Mạc Ngữ ngốc lăng, nhưng lập tức cười mở, “Ha ha ha ha, Thao Liễm vương thật là thú vị! Ta cùng hoàng đế Kỳ Nghệ không liên quan, nếu là đem vương vị cho ta, dĩ nhiên là phái Chung Ly đến trị liệu, này có gì còn phải hỏi sao!”
“Vậy cho ngươi đi!” Kì Viêm thở dài nói.
Nhất thời bốn phía trở nên lặng ngắt như tờ, Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn ngạc nhiên nhìn Kì Viêm, Chung Ly dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, mà tươi cười của Mạc Ngữ lại cứng tại trên mặt, “Ngươi...... Nói cái gì?”
“Ta nói ta đem vị trí Thao Liễm vương tặng cho ngươi! Ngươi hiện tại có thể để Chung Ly trị liệu cho bọn họ đi!” Lời này vừa nói ra, Kì Viêm cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có.
“Ngươi gạt ta!” Mạc Ngữ nheo lại mắt, hoàn toàn không tin lời nói càn của Kì Viêm, với cách làm người của hắn, sao có thể dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho bản thân, còn nhường cả vương vị...... Khi hắn là đứa nhỏ ba tuổi sao?
“Ta lừa gì ngươi chứ, không tin...... Này cho ngươi là được rồi!” Nói rồi Kì Viêm tháo chiếc nhẫn mình mang trên tay trái.
Nhẫn này không bình thường, mặt trên nhẫn nhìn như hoa văn gì đó, kỳ thật là ấn chương của vương thất do Thao Liễm vương từng thế hệ nắm giữ, các thông điệp đều cần nó đóng ấn mới có thể thông qua, so sánh đơn giản hơn chính là nhẫn này tương đương với “ngọc tỷ” của Thao Liễm!
“Này......” Mạc Ngữ tiếp nhận nhẫn, vẫn đang không thể tin được, “Ngươi lại đang diễn trò quỷ gì?”
“Không có!” Kì Viêm đơn giản lưu loát trả lời, “Nếu ta hiện tại không nhường, ngươi sau này chắc chắn cũng tìm ta gây phiền toái, tựa như nha đầu Vận Thục cùng đứa nhỏ trong bụng...... Đúng vậy đi!”
Mạc Ngữ không phủ nhận: “Nguyên lai ngươi đều biết!”
Kì Viêm không thèm để ý, mà là lấy khẩu khí mang chút cảnh cáo tiếp tục nói: “Ta nguyện ý nhường vương vị, nhưng ngược lại, ta muốn ngươi đáp ứng ta không được lại đến quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta, nha đầu, Diệc Ưu cũng vậy, còn có không cần vọng tưởng tấn công Kỳ Nghệ, ta cũng không hy vọng Thao Liễm bị hủy trên tay ngươi!”
“...... Ngươi là nghiêm túc?” Mạc Ngữ như trước không tin hỏi.
“Ta rất giống như là nói giỡn sao?” Kì Viêm hỏi lại, “Được rồi, ngươi hiện tại có nhẫn trong tay, có thể cùng chúng ta đi chưa?”
Mạc Ngữ nhìn nhẫn trong tay, cầm chặt lấy, ngẩng đầu hướng Chung Ly: “Chung Ly, chúng ta đi!”
“Tuân mệnh!”
....................................
Ngày hôm sau, Chung Ly đồng ý trị liệu cho Phạm cùng Tuyền. Sai người lên núi mang chút thân nhện chết hoàn chỉnh về, lấy độc ra, không quá vài ngày, Chung Ly liền dễ dàng phối phương thuốc giải độc. Dược liệu cần thist trong phương thuốc này cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa cần uống năm ngày mới khỏi hẳn...... Hồng Lẫm vận dụng quyền lợi của mình, tìm đủ mọi vật liệu cần thiết, lập tức phái người phụ trách đi nấu thuốc, kịp thời loại bỏ độc tính. Hơn nữa để đảm bảo, Chung Ly cùng Mạc Ngữ cũng bị hắn cứng rắn giữ lưu lại, phải đợi toàn bộ độc tố được giải mới có thể thả bọn họ rời đi.
Bất quá này trong lúc, tất cả mọi người đều rất kỳ quái, vì sao Kì Viêm vốn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Mạc Ngữ, sao lại thiện tâm, đồng ý để Chung Ly đến giúp...... Giữa bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!
Nhưng Kì Viêm gì cũng không có nói, Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn cũng là giữ kín như bưng, cho nên vô luận là ai cũng không dám tự suy đoán bừa. Thẳng đến ngày đó, Chung Ly tuyên bố độc của bọn họ đã được giải, tính rời đi......
“Độc đã giải, chúng ta có thể đi rồi chứ!” Mạc Ngữ hỏi.
Hồng Lẫm liếc nhìn Kì Viêm một cái trả lời: “Nếu Thao Liễm vương không có ý kiến, các ngươi cứ tùy tiện!”
