Có tiếng gà gáy sáng, giờ lâm triều cũng đã tới, ta vẫn đang nằm trọn trong lồng ngực ấm áp với một cái ôm chặt, lần này Huyễn Ngâm Phong không hề rời đi. Khi ta mở mắt thì Huyễn Ngâm Phong vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt. Ha ha, hiện giờ ta không cần biết bộ mặt đằng sau chiếc mặt nạ kia nữa rồi, dù sao thì cũng đã quen với việc Huyễn Ngâm Phong luôn đeo nó.
Ta nhẹ nhàng động đậy, định bụng mặc lại quần áo.
“Điệp nhi.” Huyễn Ngâm Phong nhẹ nhàng gọi ta, sau đó là ôm chặt ta vào lồng ngực.
“Xin lỗi Huyễn đại hiệp, dường như ta đã đánh thức huynh.” Ta áy náy nói.
“Đêm qua chẳng phải nàng đã gọi ta là Phong sao?” Nghe Huyễn Ngâm Phong nói vậy, mặt của ta nhất thời đỏ lên, ta thực sự mê loạn rồi. Ta cũng muốn gọi Huyễn Ngâm Phong là Phong thôi, nhưng hiện giờ không hiểu sao ta lại không thể gọi tên như thế.
“Điệp nhi, cái bớt trên bả vai nàng có vẻ càng lúc càng rõ nhỉ?”
Cái gì? Huyễn Ngâm Phong đang nói cái gì? Trên vai ta có bớt ư? Không thể nào. “Bớt?”
“Ừm, một cái bớt hình con bướm, lần trước ta thấy nó chỉ rất nhạt, nhưng xem ra lần này màu sắc có vẻ đậm hơn trước.”
“Bớt ở đâu?”
Ta hỏi Huyễn Ngâm Phong xong, hắn cũng xoay mình xuống giường, nhìn hắn trần truồng, ta nhanh chóng nhắm hai mắt lại, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn trần truồng, mặc dù chúng ta đã trải qua chuyện chăn gối, nhưng hiện giờ trong phòng tràn ngập ánh sáng, ta thấy rất rõ ràng Huyễn Ngâm Phong trần truồng, thật là vô cùng xấu hổ.
Sau đó hắn trở lại giường, giơ ra một chiếc gương: “Nàng xem.”
Nghe Huyễn Ngâm Phong nói vậy, ta vội mở mắt ra, nhìn thấy trong gương là hình ảnh phản chiếu của cái bớt trên vai phải, nó như ẩn như hiện, không quá rõ ràng. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Ở hiện đại, trên vai ta tuyệt đối không có cái này bớt, tại sao vừa đến cổ đại lại xuất hiện?
Thế này là sao vậy nhỉ...
Huyễn Ngâm Phong buông gương đồng trong tay xuống, lại ôm lấy ta, ta cảm thấy lúc này hắn thật dịu dàng, ta dường như muốn đắm chìm trong sự dịu dàng này mãi, nhưng sự thật là ta vẫn phải thiết triều ngay.
“Huyễn đại hiệp, ta muốn rời giường.”
“Không nên đi.” Tại sao Huyễn Ngâm Phong không hỏi nguyên nhân ta muốn rời giường mà trực tiếp nói với ta không nên đi? Lời của hắn rất kiên quyết, thậm chí có chứa giọng ra lệnh.
“Huyễn đại hiệp, biết ta muốn đi làm gì sao?”
“Dĩ nhiên, Điệp nhi, ta rõ tất cả chuyện của nàng như lòng bàn tay.” Nghe vậy ta có chút kích động, lại có chút nghi ngờ cùng tự thẹn, ha ha, hắn biết tất cả ư, như vậy có nghĩa là hắn rất chú ý ta, nhưng hắn định giải thích như thế nào đây? Hơn nữa ta lại không hiểu rõ hắn.
“Huyễn đại hiệp, nếu ta không lâm triều, ta sẽ bị coi là khinh thường đấng quân vương.”
