Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Thiên yếu hạ vũ nương yếu giá (trời sẽ đổ mưa, con gái lớn sẽ gả chồng), đây là lẽ thường. Nhưng có ai nghe nói qua hoàng đế sinh hài tử sao? Kia chỉ sợ thiên hạ hồng vũ!

Hết lần này đến lần khác vị hoàng đế xuyên không như Tuyền bị khiêu chiến đến cực hạn. Sáng sớm hôm sau, hắn chuẩn bị hoàn hảo, định tự mình vào rừng, vô luận người khác khuyên như thế nào cũng không được.

Mà Phạm cũng là kẻ kiên trì, cho tới trước khi đi cũng không buông tha, nhưng tại một khắc bọn họ sắp ra cửa cung, lại gặp một khách nhân không ngờ tới —— Diệu Ngân.

“Tham kiến bệ hạ! Phạm công tử!”

“Tiểu Ngân sao lại ở đây?” Tuyền cảm thấy kỳ quái. Bụng mang dạ chửa, nàng không thấy mệt sao?

Diệu Ngân hướng bọn họ mỉm cười, thần tình thâm sâu xuất ra một tiểu hạp, “Này, là Quang nhi bảo ta giao cho bệ hạ.”

“Cái gì?” Tuyền tiếp nhận, cùng Phạm xem.

“Là doanh thảo!” 

“. . . . . . Doanh thảo! ?”

Nàng vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười đáp lại: “Ân, Quang nhi tối hôm qua lôi Húc đi hái.”

“. . . . . .”

Diệu Ngân thấy bộ dáng ngốc lăng của bọn họ, liền hơi hơi hạ mình, “Quang nhi nói, hy vọng tại phần dược này, Phạm công tử cùng bệ hạ có thể tha thứ việc lúc trước hắn đã làm. Dược cùng lời ta đã chuyển tiếp, không phiền bệ hạ cùng Phạm công tử ! Diệu Ngân cáo lui.” Nói xong, nàng liền ly khai. 

Thấy nàng rời đi, Phạm cùng Tuyền ở cửa ngu một hồi, sau đó mới chậm rãi phản ứng lại.

“Phạm, Diệu Ngân vừa nói, Diệu Quang hắn. . . . . . Ta không có nghe sai đi?” 

“Ân, hắn đi hái doanh thảo, còn cùng Húc một chỗ.”

Hai người liếc mắt một cái, sau đó cùng cười to: “Ha ha. . . . . .”

“Ái chà, ta không được! Diệu Quang cùng Húc… Ha ha!” Tuyền cười đáp, cười đau cả bụng.

“Cáp… Khụ khụ, lúc này không tha thứ hắn cũng không được !” Phạm cũng cười đến lợi hại.

Ai. . . . . . Mọi chuyện khó liệu, hơn nữa chuyện tình cảm, ai có thể nói trước được? 

Một tháng qua đi thập phần yên bình, chỗ Diệp Tuấn hoàn toàn không có động tĩnh, giống như sự yên lặng trước bão táp.

Lời Tễ Lăng Nhạc quả nhiên không sai, Phạm dùng doanh thảo, thân thể dần tốt lên, khôi phục gần như hoàn toàn.

Trong thời gian này, thật ra Si Ảnh lại có chuyện muốn “thảo công đạo” cho Tễ Lăng Nhạc. 

Tiểu tử này thật đúng là thú vị, miệng nói chán ghét Tễ Lăng Nhạc, nhưng nhìn đến hắn ngày đó trở về lông mày nhíu chặt, lập tức tiến cung đòi công đạo. Chính là, Tuyền cũng không kém, hai ba câu vạch ra hắn thích Tễ Lăng Nhạc, kết quả biến thành Si Ảnh nghiêng ngả lảo đảo rời đi, cuối cùng không giải quyết được gì.

Nói thật, Tuyền thật thích tính cách của Si Ảnh. Cho dù biết thân phận thật sự của bọn họ, tiểu tử này vẫn là dám ở trước mặt bọn họ “Làm càn”, thật sự là thẳng thắn lại có hứng thú!

Sau đó Tuyền nhàn nhã đến vô sự, cư nhiên cùng Phạm đánh cá. Cá chính là Si Ảnh cùng Tễ Lăng Nhạc, bên nào thỏa hiệp trước, nói với đối phương ‘ta yêu ngươi’. Mà phần thưởng cho người thắng chính là có thể tùy ý yêu cầu trong lúc động phòng, vô điều kiện làm ba điều! Sau đó không được truy xét!

Nguyên bản hắn tưởng tượng thật hoàn mỹ, không nghĩ tới Phạm lại nhanh chân nói trước. . . 

“Ta cá là Si Ảnh!”

“A! Phạm, ngươi như thế nào có thể giành trước? Ta rõ ràng. . . . . .” Cũng muốn cá hắn mà, âm hiểm!

“Tiên hạ thủ vi cường!”

“Ngô. . . . . .” Hắn không cam lòng! 

