Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 62: Chương 62




CHƯƠNG 62

“Sao vậy, Vương gia có phải đã nghĩ ra cái gì rồi không?” Diệu Quang nhìn ánh mắt y, tựa hồ đã phát hiện ra chút manh mối.

 

Tễ Linh Nhạc cau mày, đưa ra một vấn đề cho tất cả mọi người ở đây, “Tại sao Triển gia muốn tuyên bố ‘Triển Thấm Vận’ đã chết?”

 

“A?” Húc có chút không rõ mục đích câu hỏi của y, vẫn trả lời như bình thường, “Tại sao à… Đại khái chắc là vì không muốn cho người ta biết hắn từng tồn tại đi!”

 

“Nếu không muốn cho người ta biết về sự tồn tại của hắn, vậy tại sao ngay từ đầu không nói rằng hắn đã chết luôn đi?” Tễ Linh Nhạc tiếp tục hỏi, “Triển Thấm Vận chết vào lúc tám tuổi, nhưng theo ta điều tra thực tế thì Si Ảnh vào năm mười bốn tuổi mới bị bán vào kỹ viện, vậy trong sáu năm này hắn đã bị giấu đi đâu?”

 

“Ừm…” Tuyền tự hỏi một chút, “Ý của đại ca chính là… Si Ảnh trong sáu năm ấy vẫn ở Triển gia, nhưng Triển gia vì lý do nào đó lại không muốn cho người ta biết về sự tồn tại của hắn?”

 

“Đúng là như thế! Hơn nữa…” Tễ Linh Nhạc cố hồi tưởng lại những gì Si Ảnh đã nói, “Si Ảnh từng nói với ta một câu — ‘Triều đình đã suy sụp tới mức này’!”

 

“Vậy Si Ảnh nhất định là biết được điều gì đó ư?” Diệu Quang suy đoán, “Hắn rốt cuộc biết được những gì?”

 

“Triều đình, Si Ảnh, quan ngân, Triển gia, kỹ viện…” Tuyền đem những từ này mặc niệm một lần, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ khó tin, “Đại ca, Triển gia là từ khi nào trở nên hưng vượng?”

 

“Từ thời cha của bọn chúng là… ” Nói tới đây, Tễ Linh Nhạc cũng đột nhiên hiểu ra, “Kỳ, ngươi cảm thấy vốn là…”

 

Tuyền dự cảm bọn họ đang suy nghĩ về cùng một chuyện, rất cẩn trọng gật đầu, “Chúng ta đều cho rằng, ngày đó các đại thần là đang hợp lực để trợ giúp Triển gia, mà Mẫn Chi Thiện vì có mối quan hệ thâm tình vói Triển Hào Kiệt, cho nên không cần lý do mà bảo vệ Triển Bá Văn… Kỳ thật tất cả chúng ta đều đã sai lầm!”

 

“Sai lầm?” Húc vẫn chưa hiểu rõ.

 

“Kỳ thật bọn chúng là đang bảo vệ chính mình!” Ngữ khí Tễ Linh Nhạc lô ra một chút sát khí vô hình, “Đám súc sinh!”

 

Tuyền nhìn Tễ Linh Nhạc một chút, cũng thức thời mà không tiếp tục nói về vấn đề này, “Tóm lại việc này đã có đầu mối, nhưng bài thơ này… ta vẫn còn chưa hiểu rõ nó có ý tứ gì!” Đề tài vừa chuyển, liền khiến cho mọi người đều dồn lực chú ý vào những câu thơ trên trang giấy.

 

Tiểu bánh mật ở một bên hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào bài thơ, “Thanh thiên khai nhan thăng long hồi… Ngân xuyên ánh sắc thủy diệc hỗn…”

 

“Ngân xuyên ánh sắc thủy diệc hỗn… Ngân xuyên…” Tuyền lặp lại theo con mình, đột nhiên… “Tuyền?”