“Ta đã không còn là Thao Liễm vương! Bệ hạ gọi sai!” Kì Viêm không hờn không giận chen lời, “Hiện giờ Thao Liễm vương là hắn ta, đệ đệ dị mẫu của ta, Mạc Ngữ!”
“......”
“...... Nhị ca, ngươi đang đùa cái gì?” Diệc Ưu mở miệng đầu tiên hỏi.
Kì Viêm quay đầu lại nhìn một đám bọn họ kinh ngạc, thái độ trầm ổn như trước, “Ta không có nói giỡn, ta đã đem ấn chương cho hắn ta, liền nói ta, Vận Thục còn có tiểu hoàng tử đã chết ở trên núi, không trở về được...... Đúng rồi, Sí cùng Hàn có bằng lòng cùng hắn trở về không!”
“Ta không đi, Sí (Hàn) thề sống chết đi theo vương!” Hai người quỳ xuống đồng loạt trả lời.
“Được!” Kì Viêm cũng không miễn cưỡng bọn họ, “Vậy các ngươi quay về Thao Liễm đi, thứ không thể tiễn xa!”
“......” Mạc Ngữ nhìn hắn cuối cùng nói một câu, “Ngươi là một vị vua tốt...... Cũng là người tốt!” Dứt lời liền cùng Chung Ly nghênh ngang mà đi......
Chờ bọn hắn đi xa, Vận Thục lập tức nhào lên lưng Kì Viêm, “Nha hắc! Viêm, ngươi cư nhiên không làm Thao Liễm vương, quá tuyệt vời, Vận Thục sùng bái ngươi! Hiện tại chúng ta nên đi đâu chơi đây? Lần này, ta nghe lời ngươi!”
Kì Viêm hai tay nâng chân Vận Thục, đem nàng cõng trên người, nói lời kinh người: “Ta muốn đi hoàng thành!”
“Vì sao?” Vận Thục kỳ quái, chẳng lẽ......
“Ta muốn tham gia hôn lễ của đệ đệ, không được sao?” Kì Viêm nhìn về phía Diệc Ưu.
Cũng không biết vì sao, Diệc Ưu vừa bị nhìn như thế cư nhiên đỏ mặt! “Nhị...... Nhị ca......”
“Nga, đúng vậy, ta đều quên...... Còn có, ta thật lâu không có gặp qua phụ thân cùng phụ vương, lần này cũng muốn mang Úy Hân cho bọn hắn nhìn!” Vận Thục đã lâu không có vui vẻ như thế, “A! Ta bỗng nhiên nhớ tới một việc! Viêm, ngươi nói, Diệc Ưu cùng Thấm Diêu thành thân, ta đây gọi Diệc Ưu đại tẩu, hay là hắn gọi ta là đại tẩu?”
“......” Vấn đề thật nhàm chán!
..........................................
Thế là mọi chuyện đều được giải quyết, đoàn người chậm rãi cùng nhau quay về hoàng thành, Hồng Lẫm trước đó gửi thư khẩn, nói mọi người ở hoàng cung bắt đầu bố trí hội trường hôn lễ, lần này chính là tiểu vương gia và Tứ điện hạ cùng nhau cử hành hôn lễ, mức độ khoa trương có thể tưởng tượng được!
Trên đường quay về, mọi người một đường du sơn ngoạn thủy, rất náo nhiệt...... Dưới sự cưỡng ép bức cung của Tuyền, Hồng Lẫm cùng Vận Thục, Kì Viêm nói chân tướng sự thật đã xảy ra.
Mẫu thân của Mạc Ngữ Mạc Hân là một nữ tử trời sanh tính tình cương liệt, nhiệt tâm đối với tổ quốc không thua gì nam nhân. Mười mấy năm trước, nàng cứu thợ săn kia chính là phụ thân của Kì Viêm cùng Diệc Ưu, ngay lúc đó đã là Thao Liễm vương, nàng ở dưới tình huống không biết thân phận của đối phương mà yêu hắn, hơn nữa còn mang thai...... Mà khi thị vệ của Thao Liễm vương tìm được bọn họ, thân phận bại lộ, Mạc Hân yêu Kỳ Nghệ cảm thấy bản thân phản bộitổ quốc, dứt khoát lựa chọn đem Thao Liễm vương đuổi đi, một mình nuôi nấng đứa nhỏ! Có lẽ vì thân thế như vậy, khiến nàng không dám đem Mạc Ngữ nuôi trước mặt mọi người!
“Việc này ta là sau khi ta lên làm vương không lâu mới từ tùy ký của phụ vương biết được......” Kì Viêm thở dài nói.
“Như vậy Chung Ly sao lại biết được?” Diệc Ưu vẫn là nghe không hiểu.
“Có phải chính ngươi phái đi không?” Tiểu Tứ nghi ngờ nói.