Hai người chuyện trò vui vẻ, bỗng nhiên chỉ nghe “Hưu” một tiếng, một mũi tên nhọn xẹt qua, tiễn đao chệch hướng Tuyền, lập tức lưu trên vai trái một vết máu. . . . . .

“Tuyền!”

“Ta không. . . . . .” Tuyền đang muốn nói Phạm không cần lo lắng, một trận đau đầu đánh úp lại, khiến hắn cơ hồ nói không nên lời.

Sau đó, hai chân hắn dần dần mất đi tri giác, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, khuôn mặt gần sát, lại trở nên mơ hồ, đây là làm sao? 

Tuyền thấy không rõ cũng nghe không thấy, chỉ nhớ rõ nghênh đón cuối cùng là một cái ôm ấm áp thoải mái.

Phạm. . . . . . 

Ngoài Vịnh Lân cung, mọi người đều được triệu tập, ngự y vào đã lâu, sắc mặt không tốt lắm.

Qua vài canh giờ, cửa điện rốt cục mở ra, Diêu ngự y mặt mày nhăn nhó bước đến, thấy hắn như vậy, nhất thời không ai dám lên tiếng hỏi.

Diêu ngự y đi tới trước mặt Tễ Lăng Nhạc, hành lễ nói: “Nhạc Vương gia, bệ hạ trúng độc , nhưng độc này. . . . . .” Hắn nhìn quanh bốn phía, sau đó kề sát tai Tễ Lăng Nhạc nói nhỏ.

Phạm quan sát phản ứng Tễ Lăng Nhạc, chỉ thấy hai nắm tay y dần nắm chặt, thần sắc ngưng trọng, thậm chí cuối cùng hút một ngụm lãnh khí, thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi nói cái gì. . . . . . Giống nhau?”

Diêu ngự y gật gật đầu, cũng không dám nhìn ánh mắt hắn, “Đúng, giống nhau. . . . . . Vô dược khả giải!” 

“Di? Ngươi là nói nhị hoàng huynh. . . . . .” Húc vội vàng mở miệng chứng thực.

Diệu Quang cản hắn lại, liếc mắt, “Húc!”

Húc lúc này mới thanh tỉnh, cũng bất an nhìn về phía Phạm. . . . . .

Phạm lẳng lặng đứng thẳng, biểu tình có chút ngạc nhiên, qua hồi lâu, hắn mới phản ứng lại, mở miệng hỏi: “Tuyền trúng độc . . . . . . Tiễn kia đâu? Cho ta xem!”

Nhưng chung quanh không ai động thủ, “Nương nương, tiễn có độc, bệ hạ nói không để cho nương nương chạm vào.” Diêu ngự y giải thích.

“Câm miệng!” Phạm khẩu khí ác liệt đoạt lấy độc tiễn, cẩn thận đánh giá, không lâu phát hiện trên thân tiễn một hàng chữ nhỏ, quả nhiên là hắn. . . . . . 

Tễ Lăng Nhạc ngữ khí gần như khẳng định hỏi: “Diệp Tuấn sao?”

Phạm không giấu diếm, “Hắn nói muốn cứu Tuyền, muốn ta đêm nay ra ngoài thành chờ hắn.” Hắn đem tiễn trả lại, sau đó đối mọi người nói: “Nhạc Vương gia, Húc, các ngươi hãy phong tỏa tin tức Tuyền trúng độc. Còn có Diêu ngự y, ta có thể đi gặp Tuyền không?”

“A, có thể, nhưng. . . . . .” Diêu ngự y xin viện trợ nhìn về phía Nhạc Vương gia.

Tễ Lăng Nhạc cũng hiểu được tính toán của Phạm, “Kì sẽ không cho ngươi đi!” Hắn dám khẳng định.

“Không, lần này hắn phải cho!” Phạm một bên trả lời, một bên hướng trong điện đi đến.

Trên long sàng, Tuyền lăng lăng nhìn hai tay mở ra, thần sắc nghiêm túc lo lắng, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hắn lập tức chuyển thành tươi cười thoải mái, mà khi thấy người tới là Phạm, ý cười kia lại thâm sâu vài phần.

“Phạm, ngồi ở đây.” Hắn vỗ vỗ mép giường. “Đến, nơi này thoải mái.”

Phạm mỉm cười ngồi xuống theo lời hắn, nhẹ nhàng vuốt ve băng gạc trên mặt, “Trúng độc , rất đau đi?”

“Không đau không đau!” Tuyền phất tay, “Không cần kinh ngạc, tuyệt không đau, lập tức sẽ tốt thôi.” 

“Gạt người.” Phạm buông tay, mắt nhìn thẳng hắn, “Rõ ràng vô dược khả giải.” 

“Ngô. . . . . .” Tươi cười của Tuyền rốt cuộc không nhịn được, gục đầu xuống.

Phạm đã biết cũng bình tĩnh như thế, chứng tỏ chữ trên tiễn hắn cũng thấy được, vậy kế tiếp hẳn là muốn nói. . . . . .

