CHƯƠNG 77 PN1
Thất niên chi dương
PHẦN 1
“Thất niên chi dương”, ý nói rất nhiều chuyện khi phát triển đến năm thứ bảy sẽ xuất hiện một số vấn đề không như ý, hôn nhân đương nhiên cũng không ngoại lệ, dù là sớm hay muộn, trước hay sau, cũng không thể nào tránh khỏi.
Càn Hi năm thứ mười hai tháng chạp, hoàng thành vẫn là một cảnh tượng phồn vinh như vậy, các loại tin tức đều được dân chúng bàn luận say sưa, các dạng lời đồn đều được người ta truyền bá rộng rãi, trong đó có một tin tức chỉ nghe thôi cũng khiến cho lòng người rúng động…
“Ai ai, có nghe nói chưa, Vương gia muốn nạp thiếp đó!”
“Cái gì? Sao có thể chứ?! Vương gia năm ngoái mới mang Vương phi đi tuần du mà, sao có thể nhanh như vậy đã…”
“Hắc hắc, nam nhân vốn tham sắc mà! Tin tức này là do biểu muội của ta ở trong cung truyền ra đó, nàng vốn là cung nữ mới tiến cung, hơn nữa theo như lời nàng nói a, nữ nhân đó có thể là tình cũ của Vương gia đó, bây giờ đang ngụ ở trong cung, còn có thể là…”
“Sao? Thật hay giả vậy? Vậy Vương phi kia thì tính làm sao?”
“Đó là chuyện riêng của Vương gia rồi, chúng ta đâu có thể xen vào!”
Tin tức Vương gia muốn nạp thiếp được truyền đi nhanh như gió, dư luận xôn xao đến nỗi ngay cả hài tử mới ba bốn tuổi cũng biết, cho nên đương nhiên cũng không thể tránh khỏi việc truyền tới tai Si Ảnh ở trong Nhạc vương phủ.
Trên bàn cơm bốn người lúc này chỉ có ba, hai tiểu oa nhi một cha, hai đứa trẻ một nam một nữ ngồi hai bên trái phải, chén bát cũng không buồn động, đôi mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm phụ thân đang chuyên tâm ăn uống.
“Phụ thân…” Tiểu cô nương rốt cuộc không nhịn được mở miệng gọi.
“A?” Si Ảnh ngẩng đầu lên nhìn nữ nhi, “Vận Thục làm sao vậy?”
“Cái kia…” Tễ Vận Thục có chút khó nói liếc nhìn ca ca sinh đôi của mình, “Chuyện của phụ vương…”
Tễ Thấm Diêu thở dài, giọng điệu giống hệt phụ vương của nó bắt lấy ‘gậy tiếp sức’ của muội muội nói, “Phụ thân, chuyện của phụ vương là giả, người đừng để ý a!”
Si Ảnh nghe vậy cười đến sáng lạn, chiếc đũa trên tay ‘ba’ một tiếng xuyên vào mặt bàn, “Ta không hề để ý, cũng không tức giận, thật đấy!”
“…” Gạt người, hai hài tử tin tưởng nhất vào mắt của mình.
“Được rồi được rồi, đừng nói tới cái tên tử lão đầu kia nữa!” Si Ảnh giơ chiếc đũa lên, “Đến đây, dùng bữa nào, ai nha… sao chiếc đũa lại gẫy mất rồi? Chất lượng tệ quá đi!”
“…” Đũa kia chính là được làm từ gỗ lim thượng đẳng a.
Dùng xong bữa tối, bọn nhỏ đều tự giác thay y phục, Si Ảnh về tới phòng của mình, khuôn mặt tươi cười phút chốc suy sụp, thả người ngã xuống giường lớn, nhìn đầu giường đến ngây ngẩn.
Lời đồn này không thể tin, hắn biết, cho nên vô luận loan truyền cái gì, hắn cũng không hoài nghi, nhưng mà… Si Ảnh nhìn một lượt căn phòng trống trải.
Tễ Linh Nhạc cũng đã bảy ngày không về Vương phủ rồi, cả ngày y ở trong cung bộn bề công việc, quanh năm suốt tháng chưa từng thấy lúc nào y bận rộn như vậy… Lâu dần, Si Ảnh đương nhiên cũng sẽ bực mình, hôm nay từ trong cung lại truyền ra tin đồn Vương gia ở chung cùng một nữ tử, lại còn từng chuyện nói y như thật, làm sao Vương phi như hắn có thể bình tĩnh được đây?!
“Phụ thân!” Đột nhiên cửa bị mở ra, thanh âm ngọt ngào của nữ hài truyền vào.
Si Ảnh thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, mặt tươi cười trả lời: “Vận Thục à, làm sao vậy?”
