Một cặp tình nhân, tình cảm khăng khít khó phân tách như mười đầu ngón tay, mọi mặt đều tương đồng, như keo như sơn, cuộn trào mãnh liệt như sóng ngầm, không có chỗ cho kẻ thứ ba xen chân vào.
Tiểu Vân nhanh chóng rụt tay lại, giả vờ như không có gì xảy ra nhìn Mạnh đại phu mồ hôi đầm đìa nói: “ Sao ngài về sớm vậy?”
“Ừ! Ta lo bệnh nhân ở đây đợi sốt ruột”.
“À!”
Mặt mày nàng ủ rủ trở về chỗ ngồi của mình, thật là kì quái, trước đây nàng thấy thư sinh lương thiện và cổ hủ này cũng có chút đáng yêu, gần đây sao nhìn hắn lại không thấy thuận mắt chút nào.
Hòm thuốc của Mạnh đại phu vẫn còn chưa kịp bỏ xuống, Hiên cao giọng gọi: “Mạnh đại phu, góa phụ Trương ở thôn Tây Lăng cho người tới báo, nói hôm nay chân đau có vẻ nghiêm trọng hơn, mời ngài qua đó xem giúp vết thương!”
“Vậy sao?” Mạnh đại phu do dự trong phút chốc, nhìn trời xanh hỏi: “ Đau nghiêm trọng đến thế sao?”
“Nghe nói rất nghiêm trọng”.
Mạnh đại phu gật gật đầu, vội vã bắt mạch cho mấy người bệnh đang đợi, kê đơn thuốc, rồi cầm hòm thuốc đứng dậy nói: “ Vậy để ta đi xem sao, hai người trông coi ý quán…”
Mạnh đại phu vừa bước ra khỏi cửa, Tiểu Vân như không thể chờ được liền đi tới bên Hiên thì thầm: “ Sao ta không biết có người mới Mạnh đại phu tới khám vậy?”
“Có, chỉ có điều vẫn chưa tới thôi. Ta muốn nhân lúc trời còn sáng, để hắn đi sớm về sớm”.
“Cái gì? Thôn Tây Lăng cách chỗ này cũng mười mấy dặm đường, hơn nữa giờ đã là hoàng hôn rồi…”
Nàng chợt hiểu ra ngắm nhìn bầu trời đang dần tắt sáng, mặt đầy vẻ tán thành: “ không còn sớm nữa, sợ rằng đêm nay hắn không kịp quay về rồi”.
“Chàng mà không để ý tới sắc trời? Đánh chết ta cùng không tin!”
Chàng chắc chắn là cố ý lừa gạt người ta, mười mấy dặm đường đi, thư sinh tội nghiệp, gặp phải vị thần không có lương tâm, không biết kiếp trước đã gây ra ra tội lỗi gì!
Hai người chăm sóc cho các bệnh nhân, thu xếp xong tất cả mọi việc, cũng đến nửa đêm rồi.
Tiểu Vân đi tới bên cửa sổ, ngước nhìn màn đêm đen kịt nói: “ xem ra Mạnh đại phu không về kịp rồi”
Khoảnh khắc này, bọn họ cuối cùng cũng có thể hưởng thụ, sự yên tĩnh thực sự thuộc về hai người họ.
Hiên đi lại gần, hai tay vòng ra ôm lấy eo nàng, cúi đầu khẽ hôn vào mái tóc của nàng, hỏi: “Nàng đang nhìn gì vậy? ”
“Nghe nói mỗi một vị thần đều sẽ có một ngôi sao tượng trưng cho mình, ta đang tìm xem ngôi sao nào đại diện cho chàng?”
“Không cần tìm nữa”. Hiên vén mái tóc nàng, nhẹ nhàng hôn vào tai nàng, thì thầm: “ trên bầu trời dày đặc sao này không có ta đâu, vì ta đang ở bên cạnh nàng…”
“Chàng…không quay về nữa sao?” nàng lại mất đi phương hướng trong hơi thở ấm áp dịu dàng của Hiên, cả trời đầy sao lấp lánh trước mắt nàng, ánh sáng vàng quay vòng vòng.
