Dưới sông băng lạnh giá, lần đầu tiên Hiên nếm thử mùi vị lạnh lẽo, không có cách nào để ngọn lửa bùng cháy, cũng không thể vận chân khí, phó mặc cho băng giá chiếm đoạt từng tấc da thịt chàng, giày vò từng giây thần kinh của chàng, muốn sống không được, muốn chết chả xong.
Vài ngày sau, cơ thể chàng mất đi cảm giác, linh hồn lơ lửng vừa tỉnh táo vừa mơ hồ, trong đó thấp thoáng cảm thấy có tiếng bước chân nhỏ nhẹ, nhưng đã không còn sức lực để nhận biết xem là ai đang đi tới đi lui…
Không biết bao lâu sau, phảng phất nghe thấy có người gọi chàng: “Hi Hiên…”
Cơ thể chàng không có chút sức lực nào đến mắt cũng không thể mở ra được, huống hồ là đáp lại. Nhớ lại Thái Bạch Kim Tinh từng nói: Chàng không thể vượt qua được trăm ngày. Chàng không nhịn được cười. Thái Bạch Kim Tinh đã đánh giá chàng cao quá, đừng nói tới trăm ngày, e rằng chỉ mười ngày thôi chàng cũng khó mà chịu đựng được.
“Hiên! Ta đang đợi chàng, Hiên! Chàng nghe thấy ta gọi chàng không?” Tiếng của Tiểu Vân khiến chàng tỉnh dậy khỏi cơn mê man.
Trong đầu một hình bóng đang thẫn thờ ngồi chờ đợi, khơi dậy ham muốn được sống của chàng. Chàng không thể chết như thế, Tiểu Vân nhất định vẫn đang ở Ma Vực đợi chàng.
Nghĩ tới Tiểu Vân, chàng không ngăn được những hồi ức đẹp đẽ về cơ thể mất hồn đêm đó, trong lòng lăn tăn gợn sóng. Không biết lúc nào mới lại có thể ôm ấp cơ thể ấm áp mềm mại đó, nhớ nhung, chàng thấy ấm áp hơn, xung quanh không còn lạnh giá.
Nhắm mắt lại, Hiên không ngủ, bắt đầu suy nghĩ vấn đề mà chàng nghĩ rất lâu rồi vẫn chưa nghĩ ra: Tiểu Vân rốt cuộc thích chàng ở điểm nào?
Tướng mạo ư, từ sau khi bị nàng chửi mắng, chàng đã suy nghĩ rất kĩ, quả thật không siêu phàm thoát tục như chàng tưởng tượng, nhiều nhất cũng chỉ là ít thiếu xót hơn người phàm, hơn được vài phần khí chất mà thôi.
Pháp lực ư, cũng cao hơn yêu ma một chút, nhưng đến người mà mình yêu cũng không bảo vệ được, thì có tác dụng gì. Nghĩ tới tính cách, chàng không dám tự tâng bốc bản thân. Luôn tự cho là mình đúng, luôn làm theo ý mình, yếu đuối vô năng lại còn kiêu ngạo tự phụ, Tiểu Vân mắng không sai một câu nào.
Tình yêu thì càng không nên nhắc tới, không biết nói những lời đường mật, không hiểu thế nào là tình yêu dịu dàng ngọt ngào, ngoại trừ chạy trốn và kiềm nén chàng hình như cái gì cũng chưa từng làm qua. Nghĩ không ra! Chàng có nghĩ thế nào cũng không hiểu được mình có chỗ nào để khiến Tiểu Vân có chết cũng không thay lòng, thề nguyện sống chết.
Lúc chàng quyết định sẽ nghĩ đơn giản đi, tiếng bước chân khe khẽ truyền tới: “Hi Hiên…”
Chàng cho rằng Thái Bạch Kim Tinh tới xem chàng còn sống không, nước trong đầm băng đột nhiên vén ra như bức rèm.
Cơ thể yếu ớt của chàng bị một sức mạnh to lớn kéo ra, đặt lên tầng mây mịt mù tiên khí. Chàng mở mắt, đối diện với Thái Bạch Kim Tinh cười miễn cưỡng, rồi mất đi nhận thức.