Nhìn thấy sắc mặt của phụ thân cũng không tệ lắm, vì vậy Vận Thục mặc áo ngủ, một tay ôm gối của mình, tay kia lôi kéo ca ca tiến vào, “Phụ thân, đêm nay rất lạnh, con cùng Thấm Diêu ngủ cùng người được không?”
Thấm Diêu tựa hồ có chút ngại ngùng, nhưng vẫn kiên trì bước vào, gật đầu nói: “Phụ thân… cùng nhau… ngủ đi!”
Kỳ thật trong phòng lò sưởi cháy rất nồng, vô cùng ấm áp, căn bản sẽ không lạnh, nhưng đây là sự thể hiện “hiếu tâm” của con, Si Ảnh đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Hắn kéo lại chăn bông rồi nói, “Được được, nhanh trèo lên đây đi, bên ngoài lạnh lắm!”
“Dạ!” Hai đứa con nghe lời, rất hưng phấn mà để gối lên giường, sau đó cao hứng chui vào trong ổ chăn, cũng chỉ những lúc phụ vương không có nhà, bọn chúng mới có cơ hội thế này.
Nhìn khuôn mặt hồn nhiên của bọn trẻ, những lo lắng trong lòng Si Ảnh lập tức tan biến, hắn liền đi tắm rửa thay y phục, sau đó chui vào ổ chăn ấm áp cùng các con.
“Phụ thân, bên ngoài đều là lời đồn, người đừng tin là thật!” Vận Thục ghé vào trên giường khuyên bảo, “Huống chi phụ vương nghiêm túc như vậy, là nữ nhân chắc chắn sẽ không coi trọng người đâu!” Đưa mắt nhìn cả thế gian, nữ hài tử có gan nói ra những lời này chắc cũng chỉ có nàng mà thôi!
“Đúng vậy, phụ vương nhất định là phải lo xử lý chính vụ, nghe nói gần đây đê ở phía nam bị vỡ, người nhất định bề bộn vì việc này!” Thấm Diêu nói rất có đạo lý, “Hay là, phụ thân có muốn ngày mai đi gặp một chút không?”
“A?” Si Ảnh chưa bao giờ nghĩ tới, “Ý Thấm Diêu là… ngày mai chúng ta đi gặp lão đầu ư?”
“Được, ngày mai chúng ta đi gặp phụ vương!” Đã lâu không gặp, Vận Thục cũng rất muốn gặp người nha.
Si Ảnh suy nghĩ một chút, nhìn khuôn mặt bọn nhỏ chờ mong như vậy, cuối cùng vẫn quyết định: “Được rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau tiến cung gặp một chút!” Có một số việc vẫn là chính mắt nhìn thấy mới đáng tin.
Vì vậy ngay ngày hôm sau, Vương phi mang theo tiểu thế tử cùng tiểu công chúa cùng nhau vào cung tìm chồng… (=))))
Thủ vệ hoàng cung nhìn thấy bọn họ, tự động cho đi qua, Si Ảnh không cho mấy người đó kinh động bất cứ ai, mang theo hai hài tử im ắng nhập hoàng cung rộng lớn.
Nhưng hắn đã đánh giá sai một điều, trước đây đều là cùng Vương gia tiến cung nên đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng bây giờ một mình mang theo hai hài tử tiến cung liền…
“Phụ thân… Là chỗ nào đây?” Vận Thục nhìn ra bốn phía xung quanh, thật yên tĩnh a!
“Cái này…” Si Ảnh cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Lạc đường rồi!” Thấm Diêu thay hắn nói ra sự thật.
“… Xin lỗi!” Có chút vô lực mà ngồi xuống, Si Ảnh buông xuống vẻ mặt trang nghiêm hướng bọn nhỏ xin lỗi.
Thấm Diêu kéo tay hai người họ, không thèm quan tâm mà trả lời: “Không sao, theo ta đi!”
“Thấm Diêu, huynh biết đường sao?” Vận Thục dùng vẻ mặt sùng bái hỏi.
“Ừ… Vừa mới nhớ kỹ!” Trả lời quả nhiên giống hệt phụ vương của hắn.
Tướng mạo cùng tính cách của Vận Thục khá giống Si Ảnh, nhưng Thấm Diêu lại như đúc khuôn từ Tễ Linh Nhạc mà ra… Si Ảnh không thể không thừa nhận, hai hài tử này đúng là do Tễ Linh Nhạc và mình tạo ra a~
Không biết rẽ qua bao nhiêu đường, cũng không nhớ xuyên qua bao nhiêu tiểu đạo, không biết gặp được bao nhiêu cung nữ thái giám, cuối cùng lúc tới được một mảnh rừng trúc, Si Ảnh ngừng cước bộ, không vì lý do gì khác, chỉ bởi vì thanh âm quen thuộc kia…
“Phụ thân, sao người không… Ngô!” Thấm Diêu vừa định hỏi nguyên nhân, đã bị tay Si Ảnh che miệng lại.
