Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 112: Chương 112: Cường hôn




Tất cả mọi người kéo lê thân thể mệt mỏi ra khỏi Huyện Bạch Văn, mà bây giờ sắc trời cũng đã gần tối, Bạch Nguyệt Diệu ra hiệu lệnh cho quân đội trên dưới, trú đóng ở nhà trọ gần Huyện Bạch Văn nghỉ ngơi một đêm, không cần vội trở về.

Vừa vào quán trọ tất cả binh lính ngay cả ăn cơm cũng không, toàn bộ xông vào phòng khách thở to ngủ, vì phòng trong nhà trọ có hạn, nên chỗ ở được sắp xếp thành các quan quân chia phòng ở cùng nhau, mà ta và... Bạch Nguyệt Diệu cùng với Hắc Mạc Dực ngủ ở một gian.

Có Hắc Mạc Dực, trong lòng ta cũng hơi yên tâm, mặc dù hắn là chỉ một khối đầu gỗ, nhưng ít nhất, có hắn bên cạnh, Bạch Nguyệt Diệu tuyệt đối không thể có hành động gì vượt quá giới hạn với ta!!

“Nhị hoàng tử, ngài nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài.”

...

Không phải chứ? Hắc Mạc Dực muốn ra ngoài?

“Đợi... Chờ một chút, Hắc huynh chẳng lẽ không nghỉ ngơi sao?” Ta có chút khẩn trương hỏi Hắc Mạc Dực.

“Ta ở hành lang nghỉ ngơi được rồi.”

“Không cần đâu, huynh nghỉ ngơi ở đây đi.” Hắc Mạc Dực tuyệt đối không thể đi được, nếu đi, gian phòng kia sẽ chỉ còn sót lại mỗi ta và Bạch Nguyệt Diệu rồi, vậy ta nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

“Nàng cảm thấy, hai nam một nữ làm thế nào có thể cùng ngủ chung?” Bạch Nguyệt Diệu trêu ghẹo nói xong, đã đi tới bên cạnh ta, bắt được cánh tay của ta.

Vấn đề là hai nam một nữ không thể cùng ngủ chung? Vậy một nam một nữ thì có thể cùng ngủ chung à?

“Nhị hoàng tử, hạ quan cũng ra hành lang.” Lời nói cho thấy ta rất kiên định, ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu lại thả tay ta ra.

“Mạc Dực ở lại.” Lời của Bạch Nguyệt Diệu mang theo mấy phần tức giận. Nhưng, nghe Bạch Nguyệt Diệu nói xong ta đây mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi hắn nói xong lời này, lại đột nhiên lộ ra nụ cười tà mị? Không biết hắn lại đang muốn giở trò gì, ta phải cẩn thận một chút mới được!

“Dạ” nghe Bạch Nguyệt Diệu phân phó, Hắc Mạc Dực đi tới bên cạnh chiếc bàn trong phòng, nhảy một cái là ngồi lên bàn, sau đó xếp chân ngồi xuống lập tức dựa vào vách tường nhắm mắt lại.

“Điệp Nhi, nàng cũng nghỉ ngơi đi.”

“Vậy còn ngươi?” Câu này là lời quan tâm, do ta lơ đãng đưa ra, ta nói xong, mới phát giác mình lỡ miệng.

Quả nhiên, nhìn vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu trong nháy mắt lộ ra ánh mắt đắc ý: “Bổn hoàng tử muốn đi tắm rửa, nàng có muốn đi cùng không?”

... Ta thật bội phục hắn, cả ngày đem ta ra làm trò cười, nếu là trước kia ta đã sớm mắng hắn rồi, nhưng hiện giờ ta chỉ có thể nhịn nhịn, không phải ta sợ hắn, mà là vì ta hi vọng hắn cảm thấy ta đã không còn gì thú vị nữa: “Nhị hoàng tử đi thong thả.” Ta đây bình thản nói xong, hắn rõ ràng là rất mất hứng, hắn mất hứng, không phải vì ta từ chối hắn mà không vui, mà là vì ta không cùng trêu đùa với hắn nên hắn mới khó chịu, hắn không thèm nhiều lời lập tức phất tay áo rời đi.

Trước đó ta nghĩ mãi không ra lý do Bạch Nguyệt Diệu thích ta, mới đầu ta cho chẳng qua là hắn cảm thấy tất cả nữ tử đều sẽ yêu thích hắn, chỉ có ta là từ chối, nên hắn mới dây dưa không nghỉ đối với ta.

Nhưng bây giờ ta dường như đã nắm rõ nguyên do, bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu quả thật mỹ nữ vô số, ta đứng giữa các nàng ấy miễn cưỡng có thể cân sức ngang tài, nhưng tuyệt đối không phải hơn, cho nên cũng không phải là vì vẻ ngoài của ta hấp dẫn Bạch Nguyệt Diệu.

Mà là vì phương diện tính tình, thân ở thâm cung tính tình của nữ tử ít nhiều cũng có chút nam tôn nữ ti, theo khuôn phép cũ, còn đối với người đã quen với cuộc sống hiện đại như ta đây, thì vẫn tuần hoàn theo thái độ nam nữ ngang hàng, dù là chuyện lớn đỉnh đạc, hay đối với Bạch Nguyệt Diệu cùng các cao quan khác cũng không có bất kỳ điểm sợ hãi nào.

