Quả nhiên, vào ban đêm, Bắc Linh cùng đại quân man phương tấn công vào quân đội An Bình.
Xa xa truyền đến thanh âm giao chiến, Đoạn Lăng Duệ một mình một người ngồi ở trong doanh trướng, hắn hiện tại đã có thể miễn cưỡng đứng dậy ngồi trong chốc lát, chuyện còn lại, hắn toàn quyền giao cho thiếu niên mà hắn luôn sủng trong lòng bàn tay kia.
Nói đến có chút buồn cười, rõ ràng cho tới nay đều là hắn sủng y, cũng không nghĩ rằng, bây giờ người nên an tâm nhất lại là hắn, quanh quẩn ở trong lòng thật lâu cái loại cảm giác lo lắng, cũng rốt cục biến mất không thấy.
Dưới vết thương có chút đau đớn truyền đến, Đoạn Lăng Duệ chậm rãi nằm xuống, trong màn chỉ còn lại mờ nhạt ánh đèn, hắn đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, thiếu niên hắn bảo hộ ở lòng bàn tay đã có thể ở trên chiến trường chiến đấu anh dũng, mà hắn lại nằm ở nơi này, cái gì cũng làm không được.
Đoạn Lăng Duệ nhắm mắt lại, hắn không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ là một khắc, cũng có thể là một canh giờ, trong lúc đó không hề có một tin chiến báo gì truyền lại đây cho hắn.
Xa xa tiếng chém giết đột nhiên ngừng lại, hắn ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp.
Ngoài doanh trướng bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào, thanh âm càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng lớn.
Đoạn Lăng Duệ mạnh mẽ ngồi dậy, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Duyên Thanh vén rèm lên tiến vào, hơi hơi cau mày, ánh mắt rơi trên mặt đất: “Hoàng Thượng, trận này, chúng ta thắng, sau này, cũng không cần tái đánh......”
Nghe vậy, Đoạn Lăng Duệ lại không có cảm thấy một tia vui sướng, giờ phút này hắn hoàn toàn không thèm để ý trọng điểm trong lời nói của Duyên Thanh, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không rõ: “Trường An ở nơi nào?”
Duyên Thanh cúi đầu, có chút do dự, lại vẫn là nói lời thật: “Tiểu vương gia...... Bị thương rất nặng......”
“Đệ ấy ở nơi nào?” Đoạn Lăng Duệ cảm thấy lạnh lẽo trước nay chưa từng có, ngay cả nói chuyện đều mang theo hàn khí, “Mang trẫm đi qua.”
“Hoàng Thượng, vết thương trên người......”
“Mang trẫm đi qua!” Đoạn Lăng Duệ lập tức xốc chăn muốn đứng lên.
Duyên Thanh thấy thế, vài bước tiến lại, bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, đem người cõng lên, phủ thêm áo choàng, đi nhanh hướng về phía doanh trướng nhiều ánh lửa nhất.
Một cái doanh trướng, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, thời điểm Duyên Thanh lưng cõng Đoạn Lăng Duệ đuổi tới, hắn thấy hầu hết các tướng lĩnh đều đứng ở ngoài lều trại, một thân hỗn độn, trên áo giáp còn dính đầy máu, cả người đều là vết thương, vài người nâng đỡ nhau cũng đứng ở nơi đó......
Tầng tầng tướng sĩ giơ cây đuốc, bao quanh doanh trướng, toàn bộ bốn phía doanh trướng, sáng giống như ban ngày.
Nhìn thấy Đoạn Lăng Duệ, nhất tề quỳ xuống hành lễ.
Bọn họ đây là đang làm cái gì?
Đoạn Lăng Duệ dùng hết toàn lực làm cho chính mình tỉnh táo lại, không cần nghĩ nhiều, tiểu ngu xuẩn nhà hắn nhất định là bình an, trên chiến trường bị thương tính cái gì, y tốt xấu cũng là nam nhân, bị thương thì có là gì......
Bất chấp nghĩ vậy, hắn vẫn vội vàng để cho Duyên Thanh đỡ vào doanh trướng, khi nhìn thấy người nằm ở trên giường, Đoạn Lăng Duệ cơ hồ muốn ngất.
Trên giường, thiếu niên gắt gao nhắm hai mắt, toàn thân tựa hồ tắm trong máu, trên đùi, trên cánh tay nơi nơi là vết thương, đáng sợ nhất là vết thương ở bên bả vai phải kia sâu đến nỗi có thể thấy được cả xương......
