Hoàng Hôn Lưu Manh

Chương 4: Chương 4: Ông nội cẩn siêu và ông nội hứa khê




#1:

Ở studio lúc này chỉ có một số nhân viên thân cận với ông chủ Quách thôi.

Từ trong phòng rửa ảnh được đặc cách là căn phòng bí ẩn nhất thế giới, ông chủ Quách tiêu sái bước ra, khuôn mặt vốn luôn bằng lặng, nay lại thêm một chút thăng trầm.

Quách Cẩn Siêu lướt mắt nhìn đám nhân viên nhàn rỗi của mình, đôi lông mày hơi nhíu lại, tùy tiện bước tới gần một người nhân viên trẻ tuổi nọ.

Dựa lưng vào tường, Quách Cẩn Siêu thấy người nọ đang miệt mài chơi game trực tuyến, hai ngón tay bấm không ngừng nghỉ.

Đoạn, ông chủ hỏi, “ Cậu nghiện game à?”

Người nọ nghe giọng Quách Cẩn Siêu thì có chút giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn một cái. Dẹp cái trò chơi kia qua một bên, cậu chàng cười hì hì.

“ Hồi đó em có nghiện, nhưng bây giờ đỡ nhiều rồi.”

“ Đỡ chỗ nào nhỉ?”

“ Đỡ chứ ông chủ. Em chỉ ngồi một chỗ chơi game, không có đi linh tinh ngoài đường để bắt Pokemon.”

Quách Cẩn Siêu nhướng cao đôi lông mày của mình, nghiêm túc hỏi:

“ Ý cậu là trò PokemonGo?”

“ Dạ đúng rồi.” Cậu chàng có chút hưng phấn liền giải thích sâu thêm về trò chơi đó.

Nói xong, Quách Cẩn Siêu gật đầu, xoay lưng đi vào một góc khuất khác. Vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, ông chủ Quách nhắn tin cho ai đó đang không ở gần bên hắn.

“ Công việc thế nào rồi?”

Bên kia nhanh chóng hồi âm, “ Đã hoàn thành được một nửa.”

“ Vậy em đang làm gì?”

“ Có một người bạn trẻ giới thiệu trò chơi thú vị lắm, đang chơi thử.”

Quách Cẩn Siêu nhìn dòng tin nhắn kia mà nhíu mày, một thái độ không hài lòng tí nào. Nghĩ một chút, ông chủ nhắn qua:

“ Trò gì?”

“ PokemonGo.”

Hàng lông mày của ai đó đã chau chặt lại, vừa kẹp chết con muỗi rồi.

Quách Cẩn Siêu đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời xanh ngắt, đè nén tâm tư lo lắng mà nhắn:

“ Ở bên đó chỉ cần tập trung làm việc thôi, muốn chơi gì thì về đây tôi chơi cùng em. Dẹp ngay cái trò chơi nhảm nhí đó đi.”

Chẳng qua ban nãy cậu chàng kia có nói với Quách Cẩn Siêu là trò này buộc phải lang thang ngoài đường mới có thể tìm được cái con pokemon đó.

Mà lang thang ngoài đường, một là không an toàn, rất dễ bị tai nạn các thứ. Hai chính là người đẹp lòng hắn đi lang thang thì có cái gì tốt lành đâu chứ?

#2:

Hôm nay khách hàng khá đông nhưng Quách Cẩn Siêu đều giao phó hết cho những đệ tử của mình.

Còn hắn thì vào cái phòng rửa ảnh bí ẩn kia làm việc gì đó rất mập mờ.

Bên ngoài, nhân viên của ông chủ Quách trao đổi ánh mắt nhìn nhau, hồi lâu thì bàn tán:

“ Căn phòng đó chỉ là phòng rửa ảnh thôi nhỉ?”

“ Trên danh nghĩa là vậy, còn bản chất thật là gì thì không ai biết.”

“ Nghe ghê gớm thế. Hay ông chủ...biến thái? Hồi trước có xem một bộ phim hình sự, mấy tên biến thái hay chụp lén ảnh con gái rồi chui vào phòng rửa ảnh, ngắm cho thỏa mãn.”

Một người nọ làm ở đây lâu năm, khuôn mặt rất xinh đẹp cho nên khéo léo che giấu tuổi tác.

Người nọ từng là nhân viên chính thức ở đây, nhưng sau đó tự lập thành một công ty thời trang riêng của mình. Trong khoảng thời gian người nọ làm việc ở đây thì đã có một mối quan hệ thân thiết với Quách Cẩn Siêu và Hứa Khê.

Nghe mọi người bàn tán, người nọ cảm thấy buồn cười không ngớt, liền đi lại nhiều chuyện chung.

“ Có khả năng lắm chứ nhỉ?”

