Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 50: Chương 50




CHƯƠNG 50

Sau khi Phạm hồi cung, dưới sự chiếu cố của Tuyền, tình hình của hắn có vẻ khá lên rất nhiều… Mặc dù biết rõ sẽ như vậy, nhưng Si Ảnh vẫn không thể yên lòng, vừa hay mấy ngày nay Tễ Linh Nhạc thường xuyên xuất nhập hoàng cung, khó có được lúc nào cũng thân thiết mà luôn mang theo Si Ảnh bên người… Có điều vẫn có chút chuyện làm Si Ảnh nghi hoặc, hoàng cung và vương phủ gần nhau như vậy, nhưng Tễ Linh Nhạc lại thuê một cỗ xe kín đáo, muốn hai người ngồi xe ngựa cả lúc đi về.

 

Si Ảnh có hỏi y nguyên do, nhưng Tễ Linh Nhạc chỉ lạnh nhạt trả lời rằng để cho tiện, không nói lộ ra việc Triển gia đang kết hợp cùng quan phủ nâng phần thưởng lên để tìm Si Ảnh, khắp nơi đều là quan binh truy lùng rất gắt gao… Không có được đáp án, Si Ảnh liền dứt khoát không thèm hỏi nữa, mỗi ngày đều đi theo Tễ Linh Nhạc tiến cung, y vào triều làm việc công, còn mình thì dưới tình huống được cho phép, lặng lẽ tới hậu cung Phạm ở, từ một chỗ bí mật gần đó quan sát người kia.

 

Tuyền thấy vô cùng kỳ quái, hỏi qua Si Ảnh, tại sao không đường hoàng đi ra gặp Phạm, nhưng Si Ảnh chỉ cười, im lặng, ngây ngốc đứng đó nhìn lão bản đang ôm hài tử cách đó không xa, đôi mắt vẫn là một mảnh ôn nhu như vậy… Mà một màn này cũng vừa hay rơi vào tầm mắt Tễ Linh Nhạc vừa mới tới.

 

Ngồi trong xe ngựa hồi phủ, Tễ Linh Nhạc có vẻ càng thêm trầm mặc hơn so với ngày thường. Y nhìn thẳng vào Si Ảnh, tựa hồ như muốn tìm ra đáp án gì đó từ trên người hắn.

 

“Lão xử nam, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Si Ảnh bị hắn nhìn chằm chằm rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.

 

“… Ngươi rất thích hắn sao?” Tễ Linh Nhạc phỏng đoán.

 

“A?” Câu hỏi không đầu không cuối, khiến cho Si Ảnh không rõ rốt cuộc y đang hỏi về người nào, “Ngươi là nói ai?”

 

Tễ Linh Nhạc cúi đầu, hai tay khoanh lại trước ngực nói: “Đừng có giả bộ ngây ngốc trước mặt ta, ngươi vẫn rất thích lão bản của ngươi đúng không… Hắn tốt đến vậy sao?”

 

“Thích!” Si Ảnh trả lời mà không hề cảm thấy một chút tội lỗi nào, “Lão bản đối với ta rất tốt, ta đương nhiên là thích!”

 

Những lời này nghe vào, sao lại thấy khó chịu đến vậy! Tễ Linh Nhạc trừng mắt nhìn, nhưng cũng không nói thêm câu gì.

 

Si Ảnh cảm thấy người bên cạnh có chút không vui, cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh y, “Thế nào? Lão xử nam rất để ý việc ta thích người nào sao?”

 

Tễ Linh Nhạc liếc hắn một cái, rồi nhắm mắt lại, “Không, chỉ là cảm thấy ngươi đối với người mình thích thật đúng là tận tâm tẫn trách (tận tình, làm hết trách nhiệm)… Với Tần Viễn cũng thế, mà với Phạm cũng vậy!”

 

“A… Ngươi đây là đang khích lệ ta sao?” Si Ảnh không dám chắc lắm, vì trong giọng nói của y lại tràn ngập ý vị chế nhạo.

 

“Có lẽ vậy… Ngươi là vì không muốn kích động hắn, nên mới tình nguyện trốn ở một góc mà nhìn hắn?!” Lời nói chắc như đinh đóng cột khiến cho Si Ảnh không cách nào phản bác.

