Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 25: Chương 25




Không phải oan gia không chạm trán, lời này một chút cũng không sai! Đối với Thần cùng Sí mà nói, là như thế!

Tuy rằng trên đầu Thần còn đứa con đang ngồi tay cầm mứt quả, vẻ mặt nghiền ngẫm mùi vị; tuy rằng Sí là đi cùng Kì Viêm, lấy thân phận khách nhân ở trong này; tuy rằng Phong và Hàn phân biệt đứng ở phía sau bọn họ; tuy rằng còn có một đám đại nhân vật ở đây; nhưng vẫn ngăn không được hai “đầu ngưu” này khai đấu!

“Lời ngươi mới nói vừa rồi là ý gì? Ngươi dám nói tộc nhân của ta bất trung?”

“Ý trên mặt chữ, thích hiểu sao thì tùy ngươi!”

“Hỗn trướng, người Thao Liễm ta há để cho ngươi vu tội?!”

“Xì, chê cười! Ta thật muốn vu tội, ngươi quản được sao?”

“Ngươi mắng ai ta cũng không quản, nhưng ngươi vũ nhục tộc của ta chính là không được!”

“Kỳ quái, ta lúc nào vũ nhục tộc nhân của ngươi? Ta chỉ là nói ‘sao lại không có khả năng’ mà thôi!”

“Ngươi già mồm át lẽ phải!”

“Ngươi mạc danh kỳ diệu!”

“Ngươi vô lại!”

“Ngươi thần kinh!”

“Đủ rồi!” Phong cùng Hàn không thể nhịn được nữa đồng thời quát, “Hai người các ngươi câm miệng hết đi!”

“......” Nhất thời thế giới này im lặng......

Hai “đầu ngưu” đồng thời ngừng khắc khẩu, Thần ngoan ngoãn thối lui đến bên người Phong, Sí có chút không thể làm gì khác đi ra phía sau Hàn, hai người không thể cãi nhau đành phải ngẩng đầu, lấy ánh mắt bao hàm “sát khí lạnh thấu xương” trừng đối phương, lấy cái này lại quyết cao thấp!

“Nga nha, không cãi sao?” Tuyền có chút tiếc nuối hỏi, hắn còn muốn tiếp tục xem diễn.

“Ba!” Phạm như cũ một chưởng gõ qua, “Ngươi cũng một vừa hai phải cho ta!”

“......” Hoàng hậu đánh hoàng đế?

Một màn này xem trong mắt ba người Thao Liễm thật là quỷ dị a quỷ dị! Chính là loại cảm giác này không kéo dài bao lâu, Tiểu Tứ liền đem suy nghĩ của các vị đều kéo lại!

“Vận Thục tỷ tỷ hiện tại không thể sinh dục, mà Thao Liễm vương cũng không nguyện nạp phi...... Nhưng có thể sao?”

“Tứ Hoàng Tử có ý gì?” Kì Viêm nhìn y mổ lần lại một lần mà chọc giận chính mình, khẩu khí tất nhiên là rất kém.

Nhưng Tiểu Tứ lại hoàn toàn không có ác ý, ăn ngay nói thật như thường: “Các ngươi như vậy là không có khả năng đi! Nhìn ba ba cùng phụ thân cũng biết!”

“Ngươi......” Kì Viêm nói sẽ ra tay bắt Tiểu Tứ.

May mắn Phong phản ứng đúng lúc, đem Tiểu Tứ che ở phía sau, “Thao Liễm vương gấp cái gì, đệ đệ ta chính là hảo tâm nhắc nhở ngươi, nổi giận làm gì?”

“Đúng không, đúng không!” Tuyền vỗ bả vai Tiểu Tứ, “Tiểu Tứ nhà ta chính là hảo tâm nhắc nhở ngươi, một đứa con khẳng định là không đủ...... Các trọng thần của ngươi sẽ không đồng ý! Nhìn ta cùng Phạm xem liền hiểu được...... Ngươi chớ hiểu sai!”

“Ta sẽ khiến bọn họ đồng ý!” Kì Viêm nói giống như thề.

Xem ra nhiều lời vô ích, Phạm cùng Tuyền liếc mắt nhìn nhau, lúc này quyết định buông tha khuyên bảo, để cho chính hắn sau này chậm rãi lĩnh hội đi! “Vậy ngươi liền nỗ lực lên!”

Kì Viêm nghe lời nói ý vị thâm trường của bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót không hiểu, “Ta...... Quyết không buông tha!”

Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra!

“Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn vọt vào, nhưng nhìn thấy người đang ngồi hắn ngừng lại, “A...... Thất lễ!” Thao Liễm vương? Như vậy mà nói, Vận Thục là cùng hắn tới......