Ai cũng đồng loạt quay sang nhìn người nọ, hồi lâu lắp bắp:

“ Hàn tiền bối, anh nói vậy không sợ ai đó...a, chém cổ chúng ta à?”

Hàn tiền bối lúc này cười mê tình khiến mắt ai cũng muốn trợn rất cả tròng.

“ Căn phòng đó chẳng qua cũng chỉ là căn phòng bình thường thôi, cũng chỉ là chứa ảnh đã rửa. Bí mật ở chỗ chính là những tấm ảnh đó, mọi người nhìn một phát là...hỏng mắt ngay.”

“ A~~...” Mặt ai cũng đang liên tưởng cái gì đó.

Bất thình lình, cửa phòng bí ẩn mở toang, Quách Cẩn Siêu ngậm điếu thuốc trên môi, mắt đảo quanh bọn người đang phiêu du trên mây kia.

Ngay sau đó, ông chủ Quách lườm kẻ nọ:

“ Hàn Di, cậu còn nói linh tinh cái gì thì tôi gọi người kia đến tống cổ cậu đi đấy.”

Hàn Di lâu lắm mới được một ngày tám chuyện vui vẻ, nào ngờ bị dọa như vậy, mặt mũi muốn ném đi.

#3:

Nửa đêm trợ lý của Hứa Khê gọi điện cho Quách Cẩn Siêu báo tin người kia vì làm việc quá sức mà ngã bệnh.

Sáng ngày hôm sau, nhân viên trong studio đều không biết ông chủ Quách đã đi đâu mà một chút tăm hơi cũng không lưu lại.

#4:

Bay sang chỗ của ông lão sống đời với mình rồi, Quách Cẩn Siêu liền gọi điện cho trợ lý Newt.

Sau đó mười phút, một chiếc xe hơi màu trắng dừng lại trước tầm nhìn của Quách Cẩn Siêu, bên trong là Newt đang trong tư thế sẵn sàng lao đi như vũ bão.

Ở trên xe, Quách Cẩn Siêu hỏi:

“ Tình trạng của Sam thế nào rồi?”

Newt mắt đăm đăm nhìn phía trước, miệng linh hoạt trả lời:

“ Công việc quá tải cho nên bị mất sức. Với cả đêm qua ngài Sam mất ngủ, sáng nay lại dậy sớm nên là...”

Quách Cẩn Siêu bình thản tựa đầu ra phía sau ghế đệm, nhàn nhạt chặn họng Newt:

“ Tiền lương của cậu tháng này bao nhiêu?”

Newt có chút khó hiểu, song vẫn đáp, “ 1000$ ạ.”

Quách Cẩn Siêu vẫn âm trầm như cũ, “ Bao nhiêu?”

Newt lúc này chợt nhận ra mình vừa bỏ sót một thứ gì đó, hồi lâu mới hiểu được mấu chốt vấn đề. Anh cắn răng, làm việc với người kia lâu như thế đương nhiên hiểu được tính tình rồi.

Lặng im một lúc lâu, Newt cuối cùng cũng nói được:

“ Tháng này tôi làm việc không tốt, cho nên chỉ có 500$.”

“ Tốt.”

#5:

Newt đưa Quách Cẩn Siêu đến tận phòng của Hứa Khê, sau đó thì lui ngay.

Quách Cẩn Siêu mở cửa phòng, chậm rãi tiến vào bên trong. Nhìn thấy người nọ ẩn mình dưới lớp chăn bông màu trắng hòa với màu vàng trà của đèn bàn, khóe môi ông chủ Quách hơi nhếch lên.

Ngồi xuống ngay bên cạnh Hứa Khê, Quách Cẩn Siêu thăng trầm nhìn ngắm người nọ, hồi lâu thì đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước trán.

Tuổi tác vốn đã không còn nhỏ, mà trước đây khi còn trẻ thì hai người cũng đã quen với việc chung sống không lãng mạn như vợ chồng son rồi.

Yêu thương nhau một cách thầm lặng mà sâu sắc chính là cách hai người họ bồi cho nhau.

Động tác của Quách Cẩn Siêu chẳng may đánh thức Hứa Khê vừa mới thiếp đi. Qua ánh đèn hơi chói mắt, Hứa Khê nhận ra được kia là người mình đang cần ngay lúc này.

Cầm lấy bàn tay lành lạnh đang ôm lấy khuôn mặt của mình, Hứa Khê nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Có người qua chậm hơn so với dự đoán của em rồi.”

Quách Cẩn Siêu cũng không có gì nổi giận trước lời nói của người kia, chỉ hơi mỉm cười.

“ Đáng lý tôi nên đi cùng em sang đây.”

Hứa Khê híp mắt lại, “ Thật ra bây giờ bù đắp vẫn còn kịp.”

Đèn tắt, không gian tĩnh lặng.