Đoạn Lăng Duệ chỉ cảm thấy toàn thân mình như là tiến vào hàn băng, đau buốt đến tận nội tâm.
Hắn khi đó...... sao lại có thể ngầm đồng ý cho y ra chiến trường chứ? Y lợi hại thế nào thì cũng chỉ là thiếu niên choai choai.
Nằm ở nơi này vì cái gì không phải là hắn? Vì cái gì không phải là hắn?!
Toàn bộ thầy thuốc trong quân đội đều tụ tập ở trong này, bọn họ vội vàng cứu giúp thiếu niên đang nhắm chặt hai mắt trên giường, ngay cả hành lễ cũng không làm.
Đoạn Lăng Duệ từ trên lưng Duyên Thanh xuống, cứng ngắc từng bước một đi đến bên giường, cố sức cúi xuống thân mình, bàn tay run nhè nhẹ nắm lấy tay thiếu niên bởi vì mất máu mà phiếm lạnh, vừa mới rời khỏi bao lâu? Như thế nào lại thành bộ dáng này?
Đoạn Lăng Duệ cảm thấy toàn thân độ ấm đang xói mòn, giác quan dần dần mất đi, cái gì đều nhìn không thấy, cái gì cũng đều nghe không thấy.
Giang sơn này, quan hệ gì với y? Xã tắc này, lại cùng y có quan hệ gì đâu? Tiểu ngu xuẩn của hắn đây là vì ai mà liều mạng?
Còn hắn vì cái gì phải làm hoàng đế?
“Đoạn Trường An, đệ luôn không nghe lời......”
Cố gắng nghe thấy lời hắn nói, người trên giường hơi hơi mở mắt.
“Hoàng huynh......” Thanh âm mỏng manh từ trong miệng truyền ra.
Một khắc kia, Đoạn Lăng Duệ bỗng nhiên rơi lệ, người ở đây, hắn lại tựa hồ không thèm chú ý, hắn nắm chặt tay y, đặt ở bên môi hạ xuống nụ hôn.
“Trường An, ta ở đây......” Đoạn Lăng Duệ lấy lại tinh thần.
“Hoàng huynh......” Thiếu niên vô lực nằm ở trên giường, vươn tay muốn lau đi lau giọt lệ trên mặt nam, lại vô lực nâng lên.
Đoạn Lăng Duệ đem bàn tay của thiếu niên đặt ở trên mặt, mặc cho tay thiếu niên dính đầy máu quệt trên mặt mình, cùng nước mắt xen lẫn nhau.
“Hoàng huynh......”
“Ngoan ngoãn nằm, đừng nói gì...... Chờ tốt hơn rồi nói sau, ngoan......” Đoạn Lăng Duệ thanh âm có chút nghẹn ngào.
“Đệ đã quên nói cho huynh...... Huynh còn có một đệ...... đệ, hắn tên...... tên là Đoạn Nguyệt...... huynh...... nhớ rõ, đi đón hắn......” Tựa hồ biết tình huống của chính mình, thiếu niên trên giường không nói một chữ vô nghĩa.
Ngày ấy hắc y nữ tử, đúng là đến nói cho hắn, Đoạn Nguyệt thân mang bệnh tật, nhu cầu cấp bách trị liệu, lại bất hạnh tìm không thấy lương y, bằng không nàng cũng sẽ không mạo hiểm vào cung tìm đến bọn họ.
“Đệ đừng nói...... Ta chỉ có một đệ đệ, vĩnh viễn chỉ có một mình đệ......”
Thiếu niên trên giường có chút vô lực cười cười, tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, “Hoàng huynh......”
Còn chưa nói xong, thiếu niên cư nhiên nhắm hai mắt lại.
Nam nhân bên giường tựa hồ có chút trì độn.
“Trường An...... đệ muốn nói cái gì?”
“Trường An? Trường An...... đang nói chuyện với đệ đó......”
“Trường An --”
Ban đêm yên tĩnh, tiếng nam nhân tê rống hỗn loạn tiếng gió.
Ngoài liêm trướng, tam quân tướng sĩ chỉnh tề đứng, trong túc mục mang theo bi tráng.
“Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng......”
“Người mau tới! Đem Hoàng Thượng đỡ đến trên giường đi!”
“Mau!”