“Không về nữa! Tiểu Vân, chi bằng chúng ta thành thân đi”.
Nàng bị chọc ghẹo đến mức có những suy nghĩ hỗn loạn, căn bản không hiểu được hàm ý đặc biệt trong hai chữ “thành thân”, ngốc nghếch hỏi: “ Tại sao phải thành thân? Chúng ta cũng đâu phải người phàm?”
“Ta đã quyết tâm ở bên nàng, vì nàng mà thần tiên cũng không cần làm nữa, không phải nàng định bỡn cợt đấy chứ?”
Giọng nói của Hiên giống như một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ đầy tủi thân oan ức, nếu như không phải vì thần tiên không có nước mắt, e rằng chàng sẽ dùng mấy giọt nước mắt thêm vào trong hoàn cảnh lúc này.
“Vậy sau khi chúng ta thành thân, có phải sẽ có gia đình riêng của mình rồi không?”
“Đúng vậy, ta nhất định sẽ nuôi được nàng”.
Nàng gật đầu cười, đắm chìm trong tưởng tượng hư vô.
Nếu nàng và Hiên có một gia đình, mỗi ngày mở mắt nàng đều có thể nhìn thấy nụ cười của chàng;
Hằng ngày sẽ được ngủ trong vòng tay ấm áp của chàng;
Vậy nàng có thể làm được gì cho Hiên?
Nàng có thể sinh cho chàng một đứa con, tướng mạo sẽ tuấn tú giống chàng;
Bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau…
Nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất, ngày đã tối, trăng đã khuyết.
“Đại sảnh này thật lạnh lẽo”. Tiếng than phiền đầy tủi thân của Hiên cắt ngang giấc mơ đẹp đẽ của nàng
Nàng bực mình đáp: “ Không phải chàng có thể tạo ra lửa sao?”
“Chi bằng vào phòng nàng trò chuyện đi”.
Trò chuyện? Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ.
“Có gì để nói?”
“Vậy chúng ta chơi vài ván cờ”.
“Chàng chơi cờ kém lắm”. Nàng đả kích chàng không thương tiếc.
Ý của Hiên là gì đương nhiên nàng hiểu, không phải nàng không muốn, nàng chỉ muốn nói ngược lại để trêu đùa chàng mà thôi.
“Thôi được, xem ra ta phải mạnh tay rồi”. Nói xong chàng bế nàng lên, đi vào khuê phòng không thèm để ý tới tiếng hét chói tai của nàng.
“Thật vô lễ!” Nàng hét lên không chịu, mặc dù cơ thể vẫn đang bị ôm chặt.
Hiên nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, nhanh chóng lao đến bên cơ thể mềm mại thơm tho của nàng.
“Không phải nàng muốn ăn lưỡi của ta sao? Giờ nàng muốn linh hồn hay nguyên thần của ta, đều có thể dễ như trở bàn tay…”
Chàng nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng đầy hương thơm mà chàng khao khát bấy lâu…
Đúng là Yêu tinh! Chả trách đàn ông trên thế giới đều ngu xuẩn biết rõ là cạm bẫy mà vẫn lao vào không chùn bước cái chốn nữ sắc đầy mê hoặc.
Đáng tiếc chàng nhìn thấu vạn vật trong thế gian này, khoe khoang khoác lác siêu phàm thoát tục, cuối cùng cũng không thoát khỏi cám dỗ của sắc dục.
Ranh giới “ngàn cân treo sợi tóc”, anh hùng cứu mĩ nhân đã kịp thời đạp cửa phòng, hét lên: “ Dừng tay lại!”
Khẩu khí đó quả thật có chút khí phách của một đấng anh hùng, đáng tiếc đến không đúng lúc.
Tiểu Vân vội vàng chỉnh trang lại y phục xộc xệch, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vô cùng căm giận của Hiên, nhìn chằm chằm về phía Mạnh đại phu đang phẫn nộ đỏ mặt đứng ở cửa.