“Ngạn ca ca?” Tiểu Tứ rất kinh ngạc hắn sẽ đến.

“Là ngươi?” Kì Viêm nhận ra hắn, tính ra hắn cũng là “tình địch” của mình đi, nhưng hắn hiện tại quan tâm chỉ có......”Vận Thục đâu?”

“Nàng ở trong điếm của ta, có lẽ sắp tới!” Diệu Ngạn không kiên nhẫn trả lời, nhìn quanh bốn phía vội vàng kéo Tiểu Tứ, “Nơi này không tiện nói chuyện, đi, Tiểu Tứ, ta có lời nói cùng ngươi!”

Tiểu Tứ cũng nhìn nhìn thân nhân bên người đáp ứng rồi xuống dưới, “Được, chúng ta ra phía sau nói đi!”

── Hậu viên ──

Đi đến một tiểu đình trong hoa viên phía sau, Tiểu Tứ dừng cước bộ, “Ngay tại nơi này nói đi, Ngạn ca ca tìm ta có chuyện gì muốn ta hỗ trợ sao?”

“Không phải!” Diệu Ngạn chống đỡ hai vai Tiểu Tứ đích đỏ mặt cúi đầu, “Không phải...... Cái kia...... Thật sự thực xin lỗi...... Ta không biết...... Ngươi sẽ không khóc......”

“...... Ngươi biết a? Là Vận Thục tỷ tỷ nói cho ngươi đi?” Tiểu Tứ không giật mình, chính là nhẹ giọng đáp lại, “Đúng, ta sẽ không khóc, chính là không có nói cho ngươi...... Người không biết vô tội, Ngạn ca ca không cần giải thích!”

Diệu Ngạn hơi kinh hoảng ngẩng đầu, lúc này hắn mới biết cảm thụ lúc đó của Vận Thục, “Không, vô luận thế nào ta cũng không nên trào phúng ngươi...... Hơn nữa......”

Tiểu Tứ lúc này lại nhân cơ hội trước chặt đứt lời hắn, “Không có việc gì, Ngạn ca ca muốn nói chính là cái này sao? Ta đây tha thứ cho ngươi, chúng ta có thể quay về phòng không?” Y giống như có chút không đúng...... Thân thể......

“Di? Không...... Còn có chút việc, là liên quan đến Khải, còn có Chung Ly bọn họ...... Ta......” Tiểu Tứ từ lúc nào đối đãi hắn, trở nên bình tĩnh như thế?

“Không cần nói!” Tiểu Tứ cảm xúc kích động mà rống ra tiếng!

Diệu Ngạn cũng cảm thấy được Tiểu Tứ thay đổi, “...... Tiểu Tứ? Ngươi xảy ra chuyện gì?”

Thất thường của Tiểu Tứ ngay cả chính hắn cũng không nghĩ đến...... Một bàn tay bất giác mà che ngực, muốn cho chính mình bình tĩnh trở lại, chính là một chút đều không được......

Vì sao tại thời điểm đối mặt với Ngạn ca ca sẽ có một loại sợ hãi cùng cảm giác tự ti chứ? Trước kia không phải như thế a...... Chuyện là thế nào? Còn có mồ hôi, thế nhưng cũng tích dần tích dần mà chảy xuống, quả thực cùng thời điểm phát tâm bệnh trước đây...... Hiện tại thậm chí ngay cả hô hấp cũng......

“Cáp...... Hô...... Cáp...... Hô......” Tiểu Tứ không ngừng hít sâu thả lỏng chính mình, chính là hiệu quả không tốt, ngược lại hô hấp càng ngày càng dồn dập!

“Tiểu Tứ, Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn không phải tên ngốc, tự nhiên cũng cảm giác được. Mà khi hắn thấy vẻ mặt trắng bệch của Tiểu Tứ, thật sự bị dọa ngây người, “Tiểu Tứ, ngươi không cần làm ta sợ a! Ngươi xảy ra chuyện gì? Uy......”

“Phụ thân...... Ba ba...... Hô......” Tiểu Tứ trong miệng không ngừng kêu gọi song thân, hai chân bắt đầu phát run đứng không vững, ngón tay nhanhnắm lấy quần áo của Diệu Ngạn chống đỡ.

“Tiểu Tứ! Không cần vội, ta mang ngươi đi...... Ngươi không cần vội a...... Hô hấp, mau hô hấp a!” Mắt thấy Tiểu Tứ sắp hít thở không thông, Diệu Ngạn không nói gì một tay ôm lấy y chạy vào trong phòng!

..............................

Diệu Ngạn vừa chạy vừa hô, chưa bao giờ gặp qua Tiểu Tứ phát bệnh, hắn luống cuống!”Ai tới hỗ trợ...... Cứu cứu Tiểu Tứ a! Nhanh lên a!”