#6:

Ai cũng biết công việc của Tống Dĩ Khang cùng Quách Mạch An bận rộn không một chút khe hở nào, cho nên chuyện giao hai đứa con đáng yêu của mình qua cho mỗi gia đình là điều đương nhiên.

Tống Dịch Mạt được giao qua cho Tống Phi Kiệt cùng Lữ Nhi trông mấy hôm.

Còn một người nữa, một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn, khuôn mặt luôn mang theo một biểu tình ảm đạm và cô đơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Quách Tảo Hy, Tống Dĩ Khang đã bị chấn động mạnh mẽ. Khuôn mặt, thần thái, hành động của thằng bé đấy chẳng khác Quách Mạch An một chút nào cả.

Điều này làm cho cả hai ấn tượng mạnh với Quách Tảo Hy cho nên hai người liền nhận nuôi đứa trẻ.

Vì quá khứ lâm li bi đát, Quách Tảo Hy bị trầm cảm, suốt ngày có thể không nói chuyện với bất cứ ai.

Tiểu Hy Hy chỉ thích vẽ, và vẽ rất giỏi.

Người mà Tiểu Hy Hy hâm mộ chính là họa sĩ người Trung nổi tiếng tên Ivan Shou, tiếng Trung là Khúc Viễn Thụ.

Ngày Quách Cẩn Siêu mang Hứa Khê về nước an toàn, Quách Tảo Hy cũng xuất hiện ngay tại ngôi nhà của họ.

Hai ông nội nhìn đứa cháu có thần thái lãnh đạm kia mà cười khổ.

Quách Cẩn Siêu từ trước vốn đã lạnh lùng rồi, cho nên đối với hắn thì Quách Tảo Hy khá ngoan, không phiền phức.

Hứa Khê ngược lại nhu thuận hơn, Quách Tảo Hy cũng khá giống người này hồi trước cho nên là...cực kỳ cưng chiều thằng bé.

Quá trình trông nom Tiểu Hy Hy không quá khó.

Đơn giản cực kỳ luôn.

Tiểu Hy Hy đói sẽ sờ vào bụng, ngước đôi mắt thỏ con nhìn Hứa Khê.

Tiểu Hy Hy chán sẽ kéo áo Hứa Khê, chỉ ngón tay vào giấy cùng bút chì.

Tiểu Hy Hy vẽ chán rồi lại muốn ra ngoài chơi, vẫn tìm Hứa Khê bàn chuyện bằng đôi mắt.

Quách Cẩn Siêu ngồi ở một bên nhìn thằng bé kia chỉ biết mỗi Hứa Khê, trong lòng dấy lên nỗi xúc cảm ghen tỵ.

Hầu như Hứa Khê đều dành thời gian cho cháu trai rồi.

Hứa Khê thay đồ cho Tiểu Hy Hy xong liền đi đến gần Quách Cẩn Siêu, khom người xuống nhìn hắn:

“ Đi đến nhà thờ được không?”

“ Tảo Hy chịu à?” Quách Cẩn Siêu có hơi nghi hoặc nhìn sang phía nhóc con kia.

Hứa Khê gật gật đầu, “ Chịu mà. Ông nội lớn có chịu không?”

Quách Cẩn Siêu dời tầm mắt về nhìn “lão bà” của mình, khóe miệng theo bản năng nhếch lên.

Cả ba cùng đi đến một nhà thờ gần đó.

Quách Cẩn Siêu với Hứa Khê đi đến trước mặt Chúa, cùng nắm tay nhau rồi ngước nhìn Người ở phía trên.

“ Chúng ta sống hơn một nửa đời người rồi đó.” Ông chủ Quách bâng quơ nói.

Hứa Khê càng khít chặt mấy ngón tay hơn:

“ Chúng ta cũng yêu nhau được nửa đời người rồi.”

“ Còn một nửa đời người nữa.”

Nghe người kia tính toán, tuy rằng không sai nhưng Hứa Khê không đồng ý. Người này nghiêng đầu nhìn ông chủ Quách, lắc nhẹ đầu.

“ Không phải một nửa, mà là vô cùng.”

Quách Tảo Hy ngồi dưới hàng ghế dài, trên đùi là tập vẽ, trong tay là bút chì. Cậu bé nhìn về một hướng nhất định, bàn tay linh hoạt di chuyển, phác họa thành một bức vẽ để đời.

Về sau, trong căn phòng bí ẩn của Quách Cẩn Siêu ngoại trừ bày những tấm ảnh hỏng mắt thì còn đặt riêng một bức vẽ duy nhất nữa.

Đó là bức vẽ của Quách Tảo Hy. Nhóc con tranh thủ khoảng thời gian hai ông nội của mình đứng cạnh nhau đã vẽ lại khung cảnh đó.

Hai người đàn ông nắm chặt tay nhau, đứng trước Thiên Chúa, cầu nguyện cho một tình yêu vô tận.

--- THE END ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.