Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 8: Chương 8: Một hồ Nước xuân




Hiên giống như một giấc mơ đột ngột vỡ vụn trước mắt nàng, dường như tất cả mọi thứ vừa nãy đều chỉ là hư ảo, thâm chí như thể chàng chưa từng thực sự tồn tại. Tiểu Vân mệt mỏi hụt hẫng, nàng đã nói những gì? Sao nàng hoàn toàn không nhớ? Hình như nàng đã nói Hiên hãy vĩnh viễn biến mất đừng bao giờ xuất hiện nữa, nhưng nàng thực sự không hề muốn vậy.

Nàng thích nụ cười nhã nhặn của Hiên lúc vô tình xuất hiện và nói với nàng: Thật trùng hợp!

Nàng thích biểu cảm lúc chàng tức mà không làm gì được, đôi lông mày nhíu lại đầy thu hút...

Chỉ là bị mắng một câu là ngốc thôi, trước đây cũng thường xuyên bị các yêu tinh khác mắng như vậy, nàng không phải cũng chỉ tức giận mấy ngày xong là thôi sao, sao hôm nay lại vô cớ nổi giận như vậy, sao nhất định phải canh cánh trong lòng Hiên nghĩ gì về mình.

Những người đi đường vẫn cứ thế đi qua đi lại, chỉ có nàng vẫn đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, mắt không ngừng nhìn chăm chăm về hướng mà chàng biến mất...

Đúng vào lúc nàng chán nản, hụt hẫng nhất thì một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng.

“Đi thôi.” Giọng nói trầm trầm đó như cứu vớt tâm hồn đang bị vùi trong băng tuyết của nàng, nhẹ nhàng gạt đi lớp tuyết dày tích lại trong lòng nàng.

Tiểu Vân vội gạt đi khóe mắt rơm rớm nước của mình, nhìn về chỗ phát ra âm thanh đó. Là Hiên, thật sự là chàng sao?

“Không phải chàng nói sẽ không quản em nữa, em là bã đậu là con heo ngốc hay sao!” Môi nàng đã muốn ngoác ra cười rồi nhưng vẫn cố làm ra vẻ lạnh lùng không chịu tỏ ra yếu thế, đòi lại công bằng.

Hiên cười, nụ cười mở lòng, sáng chói như vầng thái dương. “Ta là heo, lại là con ngốc nhất!”

“Còn là con nhát gan nhất!”

“Vâng, là con chuột nhát gan nhất, nàng vừa lòng chưa?”

“Hihi!” Nước mắt còn chưa lau khô mà nàng đã bắt đầu cười không ngớt. “Chúng ta còn đi đâu chơi nữa?”

“Vừa nãy không phải kêu đói rồi sao? Ta đưa nàng đi ăn gì đó nhé.”

“Được đó!” Nhắc đến đồ ăn thì bỗng có một mùi thức ăn thơm phưng phức bay đến mũi nàng, làm nàng tứa nước miếng.

Trong lúc nàng hoàn toàn bị mùi thức ăn hấp dẫn lôi cuốn thì Hiên bất ngờ dừng bước không báo trước khiến cho nàng bất ngờ bị va phải tấm lưng rắn chắc của chàng.

“Chuyện gì vậy?” Nàng xoa xoa chiếc mũi bị va phải, nhìn về đằng trước.

Hóa ra đằng trước là một cô gái khí chất cao nhã chắn đường bọn họ.

Đôi lông mày mướt nhạt, đôi môi hồng cong cong, trâm ngọc tóc mây, áo thô váy vàng, không có những món đồ trang sức xa xỉ tôn lên thân phận nhưng lại khiến người ta có cảm giác dung nhan xinh đẹp, cao quý.

Hiên hơi khựng lại, sau đó kéo tay nàng tiếp tục bước về phía trước, đi ngang qua cô nương đó.

“Hiên!” Cô nương đó lên tiếng giọng nói thánh thót bất phàm, khiến nàng càng cảm thấy kinh ngạc.

“Chuyện gì khiến người phải đại giá đến đây?”Hiên đứng lại, giọng nói lạnh lùng khác thường đáp lời.

