“Hắc tướng quân sao phải tự trách mình, ta còn muốn đa tạ Hắc tướng quân đã ra tay cứu giúp, thân thể của huynh đã đông cứng đến thế rồi, mau sưởi ấm chút đi!” Thái độ của ta rất kiên quyết, nhưng Hắc Mạc Dực vẫn nhất quyết không làm theo, hắn chỉ nhận lại cái áo hôm qua đã đắp lên cho ta mặc vào người.
“Như vầy là tốt rồi, Lam giám quân, ngài nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ nghĩ cách đưa ngài ra khỏi khu rừng rậm này!” Nói xong Hắc Mạc Dực tìm một vị trí cách xa ta ngồi xuống.
Nhất mực theo lệ xưa cũng tốt, nhưng mà nếu cứ như vậy sớm muộn gì hắn cũng bệnh ra mất.
“Không thẹn với lương tâm!” Ta lầm bầm nói xong cũng nhìn về phía Hắc Mạc Dực, ta muốn nói cho hắn biết, ta và hắn là quan hệ đồng sự, không cần quan tâm đến quan hệ nam nữ, không cần quan tâm đến gì khác, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất: “Hắc tướng quân đắp chung với ta tấm da gấu này đi...” Lời của ta không hề có chút ngượng ngùng, nếu có thì không khác nào ta tự thẹn với chính mình rồi, ta đây đã giả làm nam tử thì cũng như hắn phải tỏ ra là bậc trượng phu, bất kể như thế nào cũng phải sống sót ra khỏi sơn động này!
Hắn là bạn của Bạch Nguyệt Diệu, là người quan trọng đối với Bạch Nguyệt Diệu, cũng là trợ thủ đắc lực, ta phải bảo vệ hắn thật tốt, vì Bạch Nguyệt Diệu cần hắn!
Không biết, hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu ra sao rồi? Hắn vẫn khỏe chứ? Mong là hắn đã thắng trận. Ta vô cùng tin tưởng vào năng lực của hắn! Nhưng hắn có biết tình trạng hiện giờ của ta không nhỉ?
Hắc Mạc Dực trước sau vẫn ngồi tại đó không hề xê dịch, bất đắc dĩ, ta dùng chút hơi sức còn sót lại đem tấm da gấu vén lên, hắn nhất thời hoảng hồn, mà tấm da gấu mới chỉ dời đi một chút ta đã nhận ra cái hang này lạnh đến chừng nào!
“Lam giám quân!”
“Nếu Hắc huynh không cùng ta dùng tấm da gấu này, vậy ta cũng sẽ không đụng tới nó!”
Cuối cùng vì ta kiên quyết như vậy, Hắc Mạc Dực không thể không dùng chung da gấu với ta, vẻ mặt của hắn như thể bị làm khó vậy, khi người hắn ở trong tấm da, vẫn nhất quyết giữ một khoảng cách với ta.
Nếu ta dùng chung với Bạch Nguyệt Diệu, ta sẽ phải lo lắng đề phòng, nhưng với Hắc Mạc Dực, ta hoàn toàn không phải lo lắng chút nào, dù sao Hắc Mạc Dực cũng là người tuân thủ lễ đạo rất nghiêm chỉnh.
Ha ha, suy nghĩ một chút, hai người bọn họ tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng tình cảm lại vô cùng bền chắc!
Dần dần cũng đến bình mình, nhưng trong hang vẫn mờ tối, mà cơ thể ta không hiểu sao vẫn không có chút hơi sức nào, vết thương sau lưng vẫn đau nhói.
Hắc Mạc Dực từ từ đứng dậy, hắn quay đầu lại nhìn ta một cái, sau đó lại lập tức nhìn về phía trước: “Lam giám quân, ta đi trước dò xét địa hình rừng rậm nơi này, ngài cứ nghỉ ngơi đi.”
“Ừ “ Lúc này nếu ta cố gắng đi theo, sẽ chẳng khác nào gây thêm phiền toái cho Hắc Mạc Dực...
-
Hắc Mạc Dực cầm kiếm lên rồi nhanh chóng ra ngoài.
Suốt đêm, hắn không thể chợp mắt chút nào, mặc dù trong lòng không có gì áy náy, nhưng người bên cạnh mình cùng đắp chung một chăn dù sao cũng là nữ tử. Lấy tư tưởng của Hắc Mạc Dực mà nói nếu Lam Điệp Nhi không có ý trung nhân rồi, chắc chắn hắn sẽ cầu hôn nàng, không cần phải mang tội bất nhã...
Hiện giờ hắn chỉ muốn tìm được đường ra, bước chân không nghỉ ngơi, chạy băng băng trong rừng rậm, giờ phút này thân thể Lam Điệp Nhi vẫn chưa thể cử động, nếu hắn không nhanh chóng tìm thấy đường ra, mau mau trở lại động, hắn sợ rằng ở nơi rừng rậm này, có nhiều loài thú dữ sẽ tập kích Lam Điệp Nhi.