“Nàng định cả đời sống trong bộ dáng nam tử sao?”
Câu hỏi này rất thực tế, ta yêu Huyễn Ngâm Phong, ta muốn cùng hắn mãi bên nhau, chỉ cần hắn đồng ý chờ ta.
“Giấy không thể gói được lửa, chỉ là, ta muốn tích lũy thêm chiến công cho mình mà thôi.” Ta không cách nào hình dung vẻ mặt ta lúc này, ta chỉ biết khi ta nói xong trong mắt Huyễn Ngâm Phong có ý như đã hiểu.
“Nàng đi đi.”
“Vậy còn huynh?”
“Ta chờ nàng.”
Huyễn Ngâm Phong bảo chờ là có ý gì? Là đồng ý chờ đến lúc ta khôi phục lại hình dáng? hay là đồng ý chờ đến lúc ta lâm triều trở về?
Lam Điệp Nhi rời giường, Huyễn Ngâm Phong cũng xuống theo, hắn đưa Lam Điệp Nhi đi rồi trở lại, trong phủ Lam Điệp Nhi sớm đã có người đợi hắn.
Đó chính là Hắc Mạc Dực.
Hắc Mạc Dực ném một thanh kiếm cho Huyễn Ngâm Phong, giữ trong tay vỏ kiếm lao về phía Huyễn Ngâm Phong. Huyễn Ngâm Phong cũng giơ thanh kiếm lên rồi xoay người, Hắc Mạc Dực lập tức di chuyển về phía sau Huyễn Ngâm Phong, mà Huyễn Ngâm Phong cũng đã nhìn thấu đường kiếm của Hắc Mạc Dực, sớm đã biết rõ đối phương sẽ tấn công mình từ sau lưng, nên nhanh chóng xoay người, dùng một đường kiếm nhanh như chớp chỉ thẳng vào cổ họng Hắc Mạc Dực.
“Ta thua.” Hắc Mạc Dực vốn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc nhất thời mỉm cười.
“Võ công của ngươi vẫn còn kém.” Huyễn Ngâm Phong nói xong thì buông kiếm xuống.
“Ngày ngày ta đều tập võ, nhưng vẫn không cách nào vượt qua được kẻ không hề luyện tập như ngài.”
“Ai nói ta không tập võ, mấy tháng trước chẳng phải ta dạy Điệp nhi luyện võ đó sao, mà cũng chính ta đánh nhau với Đại hoàng tử và đám thị vệ đó thôi.” Đúng là đêm đó tập kích hắn chính là mười Cao thủ đại nội của Bạch Nhật Uyên, Huyễn Ngâm Phong rốt cuộc là ai?
“Ngài vẫn chưa cho Lam Hàn Lâm biết ngài là ai sao?”
Nghe xong câu hỏi của Hắc Mạc Dực, Huyễn Ngâm Phong lại mang dáng vẻ đau khổ, cởi mặt nạ xuống, sau lớp mặt nạ này không phải ai khác xa lạ, mà là...
Chính là -
Bạch Nguyệt Diệu!
Ban đầu, khi Lam Điệp Nhi rời cung, Bạch Nguyệt Diệu có chút hối hận đã truy xét Bạch Tinh Ngân chuyện Lam Điệp Nhi đến Huyện Bạch Tùng, hắn vội hóa trang đeo mặt nạ thành Huyễn kiếm khách đi tìm Lam Điệp Nhi, nhưng khốn khổ tìm mãi ở Huyện Bạch Tùng vẫn không thấy dấu vết của Lam Điệp Nhi đâu, hắn lập tức nghĩ liệu có khi nào Lam Điệp Nhi đến Huyện Bạch Thanh không? Khi Bạch Nguyệt Diệu tới Huyện Bạch Thanh đã là chập tối, tình cờ ở cửa hàng nhìn thấy con ngựa của Bạch Tinh Ngân, vì vậy hắn khẳng định Lam Điệp Nhi đúng là đang ở Huyện Bạch Thanh. Hắn có chút mừng rỡ, khi đi ngang qua ngôi miếu đổ nát đã nghe được trong miếu đang xảy ra tranh chấp, trong đó có tiếng rất quen thuộc, hắn nhanh chóng bước vào, lập tức nhìn thấy người mà hắn đang cố công tìm kiếm - Lam Điệp Nhi.