Không biết vào lúc này, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn có thể làm người khác tin được không.
“Ta đánh chết tên lưu manh nhà ngươi”. Mạnh đại phu cầm cái then cài cửa bên mình xông vào không chút kiêng nể.
Ai có thể nói cho nàng biết giờ phải làm thế nào? Nên biểu hiện giống như là một nữ nhi yếu đuối bị ức hiếp, hay là nên bảo vệ cho người bị vu oan. Nhưng nghĩ lại, có vẻ Hiên căn bản cũng không cần nàng bảo vệ, cho nên nàng đắc ý ngồi đó, nhìn Hiên trốn tránh, bộ dạng nhếch nhác buồn cười không chịu được.
“Mạnh đại phu, ngài nghe ta giải thích…”
“Ngươi còn gì để giải thích nữa? Ta đã tận mắt thấy tất cả rồi, nếu như không phải ta đoán được ý mưu đồ bất chính của ngươi, mau chóng quay về, hôm nay đã để ngươi đạt được mưu đồ rồi”. Mạnh đại phu càng nói càng tức giận, dùng cái then cài cửa ra sức đánh.
Hiên tránh được, nói lớn: “ Tiểu Vân là thê tử chưa cưới của ta”.
Mạnh đại phu sững lại, cái then đang giơ cao dừng lại giữa không trung.
Hiên nhân cơ hội đó giải thích: “Lúc đó cha ta cùng với đại ca và đại tẩu của nàng đã hứa hôn, ai biết nàng nghe không rõ ràng, tưởng rằng phải gả cho cha ta, nên đã bỏ trốn. Ta vì tìm nàng mà phải trèo đèo lội suối, gặp biết bao khổ cực. Ta luôn coi nàng là thê tử của ta, không cần biết có bao nhiêu gian khổ ta đều sẽ tìm được nàng, cưới nàng về.
Ta đối với nàng tình cảm sâu sắc, đến chết cũng không hối hận, trong thế giới này không có ai trân trọng nàng, yêu nàng hơn ta. Nếu nàng không đồng ý đi cùng ta, ta sẽ ở đây cả đời để đợi nàng…”
Tiểu Vân ngẩn người ngồi nghe chàng “nói dối” dõng dạc hùng hồn, những lời bịa đặt của vị thần tiên này lại chân thực đến vậy, làm xúc động lòng người, quan trọng hơn là vô cùng ăn ý với câu chuyện mà nàng đã bịa ra, quả là một kì tài trong tiên giới!
Đừng nói Mạnh đại phu, mà ngay đến cả nàng cũng tin tưởng vào tấm chân tình sâu đậm, đến chết cũng không hối hận của Hiên.
Hóa ra chàng không chỉ nhớ những lời nói sai trái của nàng, đến những lời nàng nói với người khác chàng cũng ghi nhớ từng câu một, chàng ở trên thiên đình rốt cuộc làm gì, dường như quá rảnh rỗi đến mức khiến chàng làm những việc vô vị.
Mạnh đại phu vẫn còn đang do dự, sắc mặt của Hiên bỗng biến đổi, ánh mắt tuyệt vọng tan biến không chút dấu vết.
“Tiểu Vân, đợi ta trở về”.
Nói xong, liền vội vàng rời đi.
Lần này nàng không hề thấy tổn thương đau khổ tổn thương, bởi vì Hiên nói: đợi chàng trở về!
Hơn nữa, còn lưu lại cho nàng một Mạnh đại phu sững sờ như một khúc gỗ.
Phía chân trời.
Hiên sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay, nên đã sớm chuẩn bị để đối mặt rồi.
Chàng điềm tĩnh khom mình hành lễ nói: “Phiền bệ hạ giá lâm, khiến thần hoảng sợ”.
“Hoảng sợ, con còn biết hoảng sợ là gì sao? Con định vì tiểu hồ ly tinh đó mà bỏ lại tất cả hay sao? ” Giọng Ngọc Đế đầy phẫn nộ như muốn nói cho cả trời đất này biết, vẫn may ở đây không có người khác nghe thấy.
