Hoàng Hôn

Chương 14: Chương 14: Đệ chương 14




Editor: Doris

Thứ bảy hôm đó, Chu Mộ đột nhiên có việc cho nên đã nói trước một tiếng với Trần Ngộ Ninh. Trần Ngộ Ninh thật ra rất dễ nói chuyện, cười cười nói không có việc gì, kêu cô làm xong lại đến.

Cũng may, hiệu suất làm việc của Chu Mộ khá cao, trước 8 giờ tối thì tất cả đã xong xuôi.

Cô vội vàng đón một chiếc xe taxi, đọc địa chỉ cho đối phương.

Chu Mộ đi theo người phục vụ đến cửa phòng, vừa định đẩy ra liền nghe được giọng nói của Lâm Nhiễm.

Cô không nghĩ đến sẽ gặp lại anh ta.

Nhớ đến lần cuối cùng gặp anh ta là vào hôn lễ của Trình Nguyệt.

Cô duỗi tay, mở cửa.

Thấy cô đến, mọi người hình như có chút kinh ngạc, chỉ có Trần Ngộ Ninh đứng dậy, cười với cô: “Ở đây.”

“Ừm.” Cô không tự chủ được mà nhìn về phía người đối diện. Đôi mắt anh ta thật sự rũ rất thấp, đôi lông mi dài đó có chút u tối.

Chu Mộ thu hồi ánh mắt, cùng người xung quanh cười đùa.

Lâm Nhiễm nâng lên mắt, màu đen đôi mắt nhìn đối diện nói giỡn người, trong mắt phảng phất thốc quang, như trong đêm đen điểm điểm tinh quang.

Chu mộ không biết có phải hay không cảm nhận được nóng cháy ánh mắt, ánh mắt vừa lúc hướng này phương xem, lập tức bốn mắt nhìn nhau.

Nhưng đối mắt chỉ được một giây, cô liền dời mắt đi.

Trên bàn cũng có một ít bạn học cấp ba, ai cũng đều quen thuộc nhau.

Chỉ là Chu Mộ thật sự không rõ lắm, tại sao Trần Ngộ Ninh lại quen biết với Lâm Nhiễm.

Trần Ngộ Ninh gắp cho cô một miếng thịt, bỏ vào trong chén, mở miệng nói: “Mình với anh Nhiễm đã quen biết nhiều năm. Lúc học cấp ba có gặp qua nhưng mà không có nói chuyện với nhau. Sau đó, lúc mà anh Nhiễm về lại Nam Thành làm việc, bọn mình mới nói chuyện với nhau lại.”

Chu Mộ gật đầu, tình bạn của mấy năm sinh đều luôn đơn giản như vậy.

Bọn họ đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng bây giờ nhìn lại thì hình như mọi người đều không thay đổi.

Mọi người vừa ăn cơm với nhau, vừa ở bên canh nói chuyện, không khí như vậy thì liền không nhịn được mà uống một ít rượu.

Cuối cùng có vài người say.

Lý Nguyên Tiêu cầm ly rượu lảo đảo đi đến chỗ cô, miệng nói không rõ ràng: “Đại học bá Chu, anh Nhiễm của chúng tôi xem như là người của cô rồi.”

Chu Mộ không hiểu cậu ta nói gì thì đã bị Lâm Nhiễm kéo đi rồi.

Uống rượu uống đến không sai biệt lắm, chu mộ đứng dậy, hướng mọi người nói thanh xin lỗi, nàng muốn trước tiên rời đi.

Bên ngoài gió lành lạnh thấu xương, trước cửa có một bóng người đang đứng.

Trong tay hắn cầm một điếu thuốc, lúc Chu Mộ vừa ra đến thì trùng hợp thấy trong miệng anh ta nhả ra một ngụm khói.

Thấy cô đi đến, anh ta vội vàng đập điếu thuốc.

Chu Mộ thấy động tác của anh ta, bàn tay cầm túi dần dần nắm chặt lại.

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng: “Lâm Nhiễm, anh đi với tôi một chút đi.”

Lâm Nhiễm nhìn cô một lúc, liền đáp: “Được.”

Buổi tối gió khá lớn, Chu Mộ mặc một chiếc áo len kaki màu nâu, bên trong lộ ra lớp lông màu đen, trời càng lúc càng lạnh, cô dùng áo khoác bọc lấy mình.