Sau khi hắn đuổi được hai tên cướp kia, vốn định cho Lam Điệp Nhi chút bạc rồi rời đi, nhưng Lam Điệp Nhi lại hết sức cầu khẩn mình dạy võ công, bản thân Bạch Nguyệt Diệu thì mắc nợ Lam Điệp Nhi, vì thế đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Bạc trong miếu đổ nát cũng là Bạch Nguyệt Diệu thừa dịp Lam Điệp Nhi ngủ say mà để lại.
Nhưng thân phận của hắn là nhị hoàng tử Vân Long quốc, muốn tùy ý ra vào hoàng cung cũng không hề dễ dàng, chỉ có thể chờ đến đêm khuya yên tĩnh mới có thể len lén xuất cung chạy tới chỗ Lam Điệp Nhi để dạy võ công.
Thời gian dần trôi, mỗi đêm đều thấy Lam Điệp Nhi đối với hắn đã thành thói quen, hắn bỗng cảm giác được ở cùng Lam Điệp Nhi mấy canh giờ thật sự rất hạnh phúc, hơn nữa hắn cũng bị nữ tử có ý chí kiên cường cùng đầu óc thông minh này làm động lòng rồi, lòng hắn không ngừng vì Lam Điệp Nhi mà rung động.
Nhưng điều mà hắn không ngờ là dùng thân phận Bạch Nguyệt Diệu thổ lộ lại bị Lam Điệp Nhi từ chối, mà thân phận Huyễn Ngâm Phong lại khiến cho Lam Điệp Nhi rung động.
Hắn đang ghen, hắn đang ghen với chính mình!
Tại sao Lam Điệp Nhi không yêu Bạch Nguyệt Diệu? Mà lại yêu mình trong thân phận Huyễn Ngâm Phong?
Hắn vốn muốn Huyễn Ngâm Phong vĩnh viễn biến mất trước mặt Lam Điệp Nhi, lần đó từ biệt, hắn đem ngọc bội do chính mẫu thân tặng trao lại cho Lam Điệp Nhi, chính là dự định vĩnh viễn không gặp lại Lam Điệp Nhi nữa, nhưng không ngờ Lam Điệp Nhi lại thổ lộ tâm tư, càng làm tăng thêm ghen tị trong lòng!
Hắn lấy thân phận Huyễn Ngâm Phong lạnh lùng cự tuyệt Lam Điệp Nhi, dùng thân phận Bạch Nguyệt Duyệt theo dõi thái độ của Lam Điệp Nhi với Huyễn Ngâm Phong. Bạch Nguyệt Diệu hiểu rõ một điều rằng Lam Điệp Nhi luôn nhớ tới thân phận Huyễn Ngâm Phong của mình.
Haiz, hắn thật sự không hiểu, Huyễn Ngâm Phong lạnh lùng kia mặc dù cũng là một mặt tính cách của mình, nhưng so sánh với bản chất thật sự, thì không hiểu mình rốt cuộc có chỗ nào không tốt?
Sau khi Lam Điệp Nhi trúng độc, hắn vừa muốn mà cũng vừa không muốn xuất hiện trong thân phận Huyễn Ngâm Phong, cái tên này vốn là tên thật của mẫu thân, cũng chỉ có Bạch Tinh Ngân và mình biết!
Cho nên Bạch Tinh Ngân mới dừng việc tranh dành Lam Điệp Nhi với Bạch Nguyệt Diệu.