Tuyền có chút sợ hãi, hắn như một hài tử, hai tay nắm chặt vạt áo Phạm nói: “Phạm, đừng đi! Ta không sao!” 

“Thực xin lỗi, lần này không thể nghe ngươi, Tuyền.” Phạm cường ngạnh không thua gì hắn, “Cho dù kháng chỉ, ta cũng nhất định phải đi.”

“Vì cái gì? Ngươi hẳn biết đây là bẫy, vì cái gì muốn đi chịu chết?” Tuyền không khống chế được lay cả người hắn, “Chẳng lẽ bởi vì ta là hoàng đế? Phạm, không cần ngu ngốc, ta chết  còn có thể lập tân đế, quốc gia sẽ không diệt vong! Ta van cầu ngươi, ngươi không cần lại vì cái gì dân tộc đại nghĩa mà không để ý đến sinh mệnh của mình được không?”

Phạm vẫn là mỉm cười lắc đầu, vươn ngón trỏ để trên môi Tuyền, “Ta mới không phải vì cứu hoàng đế mà đi gặp sư phụ, ta là vì cứu Tuyền mà đi. Hoàng đế không có có thể tái lập, chính là Tuyền không còn, ta làm sao có thể tìm một người khác đây? Ta thực thích ngươi, cho nên không muốn ngươi chết. . . . . . Tựa như ngươi không muốn ta bị thương tổn vậy.” 

“Đó không giống!” Tuyền càng thêm kích động .

“Không, giống nhau!” Phạm xoa xoa mặt Tuyền, “Ta không muốn Tuyền chết, cũng không muốn Tuyền thương tâm. Ta đáp ứng ngươi, sẽ hảo hảo bảo hộ chính mình, cố gắng sống sót, Tuyền, cho ta đi đi!”

Lời tuy như thế, nhưng Tuyền vẫn lo lắng, dù sao y đã không còn võ công. Nhưng Phạm lại đưa đủ lý do phản bác, Tuyền cuối cùng vẫn phải thua y. . . . . . 

Hắn hai tay chạm lên gương mặt Phạm, nhích lại gần hơn, hai cái trán kề sát vào nhau, ấm áp vô cùng, “Phạm, ta rất thích ngươi, cho nên, này cho ngươi.”

Tuyền từ dưới gối đầu xuất ra vật phẩm Phạm đã hoàn trả lại hắn, “Này vẫn là ngươi giữ! Chờ trở về, trả lại ta!” 

Phạm có chút ngạc nhiên, “Ngươi vẫn không tin ta!”

“Phạm a, ngươi có tiền án!” Hắn chỉ chính là chuyện mới hồi cung.

“Ngươi nguyên lai còn nhớ?” Phạm cười mang theo bất đắc dĩ, “Thật sự là chịu không nổi ngươi!”

“Phạm!” Tuyền nghiêm mặt dặn dò, “Việc không cần miễn cưỡng, sinh tồn mới trọng yếu nhất! Nếu lấy được giải dược, ngươi cũng phải tự mình mang về. Không phải ngươi đưa, ta quyết không uống!”

“Tuyền, ngươi thật đúng là ép người.” Phạm cảm thán, “Vạn nhất ta bị sư phụ chế trụ , không thể đúng lúc mang cho ngươi thì sao?”

Về điểm ấy, Tuyền cũng đã tính tới, “Tử Mộ Nhiên sẽ âm thầm giám thị, nếu ngươi bị giam, vậy vi phu liền tự mình đi tìm ngươi.” 

Phạm nghe vậy, đầu tiên là một trận cười khanh khách, sau lại lộ ra tươi cười vui mừng, nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai Tuyền, trong nhu tình mang theo một chút ngượng ngùng.

Tuyền cũng ôm chặt hắn, bọn họ cũng biết, này có lẽ là thời gian cuối cùng của bọn họ . . . . . .

Dựa theo lời Diêu ngự y, Tuyền bị trúng cùng loại độc dược với tiên hoàng, độc dược mãn tính, dược vật trong vòng ba tháng xâm nhập toàn thân, giác quan dần đánh mất, cuối cùng trở thành phế nhân, khí tuyệt bỏ mình. Vẻ bề ngoài, chỉ cần trúng độc, người trúng độc không nói, người khác một chút cũng không nhìn ra dấu hiệu trúng độc.

Xuất phát từ những lời này, thừa dịp Phạm còn chưa đi, Tuyền liền lôi kéo hắn đi thăm Tiểu niên cao, trùng hợp thấy nó đang đọc sách.

“… Dục vi thiên tử, dân chi sở tẩu, bất khả bất sát. Kim chi thế, chí hàn hĩ, chí nhiệt hĩ, nhi dân vô tẩu giả, thủ tắc hành quân dã. Dục vi thiên tử, sở dĩ kỳ dân, bất khả bất dị dã.”(*) Tiếng đọc lanh lảnh truyền đến, Tuyền tự hào vô cùng, đây là trích đoạn ‘Công Danh’ trong ‘Lữ thị xuân thu’ hắn đã dạy.