Mà người duy nhất có thể nghe thấy, vẫn cứ tiếp tục làm ngơ, cúi đầu không đáp lại.
Ngọc Đế thở dài, cố gắng kiềm chế sự tức giận, nói: “ Hiên, quay về cùng ta”.
Ngài có thể ngồi vững vàng trên vị trí chí cao vô thượng đó, đương nhiên biết rằng phải làm thế nào để cho sự việc không trở nên rắc rối đến mức không thể cứu vãn.
“Không!” Chàng dứt khoát lắc đầu nói: “ Thần đã lựa chọn rời khỏi thiên đình, thì đã nghĩ tới kết cục này rồi, cho dù ta có hồn bay phách lạc, thần cũng muốn cùng nàng tan thành mây khói, mãi mãi không chia lìa ”.
“Con có biết mình đang nói cái gì không?”
“Dạ biết”.
“Con biết cái gì? Thiên giới có giới luật của thiên giới, con đừng tưởng mình là con trai duy nhất của ta, thì có thể muốn làm gì thì làm”. Ngọc Đế nghiêm giọng nói.
Lúc nghe tới hai chữ “con trai”, Hiên ngẩng đầu khinh thường cười nhạt: “Từ trước tới nay thần chưa bao giờ nghĩ mình là con trai người thì có thể muốn làm gì thì làm, thần cũng chưa bao giờ cho rằng người đủ tư cách để làm phụ vương của thần”.
Trong phút chốc Ngọc Đế không biết phải nói gì, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “ Con có thể không tha thứ cho ta, không nhận ta, nhưng con không thể không đếm xỉa tới mấy nghìn năm ta đã cất nhắc. Vì sao ta lại phó thác trọng trách cho con, tại sao lệnh con chọn lựa thiên binh thiên tướng, chắc con hiểu chứ?”
“Dạ hiểu!”
“Con nên biết, đợi con tiêu diệt được Ma Vực, lúc công đức vẹn toàn, con sẽ là chúa tể của tam giới”.
“Dạ biết!”
Sao chàng lại không hiểu cơ chứ, từ lúc hiểu chuyện chàng đã biết bản thân phải gánh vác trách nhiệm, cho nên một khắc cũng không dám lơ là, chỉ luôn luôn thực hiện mọi kì vọng của bọn họ.
Kết quả thì sao, chàng nhận lại được gì? Là điều ba nghìn năm nay chàng vẫn không thể lí giải nổi.
“Đến lúc đó, con có thể chọn một nữ nhân tài sắc vẹn toàn để làm mẫu nghi của trời đất…nhưng tuyệt đối không phải là hồ ly tinh ngu xuẩn đó! ”
“Vẹn toàn? Trong mắt người thế nào là vẹn toàn? Là mẫu hậu độc ác của thần, hay là nữ nhân lạnh lẽo như băng giá ở Quảng Hàn cung kia? ” Hiên lạnh lùng đáp lại.
Sắc mặt Ngọc Đế tái mét: “ Con đang nói gì vậy? Nữ nhân ở Quảng Hàn cung không phải là kết quả của việc con cứ khăng khăng làm theo ý mình hay sao? ”
“Đừng nhắc tới duyên phận nực cười đó với thần, thần vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận nàng ta là nữ nhân đã được định trước trong số mệnh của thần! ”
“Được, không phải nàng ta! Mẫu hậu của con làm tất cả những việc đó đều là vì con…”
“Vì thần sao? ” Hiên lùi lại phía sau, cười thê thảm: “ Hay là vì để bảo vệ vị trí của hai người?! ”
“Hiên, con chưa làm cha, con không thể nào hiểu được cho tấm lòng của người cha. Ta bảo vệ vị trí của mình, không phải cũng là vì con sao…”
Hiên cúi đầu không nói thêm gì, chàng thừa nhận mấy ngàn năm nay, phụ mẫu chí cao vô thượng của chàng đã vì chàng mà làm rất nhiều, cho chàng rất nhiều.