 

Mà Si Ảnh cũng thừa nhận thẳng thắn, “Ừm… Có điều còn có một chút nguyên nhân khác, nhìn loại tình huống bây giờ không phải tốt lắm sao? Bệ hạ rất yêu thương trân trọng lão bản, ta tin hắn sẽ vì lão bản báo thù, hơn nữa tương lai về sau, thân phận của lão bản hẳn cũng sẽ có sự biến hoá vô cùng lớn… Vào lúc thế này, vẫn là nên để cho lão bản cùng loại ‘*** đãng nam kỹ’ như ta vạch ra quan hệ rõ ràng, dù sao ta cũng là kẻ cứ dính vào ai là người đó liền gặp điều xui xẻo!”

 

Nhìn hắn như vậy, Tễ Linh Nhạc đột nhiên mở miệng, “Còn ta đây…”

 

Biết Tễ Linh Nhạc dường như muốn nói điều gì đó, Si Ảnh lập tức hỏi: “A, ngươi cũng sợ gặp xui xẻo sao? Vậy có muốn mang ta giao nộp không?”

 

“… Không!” Một câu liền đuổi khách.

 

“Hứ… Đúng là tên không sợ chết!” Si Ảnh phất phất tay giả bộ đoan trang.

 

“Nếu ta…”

 

“Ngươi làm sao?”

 

“Nếu như ta gặp chuyện gì không vừa ý, ngươi có phân ưu giúp ta không?”

 

“… Cái này sao, để tới lúc đó rồi tính!” Si Ảnh nói cho có lệ.

 

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, “lúc đó” cư nhiên lại tới nhanh như vậy…

 

Xác nhận tình huống của Phạm đã ổn định rồi, Si Ảnh cũng không tiếp tục theo Tễ Linh Nhạc tiến cung thăm nữa, vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ cứ như vậy bình bình đạm đạm trôi qua, ai ngờ vào một xế chiều nọ, Tễ Linh Nhạc chẳng những về sớm hơn bình thường, sau khi hồi phủ lại còn nhốt mình trong phòng.

 

An bá cảm thấy có chuyện xảy ra, liền vội vàng gọi Si Ảnh tới, muốn hắn giúp vào trong xem tình hình Vương gia. Cứ nửa đi nửa đẩy như vậy, Si Ảnh rốt cuộc cũng tới trước cửa phòng Tễ Linh Nhạc…

 

“Lão… Vương gia, ta vào được chứ?” Có lẽ cảm giác được tình huống vô cùng bất thường, Si Ảnh ngay cả cách xưng hô cũng trở nên cẩn trọng hơn.

 

Trong phòng không có tiếng đáp lại, Si Ảnh liền mặc nhiên cho rằng y đồng ý, cứ thế ‘chi nha’ một tiếng đẩy cửa ra, chỉ thấy Tễ Linh Nhạc một mình ngồi trên giường, cúi đầu ủ rũ, đôi mắt nhìn chăm chăm vào hai tay mình, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

 

Y như vậy Si Ảnh chưa bao giờ thấy qua, nhất thời trong lòng lại thêm vài phần lo lắng… Đi tới trước mặt Tễ Linh Nhạc, Si Ảnh chậm rãi ngồi xổm xuống, từ dưới ngước lên nhìn khuôn mặt đang cúi thấp của y…

 

Khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng lạnh như băng, giờ đây lại hằn lên nỗi sầu lo vô tận cùng mất mát, còn vương một chút tiếc nuối, đôi mắt sâu thăm thẳm đong đầy buồn thương, nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, Si Ảnh nhất định cho rằng y đang khóc…

 

Không khỏi nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ điều gì?” Ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có.

 

“…” Qua đôi mắt Tễ Linh Nhạc, Si Ảnh có thể nhìn rõ ràng hình bóng phản chiếu của chính mình, nhưng y vẫn lặng im bất động.

 

“Này, đừng có dọa người như thế chứ!” Si Ảnh có chút bối rối, không khỏi vươn hai tay ôm lấy mặt y, “Ngươi làm sao vậy?”