Hai người lặng lẽ đi vào, chỉ thấy bé cưng đứng thẳng, thái phó ở trước mặt nó đi qua đi lại, không ngừng gật đầu tỏ vẻ rất vừa lòng.

“Hảo!” Tiểu niên cao ngâm nga xong, thái phó liền tán dương: “Thái tử điện hạ hoàn thành thập phần xuất sắc, lão phu thật sự là vui mừng a!”

Tiểu niên cao thật ra không có vui vẻ như vậy, thản nhiên hồi đáp: “Thái phó, ta cảm thấy vẫn chưa đủ. . . . . .” 

“Nga? Vậy thái tử điện hạ cảm thấy còn điểm gì cần học?” Thái phó có chút kỳ quái, trước nay hoàng tử không phải đều học những thứ này sao?

Tiểu niên cao nghiêm trang, Tuyền cùng Phạm cũng chưa gặp qua vẻ mặt nghiêm túc như vậy của nó, “Trên thư viết bất quá là lý luận suông, thái phó không nghĩ hẳn là nên học chút gì đó thực dụng sao?”

“Thực dụng. . . . . .” Trong mắt thái phó hiện lên một tia khâm phục. 

“Đúng, tựa như phụ hoàng, hắn không nhớ rõ sở học lúc trước, lại như trước là hoàng đế tốt.” Tiểu niên cao lấy ví dụ thực tế nói: “Ta cũng hy vọng biến thành như vậy.”

Nghe những lời này, lộ ra tươi cười hiền lành sờ sờ đầu Tiểu niên cao, “Thái tử điện hạ có phần tâm này, lão phu tin tưởng ngài nhất định có thể trở thành quân chủ rất giỏi.”

Tiểu niên cao bĩu môi, bán tín bán nghi hỏi: “Thật sự?” 

“Thật sự, lão phu cam đoan!” Thái phó trả lời.

Nghe hai sư đồ trong phòng nói chuyện, ngoài cửa Tuyền cùng Phạm không khỏi nhìn nhau mỉm cười, hai người im lặng ly khai thư phòng, hướng cửa cung đi đến. 

Ở trên đường, Tuyền cười đến đặc biệt tự hào, hài tử như thế, làm phụ thân nên thỏa mãn.

“Phạm, Tiểu niên cao trưởng thành.” Tuyền cười tủm tỉm nói: “Ta lần đầu tiên thấy nó, nó chẳng qua chỉ là một tiểu oa nhi thích ngủ trong lòng người khác!” Nhớ tới lần đầu sơ ngộ cùng bé cưng, tươi cười của Tuyền càng sâu .

“Đúng vậy.” Phạm cũng không khỏi cảm thán, “Lẫm nhi đã trưởng thành vượt xa suy nghĩ cuả ta, thật là có chút không nỡ.”

Hồi tưởng lại sinh mệnh non nớt trước kia, giờ đã bắt đầu chấn sí tập phi (ý là đủ lông đủ cánh để bay rồi), cái loại kỳ vọng mong mỏi cùng quyến luyến mâu thuẫn  này cũng chỉ có song thân mới hiểu được.

“Ha hả, ta đây có thể không cần lo lắng .” Tuyền vui tươi hớn hở nói: “Nếu ta có việc gì, bé cưng cũng có thể đảm nhiệm được ngôi vị hoàng đế.”

Phạm nghe xong bỗng nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn hắn, qua một lúc lâu sau, y lên tiếng: “Tuyền, ngươi không sợ sao?”

“Đương nhiên sợ!” Tuyền chắp hai tay sau lưng, thái độ cũng thay đổi, “Nếu chết, sẽ không thấy được ngươi, không thấy được Tiểu niên cao, hưởng thụ không được cuộc sống an nhàn khoái hoạt, cũng không thể thưởng thức thế giới xinh đẹp này. . . . . . Ta tưởng tượng đến những thứ này liền sợ.”

“. . . . . . Ta cũng thực sợ hãi.” Thanh âm Phạm có chút run rẩy, “Nếu trên đời này không có ngươi. . . . . . Ta sẽ thế nào đây?”

Tuyền ngẩng đầu nghĩ nghĩ, sau đó cười nói ra hy vọng của mình: “Không có ta. . . . . . Phạm cùng bé cưng vẫn sẽ có cuộc sống hạnh phúc khoái hoạt.”

“Tuyền!” Phạm lớn tiếng ngăn không cho hắn nói tiếp.

Tuyền cũng như hắn mong muốn, ngữ khí đáng yêu như trước kia nói: “Đúng rồi, muốn ta hạ chỉ không? Phạm có thể tái thú, hoặc là tái giá, bất quá cũng không nên quên vi phu a! Bằng không ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi.” Nói xong, hắn còn nhấc hai tay bắt chước cương thi.

“Đừng nói giỡn!” Phạm khàn khàn kích động nói.

“Ai. . . . . .” Tuyền thu hồi cợt nhả, nghiêm mặt nói: “Ta không có nói giỡn, ta rất nghiêm túc.”