Mấy năm đó, mặc cho chàng ngông cuồng, vô lễ, họ đều chấp nhận không một lời oán thán. Bất luận chàng cả gan làm loạn đến thế nào, khăng khăng làm theo ý mình, họ cũng đều giả vờ như không thấy gì hết.
Nhưng như vậy có thể thay đổi được gì? Có những thứ một khi đã vỡ rồi thì sẽ không thể nào lấy lại được…
“Theo ta về, ta đồng ý với con sẽ không làm hại tới tiểu yêu tinh đó”. Đối với đứa con trai mà từ trước tới nay người đều bó tay hết cách, thân là Ngọc Đế ngoại trừ tận tình khuyên bảo cũng không có cách nào tốt hơn.
“Không, thần không về, thần đã đồng ý với nàng sẽ không biến mất nữa, thần không thể nuốt lời…”
Ngọc Đế lại kiềm chế sự giận dữ, dứt khoát nói: “ Con đừng cho rằng ta không dám diệt nàng ta”.
“Người muốn ngọc nát đá tan sao? Mối hận ba ngàn năm này không thể khiến người tỉnh ngộ hay sao?”
“Ta chính là muốn dù con hận ta thêm ba ngàn năm nữa, cũng tuyệt đối không cho phép con tự hủy hoại đi tất cả”.
“Thần tự hủy hoại tất cả sao? ” Hiên há không hiểu phụ mẫu của mình, dựa vào sự độc ác của họ chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Chàng thất vọng nhìn Ngọc Đế, đau khổ nói: “Quyền lực chí cao vô thượng này phải dùng linh hồn của tình thân của yêu thương để lót đường sao? Nếu như vậy, thần không cần, thần nguyện dùng nó để đổi lại những thứ thần đã mất…thần muốn đổi lại phụ mẫu đầy tình yêu thương…”
Ngọc Đế nhìn về trời đất thở dài một tiếng, nói: “Đó chính là quyền lực, trần gian cũng vậy, thiên giới cũng như vậy. Con có thể nói ta ích kỉ, nhưng con xem chốn thiên đình có ai có thể đảm nhiệm trọng trách này? Chả nhẽ con muốn Thái Thượng Đạo Quân đi thống lĩnh trận chiến giữa Thần giới và Ma giới sao, ông ta có làm được không?
Hiên, ta cho con thêm thời gian, con suy nghĩ kĩ đi.
Nhân lúc vẫn còn chưa phạm vào giới luật, mau chóng quay đầu, đừng để bản thân đã sai lại càng sai hơn”.
“Không cần…”
“Nếu con không tự quay về, ta sẽ cho người tới bắt con quay về, đến lúc đó có làm tổn thương đến yêu tinh kia hay không, ta cũng không dám đảm bảo…Hiên, con chắc biết cảm giác bất lực đứng nhìn người khác vì con mà chết chứ, đừng để bản thân hối hận không kịp!”
“Người!” Một nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng Hiên, sợ hãi lâu ngày không gặp bao vây lấy chàng, khung cảnh thê lương đau khổ của ba nghìn năm trước lại hiện ra trước mắt.
“Con không có quyền quyết định sự sống chết của nàng ta, cũng giống như con không có quyền quyết định sự sống chết của bản thân!” Ngọc Đế để lại một câu nói ý tứ sâu xa, rồi biến mất.
Trong cơn gió lạnh lẽo, chàng hoảng hốt nghe thấy một câu Tiểu Vân từng nói: Người phàm chí ít còn có thể lựa chọn cái chết, mà chàng thì đến quyền được lựa chọn cũng không có.
Đây chính là số mệnh của chàng.
Một vị trí chí cao vô thượng đợi chàng.
Một tiên tử đẹp nhất trên thế gian này đã được định trước là nữ nhân tương lai của chàng.
Không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ tương lai xán lạn của chàng; mà chàng từ trước tới nay chưa từng gặp phải trò đùa nào vừa nực cười vừa thảm thương như vậy…