“Chàng đưa một ả hồ ly tinh đi khắp nơi gây tai tiếng như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

Cô ta nói năng không tức giận mà đầy uy nghiêm, dọa Tiểu Vân bất giác sợ hãi mà rụt bàn tay đang bị Hiên nắm lại, xem ra cô ta là vì nàng mà đến, chắc hẳn nàng không hay biết gì mà vô tình trở thành hồ ly tinh dụ dỗ người đàn ông đã lập gia thất rồi, trời đất có thể làm chứng, nàng thật sự là không cố ý!

Sao trước nay Hiên chưa từng nói cho nàng biết là chàng đã có phu nhân, sao có thể lừa gạt nàng chứ? Tình hình trước mắt có lẽ nàng ta đang ghen và chất vấn, nàng nên nhanh chóng giải thích gì đó.

Vì vậy dù nàng đang sợ hãi tim đập loạn xạ thì vẫn lên tiếng xen vào. “Chúng tôi thật sự không có gì, chỉ là bạn bình thường thôi, thật ra ta đã có vị hôn phu...”

“Nàng không cần phải giải thích, cô ta biết hết mọi chuyện.” Hiên lạnh lùng ngắt lời nàng.

“Chàng đang thái độ gì vậy hả?” Gương mặt đang tái trắng của nàng ta lúc này trở nên xanh xao.

“Đã nói không có gì là không có gì, gì dù ta cũng là người có tu dưỡng.”

“Chàng hãy tự biết điều, nếu không đừng trách ta là ác.”

Hiên đột ngột trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, lườm nàng ta một cái, nhỏ giọng hết sức nói. “Sự độc ác của cô ta sớm đã được lĩnh giáo qua rồi, ta sẽ không quên đâu.”

Nói xong chàng kéo tay Tiểu Vân lập tức bước vào một quán rượu nhỏ gần đó.

Bước vào bên trong, chàng chọn đại một chỗ ngồi trong góc trong cùng, bàn tay nắm chặt lấy tay Tiểu Vân hơi run run, không giống như sợ sệt mà như thể đang kìm chế cảm xúc của bản thân. Trong kí ức của Tiểu Vân, Hiên luôn mỉm cười điềm đạm. Cô nương đó hẳn là có một ý nghĩa đặc biệt với chàng nên mới khiến chàng biểu hiện khác thường như vậy, nhưng rốt cuộc cô có được hỏi hay không?

Tiểu nhị nhiệt tình mang trà lên rót cho bọn họ và chào. “Hai vị khách quan muốn ăn gì?”

“Tùy ngươi!” Hiên khó chịu đáp, tâm trí không tập trung, chỉ bưng trà lên ghé sát môi.

Tiểu nhị ngây ra nhìn sang Tiểu Vân, gật gật đầu sau đó đi mất.

Tuy thần sắc của Hiên rõ ràng như phát ra một tín hiệu cảnh báo nàng tốt nhất đừng nhiều lời xía vào, nhưng nàng vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ, dè dặt hỏi. “Cô nương đó... là phu nhân của chàng sao?”

Ngụm trà vừa đưa lên miệng bỗng chốc bị phun ra. “Cái gì? Con mắt nào của nàng nhìn thấy cô ta giống phu nhân của ta hả?”

“Cả hai con!”

Chàng nhìn Tiểu Vân một hồi lâu sau, nhìn đến mức nàng bất an dường như không ngồi yên được nữa, mới đáp: “Đáng tiếc một đôi mắt trong sáng long lanh như thủy tinh hóa ra lại có vấn đề.”

Báo thù, là ai đó đã nói phụ nữ lòng dạ hẹp hòi? Người đàn ông này mới là người không dễ dàng gì quên đi tội lỗi của người khác, nếu không phải niệm tình hắn đang tức giận không được bình thường thì nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến cơn giận của nàng hạ xuống nhanh như vậy là vì món gà mà nàng chờ đợi bao lâu cuối cùng cũng được mang lên, nướng thơm phưng phức, vừa ngửi thấy mùi gà nướng đó là trái tim nàng đã muốn tan chảy. Nhưng đôi đũa của nàng vừa chạm vào chiếc cánh gà bóng mỡ đó thì chiếc đĩa gà thơm ngon đã nhanh chóng bị cầm ra chỗ khác.