“Suỵt, chúng ta qua bên kia xem một chút đi!” Si Ảnh chỉ một hướng nói, sau đó cùng bọn nhỏ lén lén lút lút tới gần rừng trúc.
Vận Thục nhìn kỹ, nhỏ giọng nói: “Chính là phụ vương!”
Trong rừng trúc có một nam một nữ, nam nhân chính là phụ vương Tễ Linh Nhạc mà họ đã nhiều ngày không gặp, nhưng nữ nhân kia họ lại chưa thấy bao giờ, trong tay nàng còn ôm một nam hài, trông qua mới chỉ tầm bảy tám tuổi, xem bộ dáng bọn họ thì hình như đang thảo luận chuyện gì.
“Ta… ta lúc ấy cũng không biết nên làm thế nào cho phải… ô ô…” Nàng kia ôm chặt hài tử khóc nức nở, trông hết sức thương tâm.
“Oa oa, tấn công bằng nước mắt, phụ vương mới không dễ cảm động như vậy!” Vận Thục vừa nhìn vừa bình luận.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, thái độ Tễ Linh Nhạc hết sức khác thường, đưa tay vuốt ve mái tóc nữ nhân kia an ủi: “Đừng khóc nữa, tất cả đã ổn rồi!”
“Sao có thể ổn chứ? Hài tử hắn cũng đã có rồi!” Nữ nhân khóc càng thêm thương tâm.
“Nhưng hài tử ngươi sinh mới là trưởng tử!” Lời nói của Tễ Linh Nhạc làm cho ba người đang rình coi đều nhịn không được cùng nhìn về phía hài tử kia…
Hừ, nhìn dung mạo hài tử kia với Tễ Linh Nhạc đúng là cũng có vài phần tương tự, chẳng lẽ là…
“Trưởng tử thì sao, rõ ràng trái tim hắn cũng đã đặt trên người kỹ nữ kia, ta… ô ô…” Nữ tử đã nghẹn ngào không nói được nên lời.
“Được rồi được rồi, ngươi cũng đã nói, không phải vốn chỉ là một kỹ nữ ư?” Tễ Linh Nhạc có chút nôn nóng, “Bảo Kỳ hạ một đạo thánh chỉ phế đi người kia không phải được rồi sao?!”
Sắc mặt nữ nhân kia đến lúc này mới khá lên một chút, nhưng vẫn nghẹn ngào hỏi: “Có thể thế chứ?”
“Đương nhiên có thể… A?!” Nói được một nửa, Tễ Linh Nhạc đột nhiên xoay người, nhìn về một phía, nhưng không hề thấy người nào.
“Làm sao vậy?” Nữ tử kia hỏi.
“Không có gì…” Nơi đó… hình như có người…
Si Ảnh nghe được bọn họ nói chuyện xong, cái gì cũng không nói, lập tức ôm hai hài tử quay về Vương phủ, sau đó liền nhốt mình ở trong phòng, cũng không biết đang tính toán chuyện gì…
“Thấm Diêu, đều tại huynh không tốt, sớm không nói, muộn không nói, sao lại chọn đúng lúc này mà đề nghị muốn vào cung gặp phụ vương chứ, lần này thì thảm rồi!” Vận Thục lớn tiếng oán giận.
Thấm Diêu cũng không thấy khá hơn gì, khó tin mà hỏi thầm: “Nữ nhân đó thực sự là tình cũ của phụ vương sao?”
“Đúng vậy, huynh không nghe đó sao?” Vận Thục thực sự thấy bất bình thay cho phụ thân mình, “Người ta hài tử cũng đã có, so với chúng ta còn lớn hơn, là trưởng tử đó!”
“Muội không phải là nghĩ phụ vương đang lừa gạt phụ thân đấy chứ?” Nếu không yêu còn lấy phụ thân làm gì? Không phải là đang làm chuyện thừa thãi sao?
Vận Thục có chút khó chịu với sự chậm chạp của ca ca, lắc đầu nói: “Sự tình đã rõ rành rành đến thế còn gì, phụ vương lừa gạt cảm tình của phụ thân, sinh ra hai chúng ta, sau đó người cũ mang theo hài tử đến tìm, người liền có ý định đem vị trí của phụ thân tặng cho mẹ trưởng tử của người, thật không thể tin được… Phụ vương sao có thể bạc tình đến vậy chứ?!”
“Vậy bây giờ phụ thân định làm gì?” Thấm Diêu khôn khéo dò hỏi.
“Nếu ta là phụ thân, ta nhất định sẽ hưu (ly dị, bỏ >”