Hắc Mạc Dực không ngừng nghỉ trong vòng một canh giờ, nhưng rừng rậm này rất kì lạ, dường như vòng tới vòng lui đều ở một chỗ, bất đắc dĩ, Hắc Mạc Dực đành phải hái chút quả dại cùng với ít thảo dược trị thương rồi trở về hang động.
Xem ra tình hình bây giờ, bọn họ phải tiếp tục ở lại nơi rừng rậm này rồi, đành phải chờ vết thương của Lam Điệp Nhi hồi phục rồi kiếm cách khác thôi!
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, Lam Điệp Nhi và Hắc Mạc Dực đành phải ở lại trong hang động, còn Bạch Nguyệt Diệu thì sao?
Sau khi Mạc Dực đem Điệp Nhi đi, Bạch Nguyệt Diệu lại có thể chuyên tâm chiến đấu, lực chiến đấu tăng lên mấy lần, liên tục lấy đầu quân địch.
Cuối cùng, bọn họ trong giữa đêm khuya đã tiêu diệt được ba vạn quân địch!
Nhưng hắn không hề nghỉ ngơi, cũng không có đắc chí, mà là mượn khí thế lúc này để hướng tới biên thùy Lôi Nguyệt quốc mà tấn công, hắn biết, dù hắn đã dẫn dắt ba ngàn binh lực tiêu diệt ba vạn quân địch rồi, có thể nói là chiến công huy hoàng trong lịch sử!
Nhưng phụ hoàng mình là người như thế nào, hắn quá rõ.
Hắn đã chiến đấu hết mình để bảo vệ quốc gia, nhưng nếu đồng thời hắn còn chiếm được cả lãnh thổ của nước khác, phụ hoàng của hắn nhất định sẽ vô cùng hài lòng, mà trận chiến này hắn càng không muốn các binh sĩ hi sinh một cách vô ích!
Quả nhiên đội quân của Bạch Nguyệt Diệu tận dụng khí thế, bước vào lãnh thổ quân địch, dân trong thành thấy vậy lập tức mở cửa dâng thành cho hắn!
“Quân tiên phong! Thông báo cho Hắc tướng quân tới huyện mới của ta ở đây!” Bạch Nguyệt Diệu ngồi trên lưng ngựa ra lệnh, sau đó xuống ngựa đi tới bên cổng thành!
Dân chúng trong thành tỏ ra hết sức sợ hãi, Bạch Nguyệt Diệu nhìn ra được họ sợ hãi là vì họ lo lắng mình sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành!
“Hỡi dân chúng Lôi Nguyệt quốc, ta là nhị hoàng tử của Vân Long quốc, từ giờ trở đi, các vị chính là dân của Vân Long quốc rồi, cho nên ta sẽ đối xử thật tốt với tất cả như chính con dân của mình!”
Lời của Bạch Nguyệt Diệu xem ra chưa làm cho dân chúng hoàn toàn tin tưởng, nhưng ngay lúc đó, trong dân chúng có một người hô to: “Nhị hoàng tử Vân Long quốc là người nhân hậu yêu dân, nếu hắn đúng là nhị hoàng tử, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại chúng ta đâu!”
Tên tuổi của Bạch Nguyệt Diệu ở Vân Long quốc tuy có nổi, nhưng mà tại Lôi Nguyệt quốc cùng với Phong Minh quốc không thể được như vậy đâu, nhưng cũng may có mấy kẻ đi buôn vẫn truyền tai nhau, cho nên người nọ kéo theo người kia cũng dần dần có lòng tin!
“Nhị hoàng tử...” Quân tiên phong tới, sau đó lập tức bước tới thì thầm vào tai Nguyệt Diệu, nghe xong, đôi mắt hắn hiện lên vẻ kinh hoàng, hắn vừa mới nhận được tin Hắc Mạc Dực và Lam Điệp Nhi đã bặt vô âm tín.
Một người là huynh đệ tốt của mình, người kia là nữ tử mình yêu thích, hắn không hề muốn bất cứ ai trong hai người đó gặp điều gì bất trắc.
Nhưng hắn cũng không thể ngay lập tức phân phó quân lính tìm kiếm Hắc Mạc Dực và Lam Điệp Nhi được, vì hắn hiểu rõ, quân lính đã chiến đấu rất khổ nhọc rồi, nhất định phải để họ nghỉ ngơi.
Đêm khuya yên tĩnh, Bạch Nguyệt Diệu lần theo con đường Hắc Mạc Dực đã đi, nhưng một người tìm kiếm đâu thể dễ dàng như vậy!
Từ lúc kết thúc trận chiến tới giờ Bạch Nguyệt Diệu không hề có một khắc nghỉ ngơi, vẫn mải tìm kiếm bóng dáng của Hắc Mạc Dực và Lam Điệp Nhi, ngay cả áo giáp trên người hắn đã rách nát cũng chưa kịp đổi.