“Không được ăn!”

“Gì cơ?” Ánh mắt nàng vẫn lưu luyến không rời những miếng thịt gà trên đĩa, mỗi lần nàng ăn đều máu chảy ròng ròng khiến cả người đầy mùi máu tanh, khó khăn lắm mới được một lần thưởng thức mỹ vị nhân gian, sao Hiên nỡ làm vậy với nàng chứ.

“Có vẻ rất ngon!” Nàng nói trong nước miếng.

“Tiểu nhị, mang đi, cô ấy chỉ ăn đồ chay thôi.” Chàng lập tức đưa cho tiểu nhị một cách dứt khoát, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến ánh mắt lưu luyến không nỡ xa rời của nàng.

“Ai nói ta ăn chay, ta ăn thịt!” Nàng không thèm giữ hình tượng nữa, vội vàng giữ chặt lấy đĩa lưỡi vịt mà tiểu nhị vừa đặt lên bàn.

“Không được ăn, nếu là người khác ăn nàng thì nàng cảm thấy thế nào hả?”

Nàng nhìn trân trối theo đĩa thức ăn thơm ngon vừa bị mang đi mất, mắt long lanh đáng thương lau nước miếng, nói: “Giờ chàng hãy ăn ta đi, chàng luộc hay nướng cũng không sao cả, em không có ý kiến gì.”

“Nếu nàng không ăn thì ta bảo người đem cả những đồ chay này đi luôn.” Chàng hoàn toàn không ngó ngàng gì đến kháng nghị của Tiểu Vân.

“Ăn!” Nàng đầu hàng rồi, dù sao thì có cũng hơn không, nhai rau bắp cải trong miệng phát ra những tiếng rột rột như phát tiết những nỗi hờn trong lòng nàng. Ăn chay? Cái tên ngốc này bị sao vậy!

Món gà nướng đáng thương của nàng đã cách xa nàng rồi, hương thơm như vẫn còn quanh đây...

...............

Thái Bạch Kim Tinh đặt quân cờ vào bàn, nhìn Hiên lúc này đang nhìn chằm chằm vào bàn cờ mà vẫn chưa có động thái gì bèn hiếu kỳ hỏi: “Sao thừ người ra vậy, đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.”

“Đến lượt ông rồi.”

“A? Nhanh vậy đã đến lượt tôi rồi sao?” Chàng chơi cờ cùng Tiểu Vân đã thành thói quen, mỗi lần phải được nhắc nhở thì mới biết đến lượt mình đi.

“Xem ra tiểu hồ ly tinh đó đã câu mất hồn ông rồi.” Thái Bạch Kim Tinh vừa vuốt râu vừa nói đểu. “Ông có biết cô ta khiến Tử Vi Chân Quân tức đến thế nào không, nếu không phải nể mặt ông tôi chắc rằng ông ta sớm đã đánh cho hồ ly đó trở về nguyên dạng rồi.”

“Lửa giận của ông ta lớn đến vậy sao?”

“Đã vào tận trong miếu chửi rồi, ai chịu được chứ? Ông tưởng ai cũng giống ông chịu nhịn tốt vậy sao, bảo ông tâm địa tàn độc, không phân biệt được thật giả, khắc nghiệt.. ông cũng chịu được? Ngọc Thanh Chân Vương dám phản bác Ngọc Hoàng Đại Đế của chúng ta đã thay đổi biến thành người khác rồi sao?”

“Cô ta chỉ là nói miệng chứ không có tâm địa gì, nói bừa mà thôi, so đo với cô ta thì chẳng hóa thần tiên chúng ta hẹp hòi sao.” Hiên ngoài mặt chỉ cười xòa nhưng trong lòng thì giận dữ không yên, ta có lòng tốt muốn làm nàng vui, bản thân bị chửi đến mức không còn lời nào để nói thì thôi, quay về còn phải nhận lỗi với các thần khác thay nàng.