 

“Tuyền?” Tễ Linh Nhạc khó hiểu, “Cái gì tuyền?”

 

“Đúng vậy, ba ba thật thông minh! Chính là chữ ‘tuyền’ trong ‘tuyền thủy’ (nước suối)! ‘Ngân xuyên’ ở đây nghĩa là ‘bạch thủy’, kết hợp với nhau tạo thành một chữ ‘tuyền’ (1)!” Tiểu bánh mật hưng phấn giải thích, “Nhưng tại sao lại ghép hai chữ này với nhau chứ? Mà ghép lại để làm gì?”

 

“Tuyết mộ tuyền? Sao có thể?” Húc kinh ngạc kêu lên, “Sao Si Ảnh lại biết nơi này?” Quay lại nhìn Diệu Quang, hắn cũng đang mang vẻ mặt hết sức tức cười.

 

“Sao? Các ngươi biết chỗ này ư?” Bộ dáng của bọn họ đã nói rất rõ ràng rồi.

 

Diệu Quang gật đầu đáp lại, “Biết, chính là nơi mà khi còn bé ta và Húc gặp nhau lần đầu tiên, đó là một dòng suối nhỏ ở hậu viện Cam Tuyền cung, tiên tổ hoàng đế đã ban thưởng danh là ‘Tuyết Mộ’, có điều trong hoàng cung cũng không có bao nhiêu người biết được nơi này, ta và Húc cũng là chỉ tình cờ mà biết đến nó thôi!”

 

“Vậy Si Ảnh làm sao biết chứ? Chẳng lẽ chỉ vài ngày ở trong cung đã tới nơi này sao?” Tuyền thật sự thấy rất kỳ lạ.

 

“Thúc thúc ở trong cung cũng chỉ ở yên tại điện của đại bá, ta có thể chứng minh!” Tiểu bánh mật rất hăng hái làm chứng cho Si Ảnh.

 

Tễ Linh Nhạc hờ hững vuốt cằm, “Khi còn bé Si Ảnh không biết chữ, càng không thể tự mình biết được… Xem ra chỉ có thể để chính hắn nói cho chúng ta biết thôi!”

 

“A? Đại ca muốn làm gì?” Trong lòng Tuyền đột nhiên nổi lên một tia khoái ý, “Chẳng lẽ… Hắc hắc, đại ca, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi sao?!”

 

Tễ Linh Nhạc đỏ mặt khẽ ho nhẹ một tiếng, “Ta là bất đắc dĩ thôi, thân thể Si Ảnh gần đây không khoẻ, vẫn là hồi cung để điều dưỡng thì tốt hơn!”

 

Tuyền cười xấu xa dùng ngón tay khẽ chọt chọt vào ngực y, “Hi hi, ít viện cớ đi, muốn đưa Si Ảnh trở về thì cứ nói thật ra, đừng có chối nữa!” Lại còn trưng ra một bộ dáng hiểu rõ.

 

“Ta nói thật mà!” Tễ Linh Nhạc bối rối thở hổn hển, trên mặt đã là một mạt đỏ bừng, “Hứa Trạm báo cáo nói gần đây hắn luôn khó chịu, nôn mửa không ngừng, lại còn lúc nào cũng thèm ngủ, ngươi nói xem không phải ngã bệnh thì là cái gì?”

 

“…” Sắc mặt Diệu Quang và Húc cùng lúc đờ ra một cách kỳ quái.

 

Tuyền cũng biết sự việc hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng chính tiểu bánh mật lại là người cười hì hì giải thích: “Ha ha, Si Ảnh thúc thúc hình như rất giống phụ thân bây giờ nha! Có phải là đã có bảo bảo rồi không?”

 

“…”

 

“Vương gia, cái kia… Lễ vật ta tặng… các ngươi đã dùng rồi sao?” Diệu Quang thấy bầu không khí lặng ngắt như tờ, không khỏi lên tiếng hỏi.