Nói đến đây, thái độ của Tuyền thập phần rõ ràng, nhưng Phạm khó mà tiếp thu, bất tri bất giác, bọn họ đã ra đến cửa cung, ngẩng đầu nhìn lại vầng trăng sáng kia, như nhắc nhở đã đến lúc biệt ly.

“Ta phải xuất cung .” Phạm đứng ở cửa nhìn Tuyền mỉm cười, “Tuyền, bài thơ ‘Đế thai xuân’ kia. . . . . . Có thể hay không ngâm một lần nữa cho ta nghe?”

“Không thành vấn đề!” Tuyền hít sâu bắt đầu ngâm thơ: “Phương thảo bích sắc, thê thê biến nam mạch. Noãn nhứ loạn hồng, dã tri nhân xuân sầu vô lực. Ức đắc doanh doanh thập thúy lữ, cộng huề thưởng, phượng thành hàn thực. Đáo kim lai, hải giác phùng xuân, thiên nhai vi khách. Sầu toàn thích, hoàn tự chức. Lệ ám thức, hựu thâu tích. Mạn ỷ biến nguy lan, tẫn hoàng hôn, dã chích thị mộ vân ngưng bích. Bính tắc nhi kim dĩ bính liễu, vong tắc chẩm sinh tiện vong đắc. Hựu hoàn vấn lân hồng, thí trọng tầm tiêu tức.”

Phạm trong nháy mắt lúc Tuyền bắt đầu ngâm thơ, xoay người rời cung, bước chân theo từng tiết tấu Tuyền niệm, chậm rãi ly khai đại môn hoàng cung. Thanh âm cuối cùng biến mất, thân ảnh của y cũng biến mất trong ánh trăng mờ mịt. . . . . .

“Phạm!” Tuyền hướng về phía hành lang trống trải lớn tiếng gọi: “Phải bảo trọng thân thể a!”

Lời này Phạm đã không còn nghe thấy, hắn một mình một người đứng ở chỗ này, nghe thanh âm của chính mình vọng lại. Đã là rất lâu sau đó. . . . . .

Phạm đi ra ngoại ô hoàng thành, quan sát hết thảy động tĩnh chung quanh, chỉ chốc lát sau, cây cối bên cạnh truyền ra tiếng vang “Ào ào!”. Hắn cảnh giác xoay người, chỉ thấy Diệp Tuấn cùng Lê Tĩnh Hi từ trong rừng đi ra, không có những người khác. Diệp Tuấn cẩn thận đánh giá Phạm một phen, gật đầu mỉm cười.

Mà Lê Tĩnh Hi cũng là hừ lạnh, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chăm chú vào hắn.

Đối mặt bọn họ, Phạm không có cảm xúc dao động, chính là bình tĩnh mở miệng hỏi: “Sư phụ, lần này đến, hy vọng sư phụ có thể đưa giải dược cứu Tuyền cho ta.”

Hắn gọn gàng dứt khoát như thế, bọn chúng chưa kịp sở liệu, Diệp Tuấn thu lại cảm xúc kinh ngạc, cười hỏi lại: “Bàn Nguyên, ngươi hẳn biết đây là một bẫy rập đi?”

Phạm gật gật đầu thừa nhận .

“Vậy ngươi vì cái gì còn muốn đến?”

“. . . . . .” Hắn như trước không nói gì, chính là trong mắt lại toát ra vài phần nhu sắc.

“Ha ha, thì ra là thế!” Diệp Tuấn tựa hồ hiểu được , “Thật khiến cho người ta không thể tưởng được a, ngươi cư nhiên lại yêu hắn.”

Phạm lắc đầu, “Nhân phi ngoan thạch, thục vô ái nhân chi tâm?” (người không phải sắt đá, cũng có tình yêu)

“Phải không?” Diệp Tuấn khẽ nâng khóe miệng, hướng Lê Tĩnh Hi trao một ánh mắt, Phạm chú ý, chính là không đợi động tác của hắn, Lê Tĩnh Hi khi nhận được chỉ thị của Diệp Tuấn, đã ngay lập tức điểm thụy huyệt của hắn.

“Các ngươi. . . . . .” Phạm ngã xuống, bị Lê Tĩnh Hi một phen tiếp được.

Đang lúc Lê Tĩnh Hi nghĩ muốn theo kế hoạch một chưởng vỗ xuống, lại bị một bàn tay ngăn trở .

“Chủ công! ?”

Diệp Tuấn đỡ một kích kia, hắn nhìn gương mặt Phạm nói: “Không cần giết hắn! Dẫn hắn trở về, lưu trữ còn có tác dụng.”

“Vâng!” Lê Tĩnh Hi tuy không cam lòng, nhưng cũng không dám cãi mệnh lệnh.

Đêm khuya vô tận, hai người mang theo Phạm hôn mê, nhanh chóng ly khai nơi đây.