Trời tờ mờ sáng, thời gian không phụ lòng người, Bạch Nguyệt Diệu phát hiện ra ngựa của Hắc Mạc Dực, theo lối con ngựa dẫn, Bạch Nguyệt Diệu đi tới bên vách núi, hắn theo hướng vách núi nhìn xuống, thấy phía dưới là dòng sông nước chảy cuồn cuộn, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng đau đớn..
“Điệp nhi... Mạc Dực... Các người tuyệt đối không thể có chuyện được!!!” Bạch Nguyệt Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn hoàn toàn không cảm nhận nổi nỗi đau, phía sau hắn đã có rất nhiều binh lính.
“Nhị hoàng tử, Hắc tướng quân và Lam giám quân sợ rằng đã...” Nghe vậy, đôi mắt Bạch Nguyệt Diệu nhất thời tràn đầy lửa giận, nhưng hắn không thể biểu hiện ra, hắn cũng không muốn nghe mấy lời đó, vì hắn không tin Lam Điệp Nhi và Hắc Mạc Dực có thể chết như vậy được. Nếu đó đúng là sự thật, vậy cũng là do lỗi của hắn, nếu không phải hắn mang theo Lam Điệp Nhi tới tham gia cuộc chiến này, Lam Điệp Nhi sao có thể bị thương? Nếu không phải hắn phái Hắc Mạc Dực đưa Lam Điệp Nhi rời đi, bọn họ đâu đến nỗi phải nhảy xuống vách núi?
Bạch Nguyệt Diệu không để ý đến những binh lính khác, mà nhanh chóng lên ngựa, hướng về mấy thôn xung quanh mà phi ngựa đến: “Đại thúc, xin hỏi xung quanh vách núi, nơi nước chảy tới cuối là gì?” Bạch Nguyệt Diệu đem toàn bộ tâm tư tình cảm tạm thời gác lại, khách sáo hỏi một vị đại thúc.
Vị đại thúc kia do dự một chút, sau đó nói: “Là một khu rừng rậm...”
Không đợi đại thúc kia nói xong, Bạch Nguyệt Diệu lập tức quay ngựa đi, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện hy vọng.
Nhưng do trong lòng khẩn trương mà không nghe được câu nói sau cùng của đại thúc: “Tiểu tử, rừng rậm đó là một mê cung!!!”
Bạch Nguyệt Diệu men theo vách núi tìm kiếm vị trí Lam Điệp Nhi và Hắc Mạc Dực đã rơi! Hiện giờ hắn không thể bình tĩnh nữa, hắn đã quên mất quân pháp rồi. Một thân một mình hành động, có thể nói là điều đại kỵ, bây giờ mặc dù trận chiến đã xong, nhưng còn có nhiều hậu quả cần khắc phục, nhiều chuyện còn chưa xử lý, tỷ như thư trả lời, bẩm báo cho hoàng thượng. Hắn không hề nghĩ tới chuyện làm như vậy là tạo sơ hở cho kẻ khác lợi dụng, tội của hắn chính là coi rẻ quân vương!
Cuối cùng Bạch Nguyệt Diệu cũng tìm được khu rừng kia, hắn không hề do dự lập tức bước vào khu rừng rậm, lúc này, hắn không thể ngờ đã chính thức lọt vào mê cung rừng rậm rồi.
Hắn quẹo trái đi phải trước sau vẫn chỉ thấy một dạng địa hình, hơn nữa sắc trời đã tối, đưa tay không thấy được năm ngón, xem ra chỉ còn cách đợi ngày mai cho quân đến lục soát!
Nhưng...
Hắn đã lạc đường.
Thật trùng hợp hắn thấy một hang động, hắn vốn định hôm nay sẽ trú tạm ở đây, thế nhưng khi hắn bước vào bên trong, nhờ ánh trăng mờ ảo kia hắn đã nhìn thấy...
Lam Điệp Nhi nằm trên một lớp rơm rạ, mà Hắc Mạc Dực thì đang dùng môi hôn lên sống lưng Lam Điệp Nhi!!!
Cả người hắn đứng yên tại chỗ, trong lòng vừa vui mừng, lại vừa khó chịu, may mắn là huynh đệ của mình và nữ tử mình yêu mến chưa chết, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, lòng hắn sao có thể không khó chịu? Hắn tuy cá tính phóng đãng đôi lúc không kiềm chế được, nhưng nhìn thấy nữ tử mình yêu cùng một nam tử tiếp xúc thân mật như thế tránh sao khỏi ghen tức, nhưng nghĩ lại, Hắc Mạc Dực tuyệt đối sẽ không phản bội mình! Hắn rất tin tưởng tình huynh đệ giữa mình với Hắc Mạc Dực!
Vậy chẳng lẽ là do Lam Điệp Nhi quyến rũ huynh đệ tốt của mình sao? Chỉ là, cũng không thể, hắn cũng rất tin tưởng vào nhân cách của Lam Điệp Nhi! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?