Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 159: Chương 159: Liên quan đến




Hồng Uyển Nghi lặng lẽ đưa Lam Điệp Nhi đi, sau đó lập tức công bố tin tức mình mang thai.

Công bố tin tức này, không thể nghi ngờ là lòng Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy vui mừng, nhưng cao hứng cũng không phải vì Hồng Uyển Nghi mang thai, mà là Lam Điệp Nhi có thể được tha rồi, chia lìa hai tháng nay, Bạch Nguyệt Diệu không ngừng tưởng nhớ Lam Điệp Nhi, hắn vừa nghĩ ngay lập tức sẽ có thể gặp mặt Lam Điệp Nhi, đem tất cả những bất mãn đối với Lam Điệp Nhi trước kia ném ra sau ót. Có phải hắn thật sự không có khí phách hay không? Hắn đã không muốn quản những thứ này nữa rồi!

Mà Lam Vân Triệt và Hắc Mạc Dực cũng nhanh chóng bước vào cung, vì bọn họ cũng rất nhớ Lam Điệp Nhi.

Bạch Tinh Ngân chỉ là cười nhạt một tiếng, hắn biết Lam Điệp Nhi được phóng thích, không thể nghi ngờ sẽ lại cùng nhị ca của mình thân mật mỗi ngày, hắn cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh như thế.

Hai tháng này U cũng chỉ là đau thương mà khảy đàn: “Hồng nhan giận dữ, Điệp hóa thành Phượng.” U lặng lẽ mà đọc, khóe miệng lại treo lên một nụ cười và nói.

Bạch Nguyệt Diệu mang theo Lam Vân Triệt và Hắc Mạc Dực đến lãnh cung chỗ Lam Điệp Nhi ở trước đó.

“Thái tử điện hạ.”

“Điệp phi đâu?” Bạch Nguyệt Diệu kích động hỏi cung nữ của lãnh cung.

“Điệp phi nương nương sáng nay đã rời đi rồi.”

“Rời đi?” Bạch Nguyệt Diệu có chút ngoài ý muốn, vì trong tẩm cung của hắn cũng không thấy Lam Điệp Nhi?

“Dạ, Điệp phi nương nương rời cung rồi.”

Cung nữ kia vừa nói xong, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời giống như bị sấm sét giữa trời quang, rời cung? Mình vì cứu Lam Điệp Nhi tuyệt tình đó mà xảy ra quan hệ với Hồng Uyển Nghi, mình vì sợ Lam Điệp Nhi tuyệt tình đó ở lãnh cung chịu khổ nên vẫn phái người đưa quần áo và thuốc bổ cho Lam Điệp Nhi, mà bây giờ không ngờ, Lam Điệp Nhi lại không biết hối cãi, lại vẫn không từ mà biệt?

Hắn ăn nói khép nép mà cầu xin phụ hoàng của mình, cũng là vì ai? Vì ai chứ!!!!

“Thái tử điện hạ, có thể lệnh muội trở về trong phủ của ta thôi?” Lam Vân Triệt vội giải thích.

Bạch Nguyệt Diệu lúc này nắm quả đấm thật chặt: “Không cần phải để ý đến nàng ấy!”

Lam Điệp Nhi rời cung ra đi không từ giã như vậy, là đại biểu nàng bỏ Bạch Nguyệt Diệu rồi, Bạch Nguyệt Diệu thật sự không ngờ, mình chưa đưa hưu thư cho Lam Điệp Nhi, ngược lại đổi lấy Lam Điệp Nhi vứt bỏ mình?

Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt Diệu quả thật giận khôn cùng!

Hắn kéo Hắc Mạc Dực và Lam Vân Triệt đến thanh lâu uống rượu hoa.

Ở trong thanh lâu, Bạch Nguyệt Diệu dường như lại biến trở về bản tính phong lưu, phóng đãng trước kia của hắn.

Hắn trái ôm phải ấp mỹ nữ bên cạnh, mà rượu một ly lại một ly không ngừng uống vào bụng, cuối cùng Bạch Nguyệt Diệu uống đến mức ngay cả Hắc Mạc Dực và Lam Vân Triệt cũng không nhìn nổi nữa.

“Thái tử điện hạ, ngài có chừng có mực thôi, Điệp phi nương nương có lẽ đã hồi cung rồi.” Hắc Mạc Dực vội vàng tiến lên ngăn trở.

