Mặt em dính gì sao?
Thấy anh cứ nhìn mà không hỏi, cô liền đưa tay sờ mặt. Còn đang định quay
sang hỏi thêm lần nữa thì đã bị anh xoay người đè xuống. Đại Ngọc liền
trong thế bị động, cô quên mất, Lý Khôi Vĩ cũng là đàn ông.
- Đại Ngọc, em có biết buổi sáng là lúc đàn ông tràn trề tinh lực nhất không?
Vừa mở mắt dậy đã thấy cô sờ soạng, sau đó còn nằm sát khiến anh không thể
không muốn. Lý Khôi Vĩ anh là đàn ông, lại còn bắt gặp cô trong cái đầm
body ôm sát cơ thể..
Đêm qua, anh đã đau khổ kiềm nén bản thân,
ôm cô từ xe lên tới phòng ngủ. Vậy mà vừa định ra phòng khách ngủ thì bị cô níu lại, ôm chặt như cái gối ôm. Nói xem, việc này đồn thổi ra
ngoài, mặt mũi anh để chỗ nào đây?
- Lý Khôi Vĩ, đêm qua anh không động sao? Chẳng lẽ anh...có bệnh?
Đại Ngọc nén cười trong bụng, giả bộ ngạc nhiên nói. Lý Khôi Vĩ bị cô nói
thế liền tức giận đứng dậy, chưa kịp nói đã bị Đại Ngọc chen vào:
- Chẳng lẽ em không đẹp sao? Anh có chắc là đã cởi quần áo ra mà không làm gì không? Lý Khôi Vĩ, anh như vậy là sỉ nhục em!
- Cởi, cái gì cũng cởi hết rồi! Đã vậy cởi thêm một lần nữa, anh cho em biết anh có bệnh hay không!
Lý Khôi Vĩ nhướn mày, chuẩn bị đè cô xuống lần nữa thì Đại Ngọc đã nhanh chóng phản ứng, né sang một bên.
- Đùa, đùa thôi. Em biết Lý Khôi Vĩ anh là nam tử hán mà, hihi
Nhìn cô giở chiêu trò nịnh nọt ra, Lý Khôi Vĩ trừng mắt nhìn cô rồi đi vào
phòng vệ sinh. Đại Ngọc thở phào nhẹ nhõm, xém xíu thì chết.
Cô
ấn ấn thái dương, rồi nhìn xung quanh kiếm túi xách của mình. Thấy túi
xách để trên bàn liền chạy tới, lấy ra một cái áo khoác mỏng mặc vào.
Lúc này cô mới kịp quan sát căn phòng, tông màu lạnh làm chủ đạo nhìn
rất vừa mắt, trái ngược với màu tóc của chủ nhân, rất chói mắt.
Quan sát được một lúc thì Lý Khôi Vĩ bước ra, anh chỉ mặc mỗi quần, lộ ra
phần trên rắn chắc. Đại Ngọc nhìn chăm chăm vào cơ bụng socola của anh,
khẽ nuốt nước bọt.
- Còn nhìn bằng ánh mắt đó nữa, anh liền động.
Lý Khôi Vĩ nhếch môi, Đại Ngọc nghe thế liền chạy vào phòng vệ sinh.
- Bàn chải mới anh vừa lấy ra đó, rửa mặt rồi xuống ăn sáng..
Dặn dò rồi đi xuống tầng, một lúc sau Đại Ngọc cũng xuống. Lúc xuống đã thấy một cảnh tượng không thuận mắt lắm
- Lý tổng, hôm nay em đem đồ ăn sáng đến cho anh..
Giọng như nước đường, à không còn ngọt hơn thế nữa. Đại Ngọc nhíu mày bước xuống liền thu hút sự chú ý của cô gái đó.
Lý Khôi Vĩ cũng quay sang chạm mắt với Đại Ngọc, anh định mở miệng giải thích thì:
- Sao lại để khách đứng ở ngoài như thế, mau mời người ta vào đi chứ
Đại Ngọc nở nụ cười thân thiện khiến Lý Khôi Vĩ há hốc mồm. Được rồi, anh
biết câu nói trước phong ba bão táp là sự yên bình là thế nào rồi!
- Mời cô ngồi
Đại Ngọc ngồi xuống ghế trước, như bà chủ vậy. Cô gái kia tối sầm mặt bước
vào ngồi đối diện, Lý Khôi Vĩ định ngồi cạnh Đại Ngọc thì nhận ngay ánh
mắt điện của cô.
- Anh xuống làm bữa sáng giúp em nhé
Lý Khôi Vĩ có thể nhận ra được Đại Ngọc đang nghiến răng mà nói, liền cảm thấy bất an. Anh cũng mỉm cười:
- Em muốn ăn gì?
- Cái gì đó dễ nuốt, sợ rằng bữa sáng này em nuốt không nổi rồi!
Đại Ngọc vẫn giữ nụ cười, Lý Khôi Vĩ không nói thêm lời nào mà lui xuống
bếp. Cô gái kia ngồi quan sát nãy giờ, tay cũng đã cuộn thành nấm đấm.
Ngay khi Lý Khôi Vĩ vừa đi:
- Rốt cuộc cô là ai? - Cô gái tức giận
- Tôi? Chi bằng cô hãy giới thiệu bản thân mình trước - Đại Ngọc mỉm cười
- Nhã Vi, bạn gái cũ của Lý tổng!
- Ô, vậy hôm nay Nhã Vi tiểu thư đến có việc gì?
- Cô đừng nghĩ mình leo lên giường của anh ấy rồi tự cho mình là nhất, đừng có đũa mốc đòi mâm soi nữa!