“Không đúng đi, chính ngươi phái đi? Kia không phải là tự nâng đá đập chân mình sao?” Tuyền rất không thích hợp mà so sánh nói.
“......”
“Này, các ngươi gì mà nhìn ta như thế chứ?” Tuyền bất mãn, hắn nói rõ ràng là sự thật.
“Tuyền, câm miệng!” Phạm vừa mở miệng, quả nhiên Kiền Hi đế không lên tiếng nữa, “Kì Viêm, ngượng ngùng, thỉnh nói tiếp đi!”
Kì Viêm gật đầu, “Đúng, Chung Ly là ta phái đi!”
Đối với đệ đệ dị mẫu chưa từng gặp mặt, Kì Viêm phái dược sư Chung Ly, cả Thao Liễm chỉ có Chung Ly có thể thay hắn hảo hảo bảo hộ cùng bồi thường đệ đệ này. Cũng không nghĩ đến Chung Ly cư nhiên yêu Mạc Ngữ, mà Mạc Ngữ...... Cô độc một thời gian dài ép hắn thành tính cách vặn vẹo, dã tâm của hắn tràn đầy, rất nhanh liền phát hiện Chung Ly đối hắn có tình cảm đặc biệt, hơn nữa lợi dụng hắn ta rất tốt, để hắn ta trải đường cho mình bước lên vương vị.
“Làm như thế không hối hận?” Tuyền tò mò, tính cách của Kì Viêm hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế a!
“Không!” Kì Viêm thản nhiên trả lời, “Chính như lời Kiền Hi đế đã nói, cái gì quan trọng nhất...... Ta đã tìm được đáp án rồi, không có vương vị thì thế nào?”
Tiểu Tứ rất đồng cảm, “Đúng vậy...... Mạc Ngữ hiện tại chiếm được vương vị, nhưng có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn mất đi thứ quan trọng nhất......”
“Chung Ly sao!” Kì Viêm khóe miệng khẽ nâng, “Ta hiểu hắn, nếu đã nhận định, kia hắn cả đời cũng không sẽ buông Mạc Ngữ...... Nhưng, Mạc Ngữ có thể cảm nhận được hay không lại là một chuyện khác...... Bất quá ta đối bọn họ đã muốn hết lòng quan tâm giúp đỡ! Hiện tại ta quan tâm, chỉ có Vận Thục nha đầu mà thôi!”
“Ai nha, Kì Viêm hảo si tình a!” Hồng Lẫm một bên châm chọc, “Đừng lo a, sau này kêu Vận Thục nha đầu sinh thêm mấy đứa bồi thường ngươi! Không thể làm vương, làm phò mã cũng được a!”
“Sinh cái đầu ngươi!” Vận Thục xem thường trừng hoàng đế, “Ta không thể sinh!”
“Không thể sinh có thể dùng rừng thủy tinh nha!” Diệu Ngạn lửa cháy đổ thêm dầu.
Vận Thục hung hăng đánh tới đầu Diệu Ngạn, “Không nói ngươi sẽ chết sao?”
“Ta kháo, man nữ nhẹ chút!” Diệu Ngạn che đầu đau đớn, “Hoàn hảo lúc ấy kịp thời bội ước, bằng không thú ngươi xác định chắc chắn không hay ho!”
“Bội ước?” Kì Viêm tò mò nhìu mày, giống như Vận Thục trước kia đích xác có nói qua...... Diệu Ngạn là mối tình đầu của nàng a......
Vận Thục lúc này đã không chút nào để ý, nhéo lỗ tai của Diệu Ngạn hô to: “Ngươi còn không biết xấu hổ? Lần đầu tiên đến biên cảnh nhìn thấy ngươi, ngươi nói ta rất được, cả ngày quấn lấy ta đòi đính hôn ước, kết quả ngày hôm sau chờ Phong cùng Thần đến, ngươi cư nhiên liền ném ta qua một bên, sống chết đuổi theo Phong không tha, muốn hắn cùng ngươi đính hôn ước, ngươi coi ta như khỉ mà đùa giỡn a!”
“Nga? Ta còn không biết a!” Tuyền thích nhất dò la chuyện riêng tư của người ta, “Kia sau đó thì sao? Phong trả lời thế nào?”
“Sau đó Thần lớn tiếng nói cho ta biết, Phong tương lai chính là tân nương tử của hắn, ta không được chạm vào! Cái gọi là ‘quân tử không đoạt nhân sở hảo’(quân tử không đoạt chỗ tốt của người khác), cho nên ta rời khỏi a!” Diệu Ngạn trả lời.
Kì Viêm nhíu mày, “Song bào thai không thể thành thân, chẳng lẽ ngươi lúc đó ngay cả cái này cũng không biết?”
“Lão huynh a, khi đó ta chỉ có bốn tuổi được không?” Diệu Ngạn mặt không thẹn trả lời.
“......” Kì Viêm hoàn toàn không nói nên lời!
Mấy người này...... Đều là mấy người gì a......