Bạch Nguyệt Diệu tức giận gạt tay Hắc Mạc Dực ra, sau đó hơi mỉm cười, giờ phút này đôi mắt hắn đã mê ly rồi, chắc là quá say, hoặc có lẽ rượu không say người, người tự say: “Nữ tử kia, chưa từng yêu ta, vẫn yêu thích ta đóng vai kiếm khách!! Kiếm khách đó có gì tốt chứ???” Bạch Nguyệt Diệu xem thường, Lam Vân Triệt nhất thời ngẩn người.

Thì ra kiếm khách kia là Bạch Nguyệt Diệu giả trang? Hơn nữa Bạch Nguyệt Diệu còn nói Lam Điệp Nhi không yêu hắn?

Lam Vân Triệt nhất thời bừng tỉnh hiểu ra: “Thái tử điện hạ, ta nói cho ngài biết, muội muội ta vẫn luôn yêu ngài, trước khi kết hôn với ngài, muội muội đã thương tâm nói cho ta biết, trước kia muội ấy đã từng yêu một kiếm khách, nhưng về sau lại chỉ yêu ngài, nhưng khổ nổi ngài đã có Nghi phi nương nương, cho nên muội muội ta đem phần tình cảm kia chôn giấu, muội ấy nói vì không muốn làm người thứ ba giữa ngài và Nghi phi nương nương.”

Lam Vân Triệt nói xong, Bạch Nguyệt Diệu lắc lắc thân thể hơi mỉm cười: “Vân Triệt, ngươi đang trêu chọc ta có đúng không? Nữ tử xấu đó, làm sao có thể yêu thích ta?”

Thấy Bạch Nguyệt Diệu uể oải như thế, Lam Vân Triệt nhất thời nổi giận, hắn vỗ mạnh xuống bàn: “Cho dù muội muội ta không có chính miệng nói qua với ngài là yêu ngài, nhưng chẳng lẽ chính ngài cũng không cảm giác được sao???? Hiện giờ ta thật sự hoài nghi ngài có yêu muội muội ta không!!!! Còn phải hoài nghi tự tin của thái tử điện hạ mà ta tôn kính!!!”

Lam Vân Triệt nói xong, Bạch Nguyệt Diệu ngẩn người, nhất thời, tất cả của hắn và Lam Điệp Nhi đều tràn ngập vào trong đầu, suy nghĩ một chút tính cách bản thân của Lam Điệp Nhi, suy nghĩ một chút phần kiên trinh kia của Lam Điệp Nhi, làm sao có thể lại uất ức chính mình mà sống an ổn qua ngày với hắn? Nhất định là hắn đã đả thương lòng của Lam Điệp Nhi rồi, nên Lam Điệp Nhi mới thương tâm rời khỏi mình.

Tại sao? Tại sao? Mình ở trước mặt của Lam Điệp Nhi cứ không tự tin như vậy? Tại sao? Tại sao? Mình lại hoài nghi Lam Điệp Nhi yêu mình?

Nhưng mà nghĩ lại, nếu Lam Điệp Nhi yêu mình vì sao lại muốn giết con của mình chứ?

Mặc kệ, mặc kệ, sau này vẫn còn có thể có con, hiện giờ quan trọng là tìm Lam Điệp Nhi.

“Anh vợ, giúp ta tìm Điệp nhi đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng nhanh chóng đứng dậy, nhưng giờ phút này hắn vẫn còn đang trong tình trạng say rượu nên căn bản đứng không vững, chỉ là, hắn vẫn muốn ngay lập tức nhìn thấy Lam Điệp Nhi, hắn hi vọng hiện giờ Lam Điệp Nhi đang ở trong tẩm cung của mình, hắn hi vọng hắn có thể trở lại như trước kia với Lam Điệp Nhi!

Dọc theo đường đi, Bạch Nguyệt Diệu lảo đảo mà chạy.

Cuối cùng hắn chạy như bay đến tẩm cung của mình, Bạch Nguyệt Diệu thở hổn hển mà bước vào gian phòng đã từng ở cùng với Lam Điệp Nhi.

Giờ phút này gian phòng rất mờ tối, mà Bạch Nguyệt Diệu không biết là say rượu có chút hoa mắt, hay là xuất hiện ảo giác, thế nhưng phát hiện một nữ tử ngồi trên giường của Lam Điệp Nhi.

“Điệp nhi.” Bạch Nguyệt Diệu kích động chạy tới, ôm lấy nữ tử kia.