Vương Mẫu nương nương cúi mình xoa nhẹ khuôn mặt lạnh ngắt của Hiên, không giấu nổi đau lòng và hổ thẹn, lạc giọng nói: “Hiên nếu sớm biết sẽ hại con thành ra thế này, mẫu thân sẽ không để mọi việc cho con…”
Nhìn huyết mạch cuối cùng của mình, bị giày vò đến mức yếu ớt, trái tim người còn đau khổ hơn bất cứ ai. Ai có thể không thương xót con của mình, nhưng người không phải là một mẫu thân bình thường, người là vương mẫu của trời đất, cho dù sau này có đau lòng đến mức nào cũng chỉ có thể chôn chặt trong lòng.
Ngọc Đế giơ tay ra đỡ người đứng dậy, cũng ủ rũ chau mày: “Giờ nói những điều này còn có tác dụng gì nữa đâu? Tốt hơn phải nghĩ cách có thể giúp nó độ qua được số kiếp này”.
Người quay đầu nhìn Thái Bạch Kim Tinh, hỏi: “ Thái Bạch Kim Tinh, Vương của Ma Giới có ra tay cứu tiểu yêu đó không?”
“Chắc là có, Hi Hiên làm việc trước nay đều rất cẩn trọng, nếu ông ta không chắc chắn Ma Vương sẽ tới, tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm đẩy người mình yêu xuống vực sâu muôn trượng”.
“Nữ nhân như thế nào mà lại có thể khiến thần ma sống chết tranh đoạt?” Ngọc Đế than thở lắc đầu nói: “Hiên làm việc luôn có chừng mực, sao lại có thể vì cô ta mà rời vào bước đường này!”
Thái Bạch Kim Tinh càng ủ rũ hơn: “Tiểu hồ ly đó biết rõ yêu thần tiên sẽ vạn kiếp không được hồi sinh, vẫn có chết cũng không hối, sự cố chấp và cuồng si này cũng thật hiếm thấy…Hừ! Có thể khiến Hi Hiên si mê đến thế, chắc chắn không phải một nữ tử bình thường”.
Ngọc Đế cúi đầu nhìn khuôn mặt không còn huyết sắc của Hiên suy nghĩ rất lâu, mới nói: “Đã là một nữ nhân đặc biệt, vậy hãy thử dùng cách đặc biệt đi. Thái Bạch Kim Tinh, chuyện này chỉ có thể giao cho ông thôi ”.
Vương Mẫu nương nương đợi Thái Bạch Kim Tinh rời đi, có chút bất mãn hỏi: “Tại sao không giết chết cô ta? Giữ lại cô ta sớm muộn cũng sẽ hại Hiên không còn gì cả”.
“Nàng xem bộ dạng bây giờ của Hiên, nếu chúng ta thật sự giết chết yêu tinh đó, nàng nghĩ rằng Hiên sẽ còn lại được gì? Cả nghìn năm nay những đau khổ mà Hiên phải trải qua đã quá đủ rồi, chả nhẽ muốn nó tận mắt chứng kiến những người thân yêu lần lượt rời xa nó, vứt bỏ nó sao?”
Nói xong, Ngọc Đế cúi người ôm lấy cơ thể Hiên, đi về phía Ngọc Thanh điện.
Tiểu Vân ngồi một mình trước cửa sổ, ngước nhìn bầu trời mờ mịt. Cơn gió nhè nhẹ đem tới hương cỏ thơm thổi vào mái tóc dài của nàng, đánh thức nàng những ngày xuân về hoa nở đã bắt đầu, mùa đông lạnh lẽo đã không còn quay lại nữa.
Nàng đã thử mọi cách để có thể rời khỏi Ma Vực.
Đã thử cầu xin, Vương nói: “Trừ khi hắn chết, không thì nàng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Ma Vực”.
Đã thử uy hiếp, Vương nói: “Nàng không muốn đợi hắn tới, thì cứ chết đi”.
Đến chạy trốn nàng cũng đã thử, nhưng chỉ chứng minh, bóng dáng của Dạ Xoa có mặt ở khắp mọi nới.
…
Nàng cẩn thận đếm từng viên đá nhỏ trong bình, một trăm mười viên, xem ra nàng chỉ có thể đổi một cái bình khác to hơn một chút…
Đi ra khỏi phòng, nhanh chóng bước tới con đường đá xanh, ngắm nhìn phong cảnh sớm đã chán ngán không còn hứng thú, ngoại trừ đếm từng ngày, trong lúc đợi chờ này nàng cũng không tìm được cách nào khác.
Trong vô thức đi tới khe núi nơi có những hòn đá hình dáng kỳ lạ mọc lởm chởm, cách đó không xa, một bóng áo trắng đang múa trong gió, linh hoạt nho nhã.