Tuyền trong đại điện đợi Phạm một buổi tối cũng không thấy hắn trở về. Đợi gà gáy qua đi, phương đông dần dần hiện ra bạch quang, hắn rốt cục khẳng định, Phạm sẽ không trở lại.

Tuyền duỗi thắt lưng, nhìn canh giờ, quyết định đi gặp bé cưng trước, thuận tiện giải thích vì sao phụ thân nó lại rời cung .

Dọc theo đường đi, số lượng thị vệ so với bình thưòng lui tới gia tăng không ít. Nguyên nhân thật sự là, kẻ phóng độc tiễn có thể biến mất vô tung vô ảnh, rõ ràng là người trong cung, nhưng hậu cung cung nhân rất đông, không có khả năng tra rõ từng người. Cho nên lựa chọn tốt nhất là công khai bảo hộ, âm thầm điều tra.

Tuyền chậm rãi lắc lư đi đến thư phòng của Tiểu niên cao, lại phát hiện hài tử kia đã ngồi trước mặt thái phó, tựa hồ đang thảo luận gì đó. . . . . .

“Thái phó, sao triều ta không cho phép nữ tử làm quan?” Hài tử luôn hỏi trực tiếp.

“Tiểu nữ tử làm sao có thể bằng đại trượng phu? Tự nhiên là không thể.” Thái phó kiên nhẫn giải thích.

“Có vài nữ tử không thua kém đấng mày râu, các nàng vì sao không thể?” Nó cảm thấy không đúng.

“Ha hả, đây chính là quy củ từ xưa, thái tử điện hạ phải nhận thức a.”

“Nhưng là. . . . . .” Tiểu niên cao còn muốn nói cái gì, lại thấy sắc mặt thái phó có chút không ổn, đành nén xuống. Một người không cam tâm trong lòng trộm nói, “Cổ hủ, sau kêu này ba ba tìm một nữ thái phó cấp triều thần nhìn một cái.”

Tuyền bên ngoài nhìn thấy con của hắn vẻ mặt khó chịu, thực sự cười đến đau bụng, hài tử này tương lai nhất định là một hoàng đế rất khác biệt!

Bất quá hắn cũng không quên chính sự, sửa sang dáng vẻ lại một phen, liền gõ cửa đi vào, “Thái phó, học nghiệp của hoàng nhi hảo?”

Hai người hoàn toàn không dự kiến được Tuyền sẽ đến, kinh ngạc hành lễ tiếp đón, Tuyền phất tay miễn đi lễ tiết rườm rà kia, tự mình lôi kéo Tiểu cao ngồi trên ghế.

Đơn giản hỏi việc học tập của bé cưng, tất nhiên là không tồi, vì thế hắn lại thuận tiện dùng một chút lý do kêu thái phó lui xuống, chỉ còn hắn cùng bé cưng nói chuyện.

“Ba ba.” Thái phó vừa đi, Tiểu niên cao liền ngọt ngào làm nũng, “Phụ thân đâu?”

Tuyền xoa xoa cái mũi nhỏ của nó, ôm vào lòng, “Bảo bối, phụ thân ra ngoài giúp ba ba tìm đồ vật.”

“Di? !” Thanh âm nó quả nhiên có chút thất vọng, “Phụ thân lại đi rồi?”

“Ai nha, bảo bối không cần uể oải như vậy, phụ thân lập tức sẽ trở về.” Tuyền an ủi nói.

“Lập tức là bao lâu?”

“Ân. . . . . . Ba tháng sau đi!” Tuyền nghĩ nghĩ trả lời, “Đến lúc đó, bé cưng phải chờ phụ thân a!”

Tiểu niên cao liều mạng gật đầu, “Đương nhiên, Lẫm nhi nhất định sẽ chờ.”

“Ngô, bé ngoan” Tuyền trìu mến ôm chặt nó “Lời của bảo bối, nhất định có thể khiến phụ thân kiên cường lên.”

Tiểu niên cao bị ôm vào lòng, tuy không thấyrõ khuôn mặt của ba ba, chính là thanh âm nghe có chút khổ sở.

Hài tử thật mẫn cảm, nó lập tức nắm chặt y bào của Tuyền, hiểu chuyện đáp lại, “Lẫm nhi sẽ chờ phụ thân, chờ phụ thân trở về, sau đó chúng ta ba người ra dạo chơi ngoại thành, được không, ba ba?”

“. . . . . . Hảo.” Tuyền cân nhắc mãi, vẫn là quyết định nói dối, “Tốt lắm, ba ba có việc phải làm! Giữa trưa đến cùng ngươi dùng bữa! Lẫm nhi phải ngoan nga!” Tuyền buông hắn, vì hắn sửa sang lại y quan.

Tiểu niên cao cũng lộ ra một cái mỉm cười, “Hảo, ba ba trên đường cẩn thận!”

“Ân!”

Tuyền ra khỏi thư phòng, chỉ thấy tiểu Toàn tử đã ở bên ngoài chờ. Thúy Ngâm là ban cho hắn, hắn làm việc chăm chú cẩn mẫn, thái độ làm người trí tuệ thông minh, việc vặt vãnh xung quanh Tuyền đại bộ phận đều giao từ hắn một mình xử lý, cũng có thể xem như thiếp thân bên cạnh.