 

… … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … …

 

Mặt trời chói chang đã lên cao, những chú ve sầu mùa hạ trên cây không ngừng kêu ra rả, từng cơn gió nhẹ hiu hiu thổi cũng mang theo cái nóng oi bức mùa hè. Si Ảnh một mình ngồi dưới tán cây đại thụ, toàn thân trên dưới đều bốc lên một thứ mùi vô cùng khó chịu.

 

Rửa sạch hết thảy, hắn đã thở hổn hển, buông bàn chải nhìn sắc trời một chút, sau đó xoa xoa bụng mình, “Hứa Trạm, Hứa Trạm, ngươi ở đâu?” Lên tiếng hỏi bốn phía xung quanh.

 

Không nghe được tiếng trả lời, hắn có chút thất vọng mà cúi đầu xuống, “Vương gia đã chơi chán rồi sao… Ai, đói bụng quá.”

 

“Ăn cơm đi!” Đột nhiên một thanh âm truyền đến, Si Ảnh vội vàng chạy ra cửa.

 

Từ lúc Si Ảnh vào viện này tới giờ, người Triển gia đã dựng lên một cái cửa sắt ngay tại sân, chỉ mở một cái lỗ nhỏ để đưa thức ăn vào.

 

Thức ăn theo lỗ nhỏ được đưa vào, vẫn giống ngày thường, một chén cơm, một  nước, Si Ảnh còn đang hoan hỉ vui mừng nhận lấy… nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, một hòn đá liền bay tới, đem cái bát kia đạp vỡ, cơm liền văng tung tóe xuống sân…

 

“A? Sao lại thế này?” Si Ảnh vô cùng tủi thân, hắn thật sự rất đói bụng.

 

Mà lúc này từ cửa liền truyền đến tiếng trẻ con cười vui vẻ, “Ha ha… Dã chủng còn muốn ăn sao?”

 

“Đúng! Cha cùng đại bá đều bảo dã chủng vốn nên ăn thức ăn dành cho heo, ha ha ha ha!”

 

“Này, mau đi thôi, nương nói không nên tới gần cái nơi hôi thối này!”

 

“A, được, tới hậu viện chơi thôi!”

 

Tiếp đó là một trận những tiếng bước chân rời đi, ngoài cửa nhất thời là một mảnh yên tĩnh.

 

Si Ảnh ngồi xổm ở cửa nhặt cơm vương vãi đầy đất lên cho vào trong bát, sau đó cẩn thận bê bát tới dưới tán cây, cầm lấy một miếng cơm nhìn qua có vẻ sạch sẽ, thổi thổi bụi đi.

 

“Vẫn tốt, ăn không chết người!” Sau đó bỏ đi một ít cơm dính đất bên ngoài, cứ thế và cơm cùng nước nuốt xuống.

 

Cũng không biết tại sao, ăn lại ăn, nhưng nước mắt không nhịn được lăn dài, cố nuốt miếng cơm xuống nhưng cứ như có gì đó nghẹn lại nơi cổ, “Mẹ kiếp… ô… mình đã trêu chọc ai rồi chứ?!”

 

Ăn xong một miếng đến miếng thứ hai, mới vừa gạt đi ít bẩn bám bên ngoài, đột nhiên một bóng đen như từ trên trời rơi xuống đứng trước mặt hắn.

 

Người kia đứng ở nơi sấp bóng, Si Ảnh lau lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên, “Hứa Trạm?”

 

Người kia không trả lời, ngược lại đưa tay thoáng cái điểm vào huyệt vị trên bả vai Si Ảnh, một cơn gió mạnh thổi qua, sau đó dưới tán cây tỏa bóng chỉ còn lại một ít nước cùng cơm rơi vương vãi trên mặt đất…

 

 

=============

(1) Ngân xuyên = Bạch thủy (白水), chữ ‘Bạch’ (白) ghép với chữ ‘Thủy’ (水) là chữ ‘Tuyền’ (泉)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.