Ta và Bạch Nguyệt Diệu không biết đưa mắt nhìn nhau bao lâu. Cho đến khi Bạch Tinh Ngân đột nhiên đi vào trong đình, chúng ta mới ngừng nhìn nhau.
“Đại hoàng huynh tới.” Bạch Tinh Ngân khẩn trương nói xong, Bạch Nguyệt Diệu buông xuống chén rượu trong tay, nhẹ nhàng nhảy một cái từ trong đình ra bên ngoài, nhìn hắn nhanh nhẹn cùng với bóng lưng mơ hồ, không khỏi khiến ta nhớ tới Huyễn Ngâm Phong...
Khó nghe mà nói, Bạch Nguyệt Diệu nhìn thấy Bạch Nhật Uyên giống như ăn trộm gặp cảnh sát, nhưng tất cả những điều này là vì cái gì? Hắn bảo vệ ta và Bạch Tinh Ngân sao? Hắn muốn nói ta và Bạch Tinh Ngân cũng không phải là đồng đảng của hắn, cho nên xin Bạch Nhật Uyên chớ hãm hại chúng ta sao?
Thống khổ lắm phải không? Bạch Nguyệt Diệu, không thể quang minh chính đại nói ra tình bạn của mình, không thể quang minh chính đại cùng mọi người nói chuyện, vẫn ngụy trang cho mình...
Hiện giờ ta đột nhiên cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu thật đáng thương, thật đáng thương, suy nghĩ một chút Nhị hoàng tử cao cao tại thượng, cuộc sống lại đầy lo lắng, ai cũng không thể tin được?
Chỉ biết nữ tử đế vương tốt, không biết gia đình đế vương khổ.
Ha ha, ngay cả tình yêu và hôn nhân cũng không thể tự do, hoặc giả, Bạch Nguyệt Diệu áo gấm lụa là nhưng cuộc sống còn không bằng cuộc sống của dân chúng áo thô bình thường vận chuyển lương thực.
Ta tự nhiên ngồi trước bàn đá, mà Bạch Tinh Ngân cũng cầm ly rượu lên giả bộ cùng ta nâng cốc tán chuyện phiếm.
“Tam Hoàng đệ và Lam hàn lâm đang nói chuyện phiếm sao?” Bạch Nhật Uyên đi vào trong đình, cũng ngồi xuống.
“Đại hoàng huynh.”
“Đại hoàng tử.” Ta khách sáo chào hỏi Bạch Nhật Uyên.
“Ha ha, Lam hàn lâm, ta đã nói lúc nào không có người, ngươi cũng không cần đã lễ với ta mà” Tại sao Bạch Nhật Uyên vẫn hiền hòa như thế? Tại sao cứ hòa nhã tự nhiên như thế? Cứ như vậy khiến ta chán ghét vô cùng.
“Đúng rồi, Lam hàn lâm, nhớ mấy hôm trước ta có hẹn ngươi dùng bữa, giờ tính sao?”
Hỏng bét, không phải chứ, xong rồi, ta coi như hiểu được câu tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
“Đại hoàng huynh thiệt là, đã mời Lam hàn lâm đi, sao không mời đệ đi?” Những lời này của Bạch Tinh Ngân nhất thời khiến ta trấn định lại rất nhiều, nếu có Bạch Tinh Ngân đi còn có thể giúp ta xoa dịu, ít nhất nếu ta lộ ra chân tướng gì, hắn có thể giúp ta giải vây.
“A? Hoàng đệ quả thật muốn đi? Từ sau khi ta thành gia, hoàng đệ chưa tới tẩm cung của ta.” Bạch Tinh Ngân quả nhiên rất ghét người ca ca Bạch Nhật Uyên này, ta cảm thấy Bạch Tinh Ngân vẫn thường xuyên đến chỗ Bạch Nguyệt Diệu, nhưng xem ý này, Bạch Tinh Ngân quả thật là nhiều năm không tới chỗ Bạch Nhật Uyên rồi?
“Haiz, đệ muốn đi lắm chứ, nhưng đại hoàng huynh bận việc.. chánh sự, đệ sợ quấy rầy đại hoàng huynh, nên chưa từng qua tẩm cung của đại hoàng huynh, nếu hôm nay đại hoàng huynh muốn mời Lam hàn lâm, vậy đệ cũng tham gia cho náo nhiệt nhé, không biết đại hoàng huynh có thể hoàn thành ý nguyện của đệ không?” Ta nói Bạch Tinh Ngân thông minh quả nhiên không sai, phản ứng của hắn tương đối cơ trí rồi, nếu ta không nhìn thấy mặt khác của hắn, nhất định sẽ cho là hắn giảo hoạt hồ ly, vì hắn nói chuyện với ta âm giọng rất trung hậu, nói trắng ra là có chút ngu ngốc, nhưng lúc hắn nói chuyện với người khác, lại có vẻ khôn khéo vô cùng, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.
Trong hoàng cung, rốt cuộc cất giấu bao nhiêu tính cách thật sự của mình?