Nhưng hôm nay Tuyền không nhớ có gọi hắn đến, mà vẻ mặt hắn cũng là có việc muốn báo. . . . . .

“Có việc tìm trẫm?” Tuyền không thích bộ dạng nhăn nhó của thái giám kia, trực tiếp hỏi.

Hắn vừa nghe, lập tức quỳ xuống, “Nô tài có tội! Mong bệ hạ thứ tội!”

Người trong cung hở chút là quỳ, thực làm cho người ta chịu không nổi. Tuyền cũng phiền chán, tiếp tục hỏi: “Tội gì?”

Hắn run rẩy nói: “Trước đây mấy ngày bệ hạ đem Thúy Ngâm cô nương ban cho nô tài, nô tài đội ơn đến tột cùng! Ai ngờ, Thúy Ngâm kia một mực trong nhà đối bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương bất kính! Không phải ác ý nhục mạ, chính là chế tác búp bê vải. . . . . . Nô tài mọi cách khuyên răn, nàng vẫn đang không nghe! Vì thế nô tài đem nàng khóa nhốt trong sài phòng, ai ngờ. . . . . . Ngày bệ hạ gặp chuyện , nàng cư nhiên mất tích .”

“Thúy Ngâm?” Tuyền cảnh giác, “Ngươi hoài nghi, là nàng mưu hại trẫm?”

“Bệ hạ thứ tội!” Hắn nằm úp sấp xuống, không dám ngẩng đầu.

“Đứng lên đi! Nếu là nàng phạm tội, sẽ không đổ trên người ngươi.” Tuyền hiểu được dụng ý của hắn, “Ngươi hiện tại đi mời hai vị Vương gia, Diệu Quang đại nhân, Hoàng hậu nương nương đến, nói trẫm có chuyện quan trọng muốn cùng bọn họ thương lượng.”

“Đa tạ bệ hạ! Nô tài lập tức đi!” Hắn lập tức đứng dậy đi xuống.

Hắn đi rồi, Tuyền xuất ra phần thánh chỉ đã sớm chuẩn bị, một mình ngồi ở ngự thư phòng suy ngẫm. Phạm, gian tế là Thúy Ngâm sao?

Trong chốc lát, tất cả mọi người phụng mệnh tiến đến, bất quá không ai biết mục đích lần này là gì, mọi người vừa đến đủ, liền lấy ánh mắt tò mò nhìn về phía Tuyền.

Tuyền cũng không tính toán đi đường vòng, trực tiếp hướng bọn họ nói chuyện Phạm bị mang đi cùng kế hoạch của mình.

“. . . . . . Cho nên, qua mấy ngày nữa, ta muốn đích thân đi đón Phạm, đến lúc đó hậu cung cùng Tiểu niên cao hết thảy  giao cho tiểu Ngân .”

“Như vậy không phải rất mạo hiểm sao? Hơn nữa thân thể bệ hạ. . . . . .” Diệu Ngân có chút lo lắng.

Nhưng Tuyền lại cười đến vô sự, “Cho nên ta trước khi độc phát đem Phạm về. Mà hiện tại việc đầu tiên phải làm, chính là tìm ra gian tế, như vậy ta mới có thể an tâm rời cung.”

Nói đến gian tế, mọi người lại trầm mặc, người nọ đến nay đều không lộ ra dấu vết, điều tra cũng không có đầu mối.

Tuyền hiểu được ý nghĩ của bọn họ, tốt bụng cung cấp manh mối. “Hôm nay Tiểu Toàn Tử hướng ta bẩm báo, nói Thúy Ngâm đáng ngờ.”

“Nàng?” Tễ Lăng Nhạc có nghi vấn, “Không có khả năng, nàng năm tuổi vào cung, từ nhỏ sinh hoạt trong cung, không thể có bản lĩnh này.”

“Đúng vậy.” Tuyền gõ gõ bàn, “Hơn nữa động cơ của nàng rất rõ ràng, ngược lại cho người ta cảm giác ‘kẻ thế thân’, cho nên ta hoài nghi. . . . . .”

“Tiểu Toàn tử! ?” Diệu ngân nói tiếp.

“Tiểu Ngân quả nhiên thông minh.” Rất đúng ý hắn.

“Ta lập tức phái người âm thầm giám thị hắn.” Tễ Lăng Nhạc là kẻ hành động, nói xong liền rời đi.

Tuyền lập tức ngăn hắn lại, “Đại ca từ từ, trước đó, ta còn một việc quan trọng cùng các ngươi thương lượng.”

“Còn có việc?” Hắn nghe xong, dừng chân.

“Chính là này, ngày mai lâm triều ta sẽ tuyên bố.” Hắn xuất ra thánh chỉ kia.

“Đây là. . . . . .” Bọn họ tiếp cận, nhìn kỹ nội dung.