Cô và Lâm Nhiễm đi song song trên lối đi bộ. Dưới màng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng giày cao gót của cô đạp dưới nền đất.

Đi một lúc lâu, làn gió lạnh mang đến cho Chu Mộ cảm giác bình lặng: “Những lời bọn anh nói, tôi đều nghe thấy được.”

Cả người Lâm Nhiễm cứng lại, lúc sau lại trở nên bình thường, yết hầu nhấp nhô, từ trong cổ họng phát ra một chữ: “Ừm.”

“Thực sự xin lỗi.” Anh chân thành nói.

Bước chân Chu Mộ dừng lại, nhìn mặt anh, trên mặt có chút lạnh lùng, hỏi lại: “Xin lỗi?”

Theo sau như là tiếng châm chọc, gượng cười: “Lâm Nhiễm, anh không hề có lỗi với tôi.”

Giọng nói của cô lan trong làn không khí lạnh, cùng với gió đi đến vuốt ve lỗ tai Lâm Nhiễm, có chút đau.

Trong nháy mắt, anh không biết nói như nào, giống như nói thế nào cũng đều sai.

Chu Mộ rũ đầu, nhắm mắt, rất giống với lúc nhận được tin của anh năm đó, đó là chuyện mấy năm nay cô chua xót.

Cô nắm chặt túi xách, ngón tay dần dần trắng bệch.

Lâm Nhiễm, năm mười lăm tuổi tôi gặp anh, đem anh ghi nhwos trong lòng. Vốn nghĩ rằng tôi chỉ có thể làm một người khách qua đường trong cuộc đời anh nhưng năm mười bảy tuổi, tôi gặp lại anh, từ đó nội tâm trầm lặng của tôi nổi lên một gợn sóng.

Mỗi lần tôi vui vẻ hay khổ sở đều là vì anh.

Nhưng bây giờ nói lại những việc đó thì còn có ý nghĩa gì đâu?

Cô đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mang chút tươi cười, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Lâm Nhiễm, tôi rất muốn biết, năm đó hai chúng ta ở bên nhau, là anh thật lòng yêu tôi sao?”

Không khí xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Không biết bao lâu, Chu Mộ giống như đã hiểu rõ, cô nhẹ nhàng cười.

Nhưng ý cười lại không ở đáy mắt.

Lâm Nhiễm nhìn bộ dáng của cô, yết hầu nhấp lên nhấp xuống vài lần, giống như có lời không thể nói.

Anh đột nhiên muốn xoa tóc cô nhưng tay mới nâng đến một nữa lại buông xuống.

Chu Mộ xoay người sang chỗ khác, lau sạch nước mắt ở khóe mắt, sau đó nói: “Lâm Nhiễm, xe tôi tới rồi, đi đây.”

“Được, chú ý an toàn.”

Chu Mộ ngăn một chiếc xe, mở cửa rồi ngồi trên xe, đọc địa chỉ, bác tài liền lái xe rời đi.

Cô không qua đầu nhìn xem anh ta có đi hay vẫn đứng tại chỗ, cuối cùng vẫn là rời đi rồi. Nước mắt không thể kìm nén được nữa, nước mắt từ trong hốc mắt chầm chậm rơi xuống.

Cô nhìn cảnh vật bên đường không ngừng thay đổi, thành phố vẫn giống như cũ, vẫn xa hoa trụy lạc, người trên đường vẫn cứ đi, vẫn ồn ào náo nhiệt.

Lâm Nhiễm, lần này tôi đã buông xuống thật rồi.

Cô vẫn luôn nghĩ đến một cái kết đẹp, nghĩ đến mối tình thời thanh xuân ngu ngốc của mình. Cô che lại trái tim ngay ngực, lớn tiếng khóc, nước mắt tích tụ mấy năm qua bây giờ cũng đang trút xuống.

Lâm Nhiễm, người anh xin lỗi không phải là tôi, là đoạn thời gian chúng ta ở bên nhau.

Bác tài đang lái xe ở phía trước là một người đàn ông trung niên. Ông từ kính chiếu hậu thấy cảnh này liền lái xe chậm một chút, giọng điệu quan tâm hỏi: “Cô bé à, cháu thất tình sao?”

Chu Mộ khóc lóc cười, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Không có, cháu chỉ là giải phóng thôi.”