Trong khi kẻ khởi nguồn của mọi tội lỗi đang nhởn nhơ ngoài kia không nói, lại còn bảo chàng là nhát gan như thỏ đế, khom lưng quỳ gối. Lòng tự tôn đáng thương của chàng lần đầu tiên bị chà đạp thê thảm như vậy.

“Thái Bạch, ta thật sự mắt lờ đờ như cá ươn, gò má cao môi mỏng sao?” Chàng không kiềm được mà sờ lên mặt mình, nếu không phải nghe nàng nói hùng hồn như vậy, hẳn chàng cũng không để ý rằng “nhan sắc” của mình lại khó coi đến vậy.

“Haha!” Thái Bạch Kim Tinh cười lớn, nói: “Ông còn nói mình không để bụng?”

“Ta chỉ là hỏi thôi, nhân công dưới phàm trần càng ngày càng tệ rồi, tay nghề không giỏi cũng không tập luyện cho tử tế một chút, thật là không có trách nhiệm gì cả.”

Một ván cờ kết thíc, Thái Bạch Kim Tinh đứng dậy nói: “Tâm trạng ông có vẻ bình ổn hơn nhiều rồi, đến Kim Loan điện đi, Ngọc Đế tìm ông có việc.”

“Cảm tạ!” Chỉ có Thái Bạch là có thể nhìn thấu tâm trạng của Hiên, cũng chỉ có Thái Bạch biết làm thế nào khiến chàng bình tâm trở lại.

Thái Bạch thật sự rất hiểu Hiên, biết lúc tâm trạng chàng không tốt nhất định sẽ nói năng không cẩn thận trên điện Kim Loan. Vì vậy mỗi lần trước khi chàng đi gặp Ngọc Đế, Thái Bạch đều tìm hiểu xem tâm trạng chàng có bình tĩnh hay không.

Trên Kim Loan đại điện, Ngọc Hoàng Đại Đế vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, chỉ có điều bên dưới điện trừ Ngọc Thanh Chân Vương ra không còn ai khác.

“Chuyện ngày hôm nay ngươi giải thích ra sao đây?”

“Thần, tự vấn lương tâm không hổ thẹn.”

“Ngươi là thần tiên, cả ngày gặp riêng với một con yêu tinh mà lương tâm không hổ thẹn?” Ngọc Đế nổi giận.

“Khởi bẩm Ngọc Đế, thần từ trước đến giờ đều chưa từng phạm quy, chỉ là thấy cô ta có lòng lương thiện nên có ý muốn hướng thiện cho cô ta, thần có tội gì?”

“Yêu chính là yêu, không thể thoát khỏi bản tính.”

“Người có kẻ thiện kẻ ác, sao yêu lại không chứ? Chỉ cần có bản tính lương thiện thì nên để bọn chúng có cơ hội đi theo chính nghĩa, có như vậy mới càng ngày càng có thêm nhiều yêu tinh phân biệt được thị phi đen trắng. Hôm nay hồ ly tinh đó không hề mắng sai, thần tiên chúng ta ngày ngày cao cao tại thượng, không thấy được nỗi khổ của nhân gian.”

Ngọc Đế trầm mặc một hồi lâu mới bình tâm lại nói: “Coi như ngươi nói có lý, dù gì ta cũng đã giao trọng trách tuyển chọn thiên binh thiên tướng cho ngươi, vậy ngươi có thể chiếu theo suy nghĩ của mình mà hành xử.

Nhưng có một câu này ta buộc phải nhắc nhở ngươi: tình cảm và dục vọng không phải là vật tầm thường, chúng không phải là thứ mà ngươi muốn ngăn cản là có thể ngăn cản được. Ngược lại nó như mây mù vậy, mơ hồ bất định. Ngươi tưởng rằng mình nằm ngoài mọi chuyện nhưng đến khi quay đầu mới phát hiện rằng nó đã bao vây lấy ngươi.”

“Tạ Ngọc Đế cảnh tỉnh, thần đã ghi nhớ!” Hiên cung kính hành lễ xong, khom người lui ra.

Ngọc Đế nhìn theo bóng dáng chàng mà thở dài một hơi, muốn nói nhưng lại thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.