Mà trên giường quả thật là có một nữ tử đang ngồi, nhưng mà nữ tử kia không phải ai khác mà chính là Liễu Nhi, nàng ta xuất hiện trong phòng của Lam Điệp Nhi, là muốn cảm nhận cái mà Lam Điệp Nhi đã từng hưởng thụ qua, nhưng ai biết đánh bậy đánh bạ, Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên bước vào, làm cho Liễu Nhi sợ hết hồn, nhưng Liễu Nhi nhất thời ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Bạch Nguyệt Diệu, cũng biết Bạch Nguyệt Diệu uống nhiều quá, hơn nữa hiện giờ trong phòng rất mờ tối, Bạch Nguyệt Diệu trông thấy mình còn gọi Điệp nhi, không thể nghi ngờ là Bạch Nguyệt Diệu say rượu xem mình thành Lam Điệp Nhi rồi.

Nhưng mà, nàng không quan tâm, suy nghĩ một chút Lam Điệp Nhi vào lãnh cung ở hai tháng, chính mình vẫn luôn muốn lấy lòng Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cũng không tiếp nhận, nàng thấy khổ sở, làm thế nào để trở thành nữ tử của Bạch Nguyệt Diệu đây, lần này, chính là ơ hội tốt.

“Nguyệt Diệu.” Liễu Nhi bắt chước Lam Điệp Nhi mà gọi, nhẹ giọng gọi Bạch Nguyệt Diệu đang say rượu.

“Điệp nhi, Điệp nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tha thứ ta đã hoài nghi nàng yêu ta, thật xin lỗi!” Bạch Nguyệt Diệu sám hối mà nói, lập tức áp đảo Liễu Nhi ở trên giường: “Điệp nhi, ta thật sự yêu nàng.” Bạch Nguyệt Diệu thở gấp mà nói, lại hôn Liễu Nhi.

Trong lòng Liễu Nhi nhất thời vô cùng ghen tức, nhưng mà chỉ cần có thể gạo sống nấu thành cơm chín, từ từ lôi kéo lòng của Bạch Nguyệt Diệu về cũng được. Nàng tận lực không nghe tiếng Điệp nhi trong miệng Bạch Nguyệt Diệu, mà là tự nói với mình, Bạch Nguyệt Diệu gọi chính là Liễu Nhi.

Bạch Nguyệt Diệu khẩn cấp cởi quần áo của Liễu Nhi ra, dù sao hắn cũng đã hai tháng không thân thiết với Lam Điệp Nhi hắn yêu nhất rồi, cho nên cực kỳ hưng phấn và kích động, dục vọng đã sớm trướng bạo.

Mà Liễu Nhi lại là nữ tử lần đầu tiên biết khoái lạc, hơn nữa sắp biến mình thành nữ tử của nam tử, còn là đương kim thái tử điện hạ, cũng là nam tử mình mến yêu.

Bạch Nguyệt Diệu không kịp chờ đợi đem lấy dục vọng của mình đưa vào trong cơ thể Liễu Nhi, vì là lần đầu tiên của Liễu Nhi, nhưng nàng lại không dám la ra tiếng, nàng sợ Bạch Nguyệt Diệu sinh nghi, chỉ đành phải nhẫn nại nhận lấy phần đau đớn kia.

Mà Bạch Nguyệt Diệu cũng đã có chút nghi ngờ, vì thân thể của hắn và Lam Điệp Nhi quấn quít qua rất nhiều lần, cho nên vẫn rất hiểu rõ thân thể của Lam Điệp Nhi, nhưng mà hiện giờ, hắn có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó? Mà dù sao thì hắn cũng đã dục hỏa đốt người rồi, còn có tác dụng của rượu cồn, nên không rảnh suy tư nhiều, nên dùng sức đâm chọc dục vọng của mình vào, để cho mình hoàn toàn phát tiết ra ngoài...

Hắn hỗn loạn mà nằm xuống ngủ.

Liễu Nhi coi như là đủ hài lòng, nàng thậm chí hi vọng, Bạch Nguyệt Diệu có thể ở trong thân thể mình gieo xuống mầm móng của hắn nữa, vậy thì hoàn mỹ hơn.

Liễu Nhi mặc xong quần áo của mình, nhanh chóng rời khỏi phòng của Bạch Nguyệt Diệu, nàng vốn nên nằm ở bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu chờ trời sáng rồi bị Bạch Nguyệt Diệu phát hiện, nhưng nàng biết Bạch Nguyệt Diệu cực kỳ thông minh, nhất định sẽ biết là mình dính tới Bạch Nguyệt Diệu, cho nên nàng phải dùng con đường ngược lại, để cho Bạch Nguyệt Diệu tự mình từ từ khám phá.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Nguyệt Diệu từ từ từ trong mê say tỉnh lại, hắn không nhớ rõ tất cả những chuyện phát sinh tối hôm qua, nhưng hắn lại có thể cảm giác được, hắn cùng với Lam Điệp Nhi sinh hoạt vợ chồng rồi.