Tuyền cho bọn họ xem, chính mình tự quyết định giải thích: “Nếu ta mất, đây là chiếu thư truyền ngôi cho Tiểu niên cao, cũng tránh cho quốc gia nội loạn, thế nào?”

Không ai đáp lại Tuyền, tất cả mọi người mi không chớp nhìn chằm chằm cuộn thánh chỉ kia, bọn họ hiểu được, làm như vậy là phải, cũng là tất nhiên, nhưng là. . . . . .

“Ai nha! Các ngươi không cần như vậy được chưa! Lại không nhất định sẽ chết, trương thánh chỉ này chính là để ngừa vạn nhất mà thôi! Ta còn nghĩ muốn lưu mệnh, trông thấy chất tử tương lai!”

Để dịu đi không khí, ánh mắt Tuyền tò mò nhìn bụng Diệu Quang, không chút nào chú ý hiệu ứng tẻ ngắt của câu nói kia. . . . . .

Đại khái qua nửa khắc, khi hắn phản ứng lại, phát giác Diệu Quang lấy ánh mắt giết người nhìn hắn, lúc này mới vội vàng pha trò, “Ha ha, ta là hiếu kỳ, tương đối dư dả. . . . . .”

“Người này. . . . . .” Nhìn Tuyền cười đến khiếm nhã, Diệu Quang thật sự rất muốn trước mặt mọi người đánh hắn một chút, đáng tiếc quân thần khác biệt. Bất đắc dĩ, hắn chỉ phải mặt ngoài mỉm cười, sau lưng dùng sức nhéo lưng Húc.

Đáng thương nhất chính là Húc, muốn kêu không thể kêu, còn phải kéo mặt ra cười, biểu tình kia thật sự là quẫn bách ! (tội, thê nô..=”=)

Thấy bọn họ như thế, Tuyền rất yên tâm, xem ra cảm tình không tồi a! Tình huống trong cung không cần hắn lo lắng, hiện tại hắn tối không yên lòng vẫn là —— Phạm.

Nghĩ đến đây, Tuyền không khỏi sắc mặt hơi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ. . . . . . Phạm lúc này rốt cuộc thế nào ?

“Ngươi lại đây.” Lê Tĩnh Hi gọi một gã sai vặt đang bưng thức ăn, “Hắn thế nào?”

“Bẩm đại nhân, hết thảy đều tốt.” Gã sai vặt cung kính đáp.

Nhìn thấy bàn ăn sạch sẽ, Lê Tĩnh Hi nhíu mày, “Ngươi đi xuống đi!”

“Vâng!”

Phạm mới vừa dùng bữa xong, tựa lưng vào giường, trên tay lật sách xem, bộ dáng nhìn qua như là đang làm khách.

“Xem ra, ngươi cũng không tồi!” Lê Tĩnh Hi thấy bộ dạng nhàn nhã của hắn, trong lòng liền một phen lửa giận.

Phạm buông sách nhìn hắn, thản nhiên trả lời: “Hoàn hảo.”

Lê Tĩnh Hi đến gần, đông bính tây sờ, cuối cùng chạm vào mặt Phạm, đột nhiên nâng cằm Phạm lên, “Ngươi không cần quá kiêu ngạo! Đừng tưởng rằng chủ công không giết ngươi, ngươi còn cơ hội, ngươi chẳng qua chỉ là một nam kĩ thấp hèn lang thang mà thôi!”

Phạm không chút khách khí hất tay Lê Tĩnh Hi, “Đừng chạm vào ta! Cút ngay!”

“Ngươi? !” Hắn có điểm giật mình, lập tức khôi phục lại khẩu khí hạ lưu, “Yêu, trở về hoàng cung, thật đúng là thay đổi, cẩu hoàng đế kia đối đãi ngươi như thế nào? Kỹ thuật hắn so với ta tốt hơn không?”

“Ba!” Phạm nhanh chóng quăng hắn một cái tát, “Đừng đem Tuyền ra so sánh với ngươi! Ngươi không có tư cách!”

“Ngươi dám đánh ta?” Lê Tĩnh Hi che nửa bên mặt, khó tin nhìn hắn.

“Hỗn trướng!” Hắn đem Phạm hung hăng đẩy ngã trên giường, bắt đầu xé rách quần áo Phạm, “Ta hôm nay khiến cho ngươi sống không bằng chết.”

“Hưu!” Phạm thấy hắn áp tới trong nháy mắt, từ cổ tay áo rút ra một thanh đoản kiếm sắc bén, thừa dịp Lê Tĩnh Hi không chú ý, đoản kiếm đặt lên cổ Lê Tĩnh Hi, khiến hắn không thể nhúc nhích.

“Lê Tĩnh Hi, đừng khinh người quá đáng, ta tuy rằng đã không có võ công, nhưng cũng không có nghĩa ngươi có thể muốn làm gì thì làm! Nếu không tin lời ta nói, ta có thể tiễn ngươi xuống địa ngục.” Lời nói của Phạm lạnh như băng, nói đến Lê Tĩnh Hi trợn mắt há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.