Nhã Vĩ nhếch mép, nhìn người phụ nữ trước mắt mà không khỏi khinh bỉ.
- Nhìn cô là biết hạng gái gì rồi. Mặc đồ hở hang trong nhà đàn ông vào
buổi sáng thế này, chẳng qua là anh ấy muốn tìm thú vui mới thôi! - Nhã
Vĩ tiếp tục công kích
- Vậy sao? Trông tôi rẻ tiền đến thế sao? - Đại Ngọc nở nụ cười nhạt
Đại Ngọc cô luôn giữ bộ dạng bình thản, sự bình thản đó làm cho người ta
càng thêm tức. Nhã Vi khi không có Lý Khôi Vĩ thì liền trở mặt, trở
thành người đàn bà chua ngoa, liên tục nói những lời ác ý:
- Một đêm của cô bao nhiêu tiền? Nói đi, tôi bao cô gấp đôi, với điều kiện cô không được tìm đến anh ấy nữa?
Một đêm bao nhiêu tiền? Có phải là cô ả này tự cho mình là bông hoa được Lý Khôi Vĩ nâng niu không vậy? Đại Ngọc chế giễu.
- Tôi nghĩ cô bao không nổi đâu!
Đại Ngọc gác chéo đôi chân thon dài, cô không phải hạng người để mình chịu thiệt.
- Nhã Vi tiểu thư, tôi nghĩ cô đừng tự cho mình là duy nhất trong lòng Lý Khôi Vĩ như vậy. Tôi hiểu ra anh ta là người như thế nào. Bạn gái cũ
anh ta tôi từng gặp không ít, cũng chỉ là vui vẻ vài ba ngày rồi chán,
tôi tin cô cũng vậy. Lý Khôi Vĩ anh ta không thích loại đàn bà mặt trước thì ngọt ngào, vừa quay lưng đã chua ngoa như cô đây!
Nhã Vi tức giận, mặt từ trắng bệch sang tím ngắt. Đại Ngọc không ngừng cảm thán về khả năng công kích của mình trong lòng.
- Cô là ai? Hạng đàn bà rẻ tiền như cô cũng sẽ bị anh ấy vứt đi thôi! - Nhã Vĩ nói
- Đừng có mở miệng là đàn bà rẻ tiền, cứ như thể cô đang tự vả vào mặt mình ấy!
Đại Ngọc mỉm cười, còn Nhã Vĩ thì đứng lên vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng của Lý Khôi Vĩ đằng sau liền khựng lại:
- Đại Ngọc, em ăn trong đây hay để anh bưng ra?
- Bưng ra giúp em, cảm ơn!
Và thế là Lý Khôi Vĩ rất thản nhiên, bưng tô cháo ra cho cô, không thèm để Nhã Vi vào mắt. Nhã Vi thấy thế càng thêm tức giận:
- Lý Khôi Vĩ, anh đối xử với em thế sao?
Lý Khôi Vĩ đặt tô cháo xuống, dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn Nhã Vi
- Nhã Vi tiểu thư, chỉ là một lần cùng đi dự tiệc, cô đừng hiểu lầm như vậy.
Ô, thì ra chỉ là cùng dự tiệc sao? Vậy thì quả nhiên cô nàng này tự ảo tưởng rồi!
- Bây giờ cô lại đến nhà tôi, gây khó dễ cho người phụ nữ của tôi, chuyện này mà đồn thôi ra ngoài, liệu ai là người mất mặt đây? - Lý Khôi Vĩ
nói tiếp
- Lý Khôi Vĩ, anh đừng như vậy, được không? Em yêu anh,
ngay từ lần đầu gặp mặt đã yêu anh! Anh đừng bỏ em mà, được không? Em
biết là anh chỉ chơi qua đường thôi, không sao cả. Anh đừng như vậy mà!
Nhã Vĩ luống cuống, đôi mắt ngấn lệ nói. Đại Ngọc còn đang định đưa muỗng
lên nếm thử cháo, nghe câu đó thì nuốt không trôi nữa. Cô đứng lên, mỉm
cười nhìn Nhã Vi
- Nhã Vi tiểu thư này, cô có biết thái độ hiện giờ của cô rất buồn nôn không? Đến cháo mà tôi nuốt cũng không trôi nữa.
Lý Khôi Vĩ nhìn Đại Ngọc, tự động im lặng. Nhã Vi thì tức điên lên, quát:
- Cô là ai? Có tư cách gì mà dám xen vào? Chẳng qua chỉ là một con đứng đường rẻ tiền, ai cho cô cái quyền lên mặt ở đây hả?
Nghe những lời này, Lý Khôi Vĩ nhíu mày, dám nói người phụ nữ của là con
đứng đường? Quả nhiên không thể nói lý lẽ với loại đàn bà này mà. Định
mở miệng nói thì bị Đại Ngọc ngăn lại:
- Tôi là bạn gái của anh
ấy, danh phận này đủ để lên mặt chưa? Còn nữa, cô còn xúc phạm đến danh
dự của tôi nữa, đừng trách tôi không khách sáo! Tôi mong đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, mong cô đừng tìm đến người đàn ông này nữa. Vì anh
ta là của tôi, và tôi không thích ai đụng vào đồ của mình đâu.
- Lý Khôi Vĩ anh nói đi, có phải không? - Nhã Vĩ nhìn Lý Khôi Vĩ mà lệ ngắn lệ dài
Lúc này điện thoại Đại Ngọc reng lên, cô quay sang lấy từ giỏ xách ra, bắt máy. Bên kia đầu dây là hơi thở gấp gáp nặng nề:
- Bà chị già, em nghĩ em sắp chết rồi, phải làm sao đây...