Hắn đã quyết định, đây là lần cuối cùng Huyễn Ngâm Phong xuất hiện cứu Lam Điệp Nhi, Huyễn Ngâm Phong sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng trong lòng hắn lại bắt đầu xáo động, đêm tân hôn, Bạch Nguyệt Diệu đáng nhẽ phải ở bên cạnh Hồng Uyển Nghi, nhưng hắn rất muốn gặp Lam Điệp Nhi, bất đắc dĩ hắn lại trở thành Huyễn Ngâm Phong.
Hắn cũng biết như vậy Lam Điệp Nhi sẽ càng ngày càng yêu Huyễn Ngâm Phong, nhưng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể dùng thân phận Huyễn Ngâm Phong làm bạn với Lam Điệp Nhi, vì hắn càng biết rõ, Lam Điệp Nhi không yêu Bạch Nguyệt Diệu, càng không muốn làm thiếp của Bạch Nguyệt Diệu.
Ngược lại, Huyễn Ngâm Phong lại có thể chiếm được tình yêu của Điệp Nhi, tuy hèn hạ nhưng Bạch Nguyệt Diệu hiện chỉ cần có thể chiếm được tình cảm của Lam Điệp Nhi, chỉ cần có thể ở bên Lam Điệp Nhi, thì dẫu có phải dùng thân phận Huyễn Ngâm Phong này cũng phải cố để che dấu Lam Điệp Nhi!
“Haiz, nàng hiện giờ yêu Ngâm Phong, hơn nữa bây giờ thân phận thật của ta cũng không thể có được hạnh phúc.” Bạch Nguyệt Diệu không còn cách nào khác, chỉ biết thở dài ngồi xuống.
“Vậy Hồng tiểu thư...” Hắc Mạc Dực muốn nói lại thôi, hắn biết bây giờ nhắc tới Hồng Uyển Nghi sẽ chỉ khiến Bạch Nguyệt Diệu thêm phiền não, hơn nữa hắn cũng sẽ không gọi Hồng Uyển Nghi là Nhị hoàng phi, vì hắn hiểu rõ Bạch Nguyệt Diệu chỉ yêu Lam Điệp Nhi.
“Nữ tử kia thật chẳng ra gì, ta vốn tưởng rằng Hồng Uyển Nghi sẽ thay đổi con người trước kia, có thể làm nên chuyện lớn, nhưng hóa ra bây giờ cũng vẫn như trước chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, không biết hi sinh, nữ tử như vậy lại dễ đối phó nhất! Ngược lại có một nữ tử rất khó đối phó.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, gương mặt hiện lên nét cười dịu dàng.
“Lam Hàn Lâm sao?”
“Ừm, Điệp nhi khôn khéo lấy lòng phụ hoàng, có thể khiến Tử Thừa tướng kia tức giận, hơn nữa còn không bị cái tên ngụy quân tử Đại hoàng tử kia mê hoặc, nàng ấy không phải là rất bản lĩnh sao? Nàng không hề mất đi bản tính yêu chính nghĩa.”
“Đúng vậy, Lam Hàn Lâm quả thật tài hoa hơn người, nhưng theo lời Nhị hoàng tử thì Lam Hàn Lâm thực sự còn có một thứ bản lĩnh khác đấy.” Hắc Mạc Dực tỏ ra thú vị.
Điều này khiến Bạch Nguyệt Diệu có chút ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Hắc Mạc Dực, Hắc Mạc Dực khẽ mỉm cười nói: “Bản lĩnh lớn nhất của Lam Hàn Lâm chính là trói chặt được trái tim của Nhị hoàng tử.”
“...” Bạch Nguyệt Diệu nghe xong lời của Hắc Mạc Dực, gương mặt nhanh chóng nóng lên, quả thật, Hắc Mạc Dực nói không sai, hiện giờ Lam Điệp Nhi đã giữ chặt được con tim của Nhị hoàng tử rồi.
Nhưng có điều này Bạch Nguyệt Diệu không biết đến, bất kể hắn biến thành Ngâm Phong hay là chính con người thật của mình thì hắn cũng đã nắm giữ được con tim của Lam Điệp Nhi rồi...