Bác tài nhìn kính chiếu hậu thấy vẻ mặt tươi cười của Chu Mộ, ông cũng cười theo: “Không sao, con gái phải coi trọng chính mình hơn. Cháu xem, trên thế giới còn rất nhiều người đàn ông ưu tú, cháu có điều kiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn hắn ta.”

Chu Mộ về đến nhà thì ba mẹ cô đã ngủ, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Trong bóng đêm,cô dựa vào ánh sáng từ khe cửa sổ mà tìm được mép giường, sau đó cô thả mình trên giường.

Cô có chút mệt mỏi, đôi mắt mỏi đừ, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Ba cô đã khỏi bệnh, Chu Mộ phải về lại Thượng Hải, đến sân bay tiễn cô đi chỉ có mình Trần Ngộ Ninh.

Anh hỏi: “Chị Mộ, cậu còn trở về không?”

Chu Mộ có hơi do dự, nhìn thấy đôi mắt sáng chói đang nhìn, cô đáp: “Sẽ trở về.”

Trần Ngộ Ninh gật đầu, dang rộng đôi tay.

Chu Mộ hiểu ý tứ của anh ta, tiến đến ôm lấy anh. Chu Mộ ở phía sau lưng nói: “Ngộ Ninh, cảm ơn cậu.”

Trần Ngộ Ninh ở sau cô mỉm cười, buông cô ra rồi nói: “Được, hẹn gặp lại!”

“Ừm, gặp lại sau!”

Chu Mộ nhận hành lý trong tay cậu ta, dẫm lên đôi giày gót rời đi.

Trần Ngộ Ninh nhìn Chu Mộ đi qua cổng kiểm tra an ninh, mới lấy ra điện thoại, gọi đi, đối phương bắt máy cũng rất nhanh.

Trần Ngộ Ninh: “Cô ấy đi rồi.”

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp: “Cảm ơn.”

Trần Ngộ Ninh dần dần siết chặt điện thoại, không cần quan tâm đến cái khác, có chút tức giận: “Mẹ nó, hai người bọn mày đều nói cảm ơn với tao. Lâm Nhiễm, tao nói thật nhé, tao rất khinh thường mày, mày, con mẹ nó, mày là cái đồ nhát gan, sớm biết như vậy thì tao đã không giúp này!”

Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi đầy đủ tên anh, Lâm Nhiễm biết cậu ta thực sự đã tức giận rồi.

Cậu ta nói đúng, anh chính là một người nhát gan.

Trần Ngộ Ninh dường như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên cười, giọng điệu còn mang theo chút châm chọc: “Lâm Nhiễm, mày luôn mồm nói này thích cậu ra, nhưng mà mày đã nghĩ đến chưa? Đó là thật lòng thích sao?”

Giọng điệu của cậu ta lại tăng thêm một chút: “Lâm Nhiễm, thừa nhận đi, mày không thích cô ấy. Nếu thích cô ấy thì sẽ không màng tất cả mà đến bên cô ấy,mày đối với cô ấy chỉ là chấp niệm mà thôi! Lâm Nhiễm, mắt tao mù rồi nên mới có thể xem mày là anh em.”

Nói xong liền cắt đứt điện thoại, anh có thể nghĩ đến, hôm nay Trần Ngộ Ninh đã tức giận đến mức nào. Cậu ta vẫn luôn có bộ dáng hiền lành, chưa bao giờ nói lời to tiếng như vậy.

Lời nói của Trần Ngộ Ninh vẫn luôn vang vọng trong đầu anh. Mấy năm nay, anh vẫn dùng câu nói “không xứng với cô”, mấy chữ này xem ra tất cả chỉ là cái cớ của anh.

Anh đột nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó, Chu Mộ cười nói câu kia: “Lâm Nhiễm, anh không hề có lỗi với tôi.”

Cô thông minh như vậy thì làm sao có thể không nghĩ đến chứ?

Cô phải đau đớn đến mức nào chứ!?

Lâm Nhiễm giống như đã thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ở một nơi nào đó.

Anh đột nhiên nhớ lại hồi cấp ba, lúc vừa nhìn thấy anh thì gượng mặt cô lập tức tươi cười. Nhớ lại lúc đó, trái tim liền cảm thấy đau rát.

Tất cả đều do anh, đều do anh hủy hoại gương mặt tươi tắn đó.

Bọn họ sớm không còn là người của năm đó nữa.

Bây giờ bọn họ, sớm đã thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.