 

Có lẽ nhiệt độ cơ thể người khiến Tễ Linh Nhạc có chút phản ứng, y cũng vươn tay ra cầm lấy bàn tay Si Ảnh, tiếp tục áp chặt vào gương mặt lạnh lẽo của mình, nhắm mắt lại để có thể hoàn toàn cảm thụ được sự ấm áp mềm mại ấy, “Kỳ đã thay đổi rồi…”

 

“… !” Vậy ra là có liên quan tới hắn? Si Ảnh qùy trên mặt đất, thân thể tựa sát vào người Tễ Linh Nhạc, thanh âm êm ái như đang ngâm khe khẽ, “Là người đương nhiên sẽ thay đổi… Cho dù hắn là đệ đệ của ngươi thì hắn cũng không thể nào vĩnh viễn hành động theo suy nghĩ của ngươi, đúng không?”

 

“Kỳ đối với ta rất đặc biệt… Bây giờ hắn đã quên đi hết thảy, đứng ở bên cạnh một người nam nhân khác… Có lẽ đây là lúc ta nên buông tay rồi…” Tễ Linh Nhạc nói rất khẽ, từng đó cũng đủ thấy trong lòng y khó dứt bỏ đến thế nào.

 

Si Ảnh rất rõ ràng cảm thụ của y, nhưng cứ suy sụp thế này cũng không được! Lập tức rút bàn tay mình ra, Si Ảnh lập tức tông cửa xông ra ngoài, cũng không thẻm quản Tễ Linh Nhạc ở trong phòng như thế nào nữa.

 

“Si Ảnh công tử, vương gia thế nào rồi?” Ngoài cửa An bá thấy hắn đi ra, mặt đầy vẻ lo lắng vội vàng tiến lên hỏi.

 

“An bá, ta muốn vào cung!” Si Ảnh dặn dò, “Ta đi một lúc thì ngươi phải đi nói với hắn, nói rằng… Si Ảnh tiến cũng để tìm phiền toái!”

 

“A? Này, công tử chờ đã… Công tử!” Không nghe An bá khuyên can, Si Ảnh nhanh chóng xông ra ngoài.

 



 

Trong hoàng cung, tiểu bánh mật đã đến học đường rồi, Tuyền cùng Phạm chỉ có thể đánh cờ chờ nó tan học. Si Ảnh dựa vào kim bài Tuyền ban cho rất thuận lợi mà đi tới trước mặt bọn họ.

 

“Này, họ Kỳ kia!” Si Ảnh mở miệng mắng to, không một chút nào kiêng dè vị hoàng đế cao cao tại thượng.

 

“Lớn mật!” Một tiểu thái giám lập tức quát, “Sao ngươi dám hét lên trước mặt bệ hạ?!”

 

“Toàn bộ các ngươi lui ra đi!” Tuyền không hề tức giận, chỉ đơn giản ra lệnh, “Si Ảnh, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây a? Đại ca cũng không có ở đây, hắn đi về rồi mà.”

 

Si Ảnh hai tay chống nạnh, bộ dáng cực kỳ giống mấy ả đàn bà đanh đá trên đường, “Kỳ Oát Tuyền, hôm nay ngươi đã nói với lão xử nam cái gì?”

 

Tuyền cùng Phạm rất ăn ý mà đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, nguyên lai chính là việc này, Tuyền liền đại diện đứng ra trả lời: “Không có gì a, chỉ là nói về việc muốn tìm cách để Phạm bình phục như trước mà thôi… Đại ca làm sao vậy?”

 

“Ngươi không biết xấu hổ hay sao mà còn hỏi?!” Si Ảnh thật sự thấy bất bình thay cho Tễ Linh Nhạc, cái tên đệ đệ này thật sự hoàn toàn không hiểu tâm ý của hắn một chút nào, “Ngươi chẳng lẽ không hề bận tâm một chút đến cảm thụ của đại ca ngươi sao?”

 

“Đại ca?” Tuyền nhìn Phạm một chút, “Ngươi là muốn ám chỉ việc gì chứ?”

 

“Ít ở đó giả ngu đi, mặc dù ta không biết các ngươi đã nói gì, nhưng ngươi đã làm hắn tổn thương rất nhiều, ngươi có biết hay không?” Si Ảnh nhìn thái độ làm như không có chuyện gì của Tuyền lại càng thêm phát hỏa.

 

Hai hàng lông mày Tuyền khẽ nhíu lại, đưa tay ngăn lại Phạm đang muốn biện hộ cho hắn, nở nụ cười đầy quỷ dị, “Si Ảnh a, ngươi là nói ta thương tổn đại ca sao?”