“Minh Hồn?” Nàng vui vẻ chạy tới, hơn ba tháng nay không gặp Minh Hồn, có lúc nàng còn nghĩ hắn lẽ nào đã bị Dạ Xoa giết rồi.
“Lâu lắm không gặp!” Minh Hồn quay người lại bắt gặp nàng cười, nụ cười vẫn dịu dàng như lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là ngữ khí đã khác rất nhiều.
“Mỗi lần hỏi Dạ Xoa, hắn đều nói ngươi có việc, ngươi bận lắm sao?”
Minh Hồn hướng về phía rừng cây gần đó, khẽ nói: “Không, ta chỉ là có chút chuyện nghĩ không ra”.
“Có chuyện gì nghĩ không ra vậy?” Nàng trèo lên hòn đá nơi Minh Hồn đang đứng, chân thành hỏi.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy hào quang của Minh Hồn có thể thắp sáng Ma Vực tối tăm này.
Minh Hồn vẫn giống như trước cười xoa đầu nàng, nhưng nàng lại phát hiện nụ cười của hắn đã không còn đầy ẩn ý như trước, mà lại có một đường cong nơi khóe miệng giống Hiên.
“Tiểu Vân, sao cô không thể đón nhận tình yêu của Vương dành cho cô?”
Nàng không suy nghĩ gì liền đáp lại: “Bởi vì trái tim ta đã dành cho một người khác”.
Thấy Minh Hồn đăm chiêu nhìn nàng, nàng cười nói tiếp: “Ngươi chưa từng yêu, đương nhiên không hiểu được!”
“Cô đang chế giễu ta sao?”
Cô cười lè lưỡi, buồn chán trong Ma Vực lâu như vậy, không dễ gì tìm thấy Minh Hồn để trút ra hết những buồn khổ của mình, nàng không thể bỏ lỡ.
“Tiểu Vân, Vương rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Vị thần kia có chỗ nào tốt vậy?”
Câu hỏi của Minh Hồn khiến trái tim nàng lại nhói đau quen thuộc, câu hỏi này nàng đã nghĩ rất nhiều lần: “Vương là người đàn ông tốt nhất ta từng gặp. Có bờ vai rộng lớn để có thể dựa vào, bá khí ngang tàn có thể giúp ta cảm thấy an toàn, cơ thể rắn chắc nhưng vẫn rất dịu dàng, ba trăm năm tình thâm không đổi, đây chính là người tình mà ta đã từng khao khát.
Nói thật thì, Hiên là người đàn ông tồi tệ nhất ta từng gặp. Chàng luôn cố ra vẻ không có chút tình cảm gì, mỗi lần xuất hiện, biết rõ lòng ta đau như cắt, vẫn làm ra bộ dạng vờ như không có chuyện gì trọc cười ta. Mỗi lần biệt ly, chàng biết rõ ta lưu luyến không rời, vẫn sẽ đột nhiên biến mất.
Lúc đầu dám yêu mà không dám nói, sau đó dám yêu mà không thể nói, dường như mối tình này từ đầu tới cuối đều là chuyện của mình ta…”
“Vậy tại sao cô lại chọn hắn?”
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời cười, muốn cho nước mắt không rơi xuống. Nhưng cách này không có tác dụng, nàng lại cúi đầu xuống, dùng tay áo lau những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “ Trên một con đường dài xa lạ, ta một mình đứng đó, dường như ta sống một cuộc sống mù mịt vô nghĩa. Khoảnh khắc đó, chính chàng là người đã nắm tay ta nói: ‘Đi thôi’ ”.
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Minh Hồn nhìn nàng nghi hoặc.
“Đúng vậy, có lẽ ngươi cho rằng ta thật ngu ngốc. Nhưng ta tin, một người đàn ông có thể kiềm chế sự phẫn nộ, thà làm một kẻ ngốc, cũng đều muốn nắm tay ngươi đi tiếp, cho dù chàng có bao nhiêu khuyết điểm, cũng đều đáng để yêu”.
Minh Hồn không nói gì, quay đầu nhìn về cánh rừng.
Bởi vì ánh mắt của Tiểu Vân đã bị nước mắt làm nhòe đi, cho nên nàng không phát hiện, hướng Minh Hồn nhìn về có một bóng hình cô độc, đau buồn đang ngắm nhìn nàng.