“Sao vậy?” Diệc Ưu cùng Thấm Diêu nghe thấy tiếng vang, từ trong phòng ló ra, “Diệu Ngạn? Tiểu Tứ! Xảy ra chuyện gì?”

“Diệc Ưu!” Diệu Ngạn như là thấy cứu tinh, đem Tiểu Tứ ôm tới trên giường Diệc Ưu, “Thật tốt quá...... Ngươi không phải muốn thi ngự y sao không? Mau đến xem Tiểu Tứ! Y xảy ra chuyện gì?”

“Được, ngươi tránh ra chút! Thấm Diêu nhanh đi thông báo cho bệ hạ!” Diệc Ưu ngồi bên mép giường bắt mạch cho Tiểu Tứ.

Thấm Diêu nhíu chặt mày nhìn Tiểu Tứ trên giường, không khỏi thấp giọng than nhẹ: “Sao vậy lại phát tác...... Hẳn là đã sắp tốt lắm mới đúng a...... Ta cái này đi tìm bọn họ! Ngạn đứng ở nơi này......”

“Đi nhanh về nhanh!” Diệu Ngạn nắm chặt tay lạnh như băng của Tiểu Tứ phát run trả lời.

Diệc Ưu chẩn mạch tượng của Tiểu Tứ, sau đó cố gắng đè thân thể đang run rẩy của Tiểu Tứ, miệng còn không ngừng nói: “Tiểu Tứ...... Tiểu Tứ, theo nhịp điệu của ta, thở...... Hít...... Thở...... Hít.....”

Chính là vô ích, Tiểu Tứ thế nhưng không thể ổn định chính mình, y cắn chặt răng, hai mắt mở to nhìn xà nhà, thân thể không ngừng rung động ở giường nhỏ phập phồng lên xuống bất định!

“Diệu Ngạn, ngươi đã nói cái gì? Kích thích Tiểu Tứ như thế?” Diệc Ưu dùng sức áp chế cũng không có tác dụng.

Diệu Ngạn vẻ mặt lo lắng, “Ta cái gì cũng chưa nói a!” Hắn cũng là không hiểu vì sao.

“Tiểu Tứ!” Thẳng đến khi Tuyền cùng Phạm tiến vào, thân thể run run của Tiểu Tứ mới có chút giảm bớt, chính là như trước không ngừng!

“Phụ thân...... Ba ba......” Tiểu Tứ hai mắt nhìn song thân cầu xin giúp đỡ, “Thật khổ sở......”

“Chúng ta ở trong này, chớ sợ chớ sợ......” Tuyền tiến lên từ phía sau đỡ lấy Tiểu Tứ, rồi mới nhìn Diệc Ưu, “Xảy ra chuyện gì, đây là sao? Không phải là đã sắp khỏi hẳn sao?”

Diệc Ưu thu tay lại phỏng đoán nói: “Có lẽ là đã bị kích thích bên ngoài kịch liệt hơn...... Càng làm tâm lý sợ hãi kích phát đi ra! Chính là kích thích gì......”

Bỗng nhiên, Diệc Ưu đã không nói tiếp...... Hướng ngoài cửa nhìn lại, chủ tớ ba người Kì Viêm đang đứng ở nơi đó!

“Sao lại...... Chẳng lẽ......” Phạm mặc kệ người khác, chú trọngchỉ có đứa con của mình! Nhìn Diệu Ngạn cầm tay Tiểu Tứ...... Bỗng nhiên hắn linh quang chợt lóe, “Ngạn, buông Tiểu Tứ ra!”

Diệu Ngạn không hiểu được, “A? Từ từ!”

Phong dẫn đầu đem Diệu Ngạn kéo lại, rời khỏi Tiểu Tứ vài bước xa, “Phụ thân, như vậy có thể chứ?”

Phạm giành cầm lấy tay Tiểu Tứ, rõ ràng cảm thấy Tiểu Tứ đã sắp bắt đầu dần bình phục chính là......”Không đủ, Ngạn rời xa một chút nữa...... Đứng ở cửa đi!”

Phong lại mang Diệu Ngạn bước ra cửa phòng!

Nói cũng thần kỳ, ngay tại lúc Diệu Ngạn rời khỏi tầm mắt của Tiểu Tứ, Tiểu Tứ cuối cùng điều chỉnh tốt hô hấp, nhắm mắt lại bắt đầu an tĩnh ngủ......

Tầm nhìn của Diệu Ngạn vẫn không rời khỏi Tiểu Tứ, nhìn biến hóa nyaf, hắn không khỏi âm thầm tự hỏi...... Này rốt cuộc sao?

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.