 

“Nếu không phải ngươi thì là ai?” Si Ảnh tức đến mức thở hổn hển, không hề để ý mình đã từng bước rơi vào bẫy.

 

“A? Là đại ca chính miệng nói cho ngươi?” Tuyền vẫn bất động thanh sắc mà dẫn dụ.

 

“Hắn như người chết rồi như vậy, chỉ có kẻ ngu ngốc mới không nhìn ra!” Nhớ lại Tễ Linh Nhạc lúc vừa rồi, cơn giận lại càng ùn ùn kéo đến, “Đừng tưởng rằng hắn thương ngươi sủng ngươi thì ngươi có thể khi dễ hắn thế nào cũng được, hắn đồng ý thì ta cũng sẽ không chịu…”

 

“A? Ngươi không chịu? Xin hỏi ngươi cùng đại ca có quan hệ gì chứ?” Tuyền buồn cười hỏi, nếu không phải Phạm đang đứng bên cạnh nháy mắt thì cũng không biết hắn sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa đến mức nào.

 

Si Ảnh trong lòng vẫn không hề để ý lớn tiếng trả lời: “Quan hệ gì à? Chúng ta không hề có bất cứ quan hệ gì, nhưng ta không chịu được việc ngươi khi dễ hắn như vậy!”

 

“Ta khi dễ hắn?” Tuyền chỉ chỉ ngón tay về phía mình, phảng phất như hắn đã nghe được một chuyện đáng buồn cười nhất trên đời, “Ha ha… Sao dám sao dám, đại ca còn không hề nói không chịu được, ngươi dựa vào cái gì mà lại chịu không nổi?”

 

“Nói nhảm, chỉ dựa vào việc ta thích hắn đấy, thì sao?!” Si Ảnh vừa nói ra, mới phát hiện mình đã lỡ lời rồi.

 

Không xong! Hắn lập tức dùng hai tay bụm chặt miệng mình lại, vẻ mặt cũng mang theo một chút hoảng sợ… Sao lại có thể bất cẩn nói ra như vậy chứ…

 

“Ồ… Nguyên lai là như vậy a!” Tuyền hài lòng gật gật đầu, “Phạm, ngươi cũng nghe được rồi đúng không, Si Ảnh là thích đại ca a!”

 

“Đúng, nghe thấy được!” Phạm cũng che miệng cười khẽ, nhưng Si Ảnh không hề phát hiện ra.

 

“Chờ… chờ một chút…” Sắc mặt Si Ảnh lúc này quả thật rất buồn cười, lúc xanh lúc tím, vô cùng lúng túng.

 

Tuyền liền đưa tay khoác vai hắn, giống hệt như một người huynh đệ ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ngươi thích đại ca thì cứ việc nói thẳng a! Có muốn ta hỗ trợ không? Ta có thể cho ngươi mượn thủy tinh dục lâm dùng một lát nha… Sớm sinh một bảo bảo, tiền trảm hậu tấu… Ngươi thấy thế nào?”

 

“Thần… thần kinh…” Si Ảnh đẩy hắn ra, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.

 

Hắn không phản đối… Đương kim Thánh thượng cư nhiên lại không hề phản đối?! Hắn có phải nên nắm chắc lấy cơ hội này để thay đổi vận mệnh của chính mình không?

 

“Ai, đừng vô tình như vậy chứ, người ta nói rất thật lòng mà.” Tuyền vẫn tỏ thái độ vô cùng dõng dạc, nói không biết ngượng.

 

Sắc mặt Si Ảnh đỏ bừng, chỉ có thể lắp bắp mà thối lui về sau từng bước: “Các ngươi… Các ngươi… Không cho phép các ngươi nói với lão nhân kia… ta nói… thích… Chuyện này… Có nghe thấy không?”

 

“A, nghe thấy nghe thấy!” Tuyền liều mạng đáp, Phạm cũng cười gật gật đầu.

 

Nghe được lời hứa hẹn xong, Si Ảnh cũng không dám đứng lại dù chỉ một giây, ngã trái ngã phải mà chạy ra khỏi hoàng cung… để lại hoàng đế cùng lão bản vẫn mang vẻ mặt xem kịch vui đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.