Nói trắng ra là, bên cạnh hắn từ trước đến giờ không có nữ tử tính tình như thế, nên hắn mới thấy thích ta.

Ngược lại, nếu ta lạnh nhạt không thú vị, hắn tự nhiên cũng sẽ buông tha cho ta thôi...

Ta tìm cả gian phòng nơi có thể ngủ, đương nhiên chỉ có giường, nhưng ta không thể ngủ được, có hai lý do, thứ nhất, cuộc sống Bạch Nguyệt Diệu quả thật đã cực khổ rất nhiều rồi, nếu bây giờ ta chiếm đoạt cả giường, không tránh khỏi quá mức ích kỷ. Thứ hai, lỡ như Bạch Nguyệt Diệu thấy ta chiếm cứ chiếc giường, lấy tính tình phóng đãng không kềm chế được của hắn, nhất định sẽ không quan tâm những lời như nam nữ khác biệt gì đó leo ngay lên giường ta.

Cho nên...

Ta vẫn nên ngồi trên ghế ngủ ngồi đi thì hơn, cái này không đến nỗi tệ lắm, một ngồi trên bàn một ngồi trên ghế.

Haiz, nghĩ đến gian phòng của các quan binh kia? Mười mấy người trong một gian phòng, bọn họ ngủ được sao? Bây giờ hoàng đế chắc cũng đã giường cao gối êm nháy mắt đi gặp mộng đẹp rồi.

Không cầu ông ta trước vì nỗi đau của người mà buồn, sau mới vui niềm vui của thiên hạ, nhưng, ít nhất, lần này nạn lụt đi qua, ông ta có thể trấn an dân chúng trong huyện Bạch Văn thật tốt là được.

Quanh đi quẩn lại, đêm tối đã bị ban ngày thay thế rồi, vào lúc ta còn mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, ta ngửi được một mùi hương nhàn nhạt

Ta nhanh chóng mở hai mắt ra, thấy rõ một bóng người đang nằm cạnh mình, không lưỡng lự hô lên “Huyễn đại hiệp?!”

“Ơ, ngay cả nằm mơ cũng gọi hắn?!” Là Bạch Nguyệt Diệu? Sao hắn lại nằm bên cạnh ta? Hơn nữa sao ta lại ngủ trên giường?

Đôi mắt tràn đầy ghen tức kia vẫn nhìn chăm chú vào ta, ta vốn dĩ chưa kịp để ý tới hắn, vội vã nhấc chăn đang đắp trên người lên, kiểm tra đồ trên người, quần áo vẫn còn hoàn hảo, ta hơi thở phào nhẹ nhỏm.

“Yên tâm đi, có Mạc Dực ở đây, ta làm sao có thể cỡi quần áo của nàng.” Thấy dáng vẻ bất cần đời kia khiến ta cực kỳ căm tức!!!

“Bạch Nguyệt Diệu! Ngươi đừng có quá đáng!” Ta rống giận nói xong nhanh chóng ngồi dậy, chuẩn bị leo xuống giường.

Nhưng hắn cũng ngồi dậy chặn ở trước người ta: “Rốt cục cũng hồi hồn.” Hắn nói xong lời này, ta mỉm cười. Đúng lúc này hắn nhanh chóng ôm lấy ta, cả cơ thể ép ta nằm trên giường, ta dùng hết sức lực toàn thân đánh hắn.

Hắn chỉ tà mị cười, giữ lại hai tay của ta: “Sức lực so với trước kia mạnh hơn một chút, nhưng còn kém xa lắm.” Hắn nói xong lời này, đã đem môi dính vào trên môi ta, ta chỉ có thể phát ra tiếng rầm rì, hắn đơn giản là phóng đãng đến vậy, Hắc Mạc Dực còn đang ở...

Hắc Mạc Dực không có ở đây? Lúc này ta coi như xong đời.

Đều là lỗi của ta, ta không nên hét lên với Bạch Nguyệt Diệu, vì ta khôi phục thái độ lúc trước đối với hắn, cho nên lại gây ra hưng thú cho hắn, còn có, xin lỗi Huyễn Ngâm Phong! Học một tháng võ công, quay đầu lại còn bị Bạch Nguyệt Diệu khống chế!!

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, hi vọng cuối cùng cũng đến với ta, bước vào là Hắc Mạc Dực, nhưng môi Bạch Nguyệt Diệu vẫn không rời đi môi của ta, mà Hắc Mạc Dực cũng làm như không thấy cảnh tượng trên giường lúc này, đặt bồn rửa mặt xuống lại xoay người đóng cửa ra ngoài.

Sau khi Hắc Mạc Dực đi khỏi, môi Bạch Nguyệt Diệu mới dần dần rời đi môi của ta, cũng buông lỏng hai tay ta ra.

“Ta...” Ta thực sự rất muốn giận dữ, nhưng nhìn nụ cười xấu xa của hắn, ta biết, nếu ta lại tức giận sẽ chỉ rước lấy công kích của hắn thôi: “Nhị hoàng tử, xin ngài chú ý hành động của mình.” Ta nhẫn nại mà trong lòng tức giận, dùng giọng điệu của thần tử đối với quân vương để nói với hắn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.