Nhưng sau khi hắn mở mắt ra thì lại không thấy Lam Điệp Nhi ở bên cạnh mình, hắn cũng có chút kỳ quái, mặc quần áo xong, hắn phát hiện vết máu trên giường.

Vết máu này???

Bạch Nguyệt Diệu nhất thời sửng sốt, đúng lúc này có cung nữ bước vào: “Thái tử điện hạ.” Cung nữ kia nói xong cũng đã đem nước rửa mặt lên trên bàn.

Bạch Nguyệt Diệu quay đầu nhìn lại, nhanh chóng bắt được cung nữ kia: “Ta hỏi ngươi, đêm qua Điệp phi có trở lại không?”

“Không có.” Cung nữ trả lời Bạch Nguyệt Diệu.

“Vậy ta hỏi ngươi, đêm qua ai đã tới phòng của Điệp nhi?”

“Nô tỳ không biết.” Cung nữ kia vừa mới dứt lời, bên ngoài lại truyền đến một tiếng rống to.

“Không xong rồi, Liễu Nhi tự sát.”

Một tiếng này rống lên, vừa rống xong, Bạch Nguyệt Diệu dường như đã nhận ra cái gì đó, nhanh chóng chạy ra ngoài, mà giờ phút này sắc mặt Liễu Nhi tái nhợt nằm ở trên giường, hơn nữa mạch đập vẫn còn đang nhỏ máu ra phía ngoài.

Thấy Bạch Nguyệt Diệu đi vào, hai mắt Liễu Nhi nhanh chóng chảy xuống nước mắt hoảng sợ.

Bạch Nguyệt Diệu truyền thái y đến chẩn bệnh cho Liễu Nhi, nhưng mà Liễu Nhi chết sống cũng không chịu tiếp nhận, luôn khóc nháo: “Để Liễu Nhi chết đi, để Liễu Nhi chết đi, Liễu Nhi không còn mặt mũi gặp ai nữa!!!”

Cung nữ bên cạnh vội an ủi: “Liễu Nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Liễu Nhi thương tâm nhìn Bạch Nguyệt Diệu đứng ở cách đó không xa, sau đó lại nhìn về phía cung nữ kia: “Tỷ tỷ đừng hỏi, Liễu Nhi thật muốn chết đi cho rồi.”

Bạch Nguyệt Diệu khẽ hừ một tiếng, sau đó cau mày nói với Liễu Nhi: “Giờ bản thái tử thành toàn cho ngươi, phong ngươi làm trắc phi!” Bạch Nguyệt Diệu chậm chạp mà nói ra, Liễu Nhi lập tức ngừng khóc thút thít, mà toàn bộ cung nữ khác cũng ngẩn người.

Phản ứng của Bạch Nguyệt Diệu cùng với kế hoạch dự đoán trước của Liễu Nhi căn bản không giống nhau, chuyện này làm cho toàn bộ lời kịch muốn nói của Liễu Nhi rối loạn hết, vội cuống quít nói: “Liễu Nhi không muốn thái tử điện hạ vì chịu trách nhiệm.”

“A, vậy sao? Vậy ngươi cự tự...” Bạch Nguyệt Diệu vừa nói ra một nửa.

Liễu Nhi nhất thời nhìn thấu ý của Bạch Nguyệt Diệu, vội vàng nói: “Nhưng vẫn cám ơn thái tử điện hạ nâng đỡ.”

Liễu Nhi nói xong, Bạch Nguyệt Diệu lập tức phất tay áo rời đi, sự sáng suốt của Bạch Nguyệt Diệu rất mạnh, cảm giác của hắn sẽ không nhìn lầm một người, ngoại trừ Lam Điệp Nhi.

Hắn biết, xem phản ứng của Liễu Nhi có thể chắc chắn nữ tử đêm qua sinh hoạt vợ chồng cùng mình chính là Liễu Nhi, hơn nữa thái độ của Liễu Nhi, không thể nghi ngờ là muốn nói mình đã cưỡng gian nàng ta, nhưng, nếu thật là cưỡng gian, Liễu Nhi gọi to, chắc chắn sẽ có thị vệ bước vào, cho nên, khẳng định là Liễu Nhi muốn biến đổi thành gọi Bạch Nguyệt Diệu chịu trách nhiệm.

Dĩ nhiên, Bạch Nguyệt Diệu uống say, xem lầm Liễu Nhi thành Lam Điệp Nhi là sự thật, hắn không muốn đem trách nhiệm này giao cho tác dụng của rượu, vì hắn là nam tử! Một hán tử chân chính dám làm dám chịu! Hắn hiểu được trách nhiệm, hắn sẽ phụ trách, nhưng mà vừa nghĩ tới, tâm kế của Liễu Nhi sâu như vậy, Bạch Nguyệt Diệu đã cảm thấy vô cùng ghê tởm!

Bạch Nguyệt Diệu thật không ngờ, Lam Điệp Nhi luôn luôn coi Liễu Nhi như tỷ muội, thế nhưng nàng ta lại vì bản thân mình mà phản bội Lam Điệp Nhi.

A, Bạch Nguyệt Diệu, không nhịn được cười một tiếng, hắn muốn xem xem tâm kế của Hồng Uyển Nghi sâu, hay là tâm kế của Liễu Nhi sâu hơn đây?

Nạp Liễu Nhi làm trắc phi, không thể nghi ngờ Bạch Nguyệt Diệu càng thẹn với Lam Điệp Nhi hơn, nhưng hắn biết là lỗi của mình, ai bảo mình uống nhiều quá? Ai bảo mình ngay cả Liễu Nhi và Lam Điệp Nhi cũng không phân rõ chứ? Nếu chuyện đã xảy ra thì không có cách gì sửa được, dù có nói với Lam Điệp Nhi, ta sai lầm rồi, thật xin lỗi, gì gì đó, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, ngày sau chỉ có thể dùng một lòng một dạ của mình để đền bù tội của mình với Lam Điệp Nhi thôi.

Sauk hi Hồng Uyển Nghi nhận được tin tức Bạch Nguyệt Diệu nạp trắc phi thì nhất thời ngẩn người, không thể nghi ngờ Bạch Nguyệt Diệu đã tìm cho mình một đối thủ hung ác, nhưng mà, nàng có bùa hộ mạng rồi, hơn nữa còn có lá chắn của Hồng gia, nàng không sợ Liễu Nhi có xuất thân thấp hèn đó.

Mà hôn lễ của Bạch Nguyệt Diệu và Liễu Nhi căn bản cũng không có cử hành, dù sao Liễu Nhi chỉ là trắc phi mà thôi, cho nên không cần thiết phải cử hành, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng chưa từng đi qua phòng của Liễu Nhi và Hồng Uyển Nghi nửa bước.

Thời gian ba ngày trôi qua, Bạch Nguyệt Diệu và Lam Vân Triệt còn có Hắc mạc Dực gần như lật đổ khắp cả Vân Long quốc cũng tìm không được Lam Điệp Nhi.

Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn thất vọng, rốt cuộc Lam Điệp Nhi đi đâu? Hơn nữa hắn cũng phát hiện không thấy kiếm Thiên nữ của Lam Điệp Nhi. Nhưng mà Lam Điệp Nhi còn chưa trở lại tẩm cung, kiếm này là ai cho Lam Điệp Nhi đây?

Hắn cẩn thận ngẫm lại thì hiểu rõ!!

Hiện giờ hắn thật sự hận không thể dùng một ngọn lửa lớn đốt tất cả nữ tử trong hậu cung của mình, ai bảo bọn họ gây sóng gió!

A, nhưng, Bạch Nguyệt Diệu cũng biết mình quả thật đã phụ Lam Điệp Nhi, hắn còn nhớ rõ ước định kia, nếu mình phụ Lam Điệp Nhi thì Lam Điệp Nhi sẽ tự mình dùng Kiếm Thiên nữ đâm thủng lồng ngực của mình.

Đứng ở trên cửa thành thật cao, Bạch Nguyệt Diệu nhìn về phương xa, đây đã là lần thứ mấy bọn họ chia lìa rồi?

“Điệp nhi, ta chờ nàng...”

Câu ta chờ nàng này của Bạch Nguyệt Diệu, bao hàm ý vị sâu xa.

Hắn không sợ Lam Điệp Nhi tới giết mình, vì đó là hứa hẹn của hắn.

Hắn chỉ sợ mình sẽ vĩnh viễn không thể gặp Lam Điệp Nhi, hắn chỉ sợ Lam Điệp Nhi biết được mình lại cưới một phi nữa sẽ thương tâm...

Hiện giờ hắn hi vọng Lam Điệp Nhi lấy cơn hận giống với trước kia ra mà hận mình, vì chỉ có như vậy, Lam Điệp Nhi mới có thể sống tốt hơn!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.