[Hoàng Khuyết Khúc Hệ Liệt] Bộ 3 Niệm Nô Kiều

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

“Nhị ca, ta trở về rồi!” Diệc Ưu ngậm một món đồ chơi làm bằng đường mới vừa mua đi vào một gian phòng bí ẩn trong Sướng Xuân Lâu.

 

Trong phòng, Kì Viêm đang ngồi, nghe thấy hắn trở về, ngay cả ánh mắt cũng không hề mở ra, chỉ đạm mạc nói: “Ưu, ngươi rêu rao như vậy, khó bảo toàn hành tung của chúng ta không bị bạo lộ! Vẫn nên thu liễm một chút đi!”

 

“Đã biết! Đã biết!” Diệc Ưu không kiên nhẫn lắc lắc tay, “Bất quá Nhị ca, lần này ta xuất môn nghe được một chuyện rất thú vị nga!”

Kì Viêm nghe vậy, mở hai mắt ra, ngữ khí có chút hưng phấn nói: “Nga? Khó được được lúc ngươi cũng chịu nghe ngóng. . . . . . Hôm nay ta cũng thu được một mật báo, cũng là một tin tức tốt khiến nhân tâm đại khoái a!”

 

Diệc Ưu nghe xong hai mắt phát sáng hỏi: “Thật sự? Tin tức tốt gì?”

 

“Tam hoàng tử Tễ Tường Phong của Hoàng đế rời cung !” Kì Viêm khóe miệng khẽ nâng nói.

 

“Sách, cái gì a!” Diệc Ưu có chút thất vọng, hắn còn tưởng là chuyện gì!”Hoàng gia thiếu một hoàng tử, có cgì vui vẻ đâu!”

 

Tiếu y của Kì Viêm càng sâu , “Diệc Ưu! Ngươi trường kỳ sinh hoạt tại Thao Liễm, đối với Kì Nghệ hiểu biết rất ít! Bốn hoàng tử của Kì Nghệ ai cũng có sở trường riêng, từng người đều là một đối thủ không thể bỏ qua! Không thể phủ nhận, Hoàng đế Kỳ Nghệ thực biết giáo dục hoàng tử của hắn!”

 

“Nhị ca, ngươi có ý gì?” Diệc Ưu cắn đồ chơi làm bằng đường, vẻ mặt mê mang hỏi.

 

“Mỗi hoàng tử của tên Hoàng đế kia đều là văn võ song toàn, nhưng mỗi người đều có tài năng riêng! Thái tử về phương diện chính trị, dùng người chính là hạng nhất! Lão tam cùng Lão nhị có thể nói là một đôi hỗ trợ bù trừ lẫn nhau, Lão nhị Tễ Vũ Thần giỏi về hành quân dụng binh, binh pháp mưu lược đều thắng người một bậc, Lão tam là người có võ công cao nhất trong bốn người, hơn nữa tâm tinh tế, có suy nghĩ chu đáo chặt chẽ. Nếu đánh giặc, hắn cùng Tễ Vũ Thần chính là một đôi khó đối phó nhất! Nguyên bản nghĩ rằng đó là một lực lượng sẽ áp thượng toàn bộ quân đội tinh nhuệ của Thao Liễm ta, nhưng hiện tại, phiền toái này đã không còn! Ngươi nói có phải là tin tức tốt hay không?” Kì Biêm phân tích tình huống sau đó hỏi lại Diệc Ưu.

 

“Nguyên lai là như vậy! Nhị ca ngươi nghĩ thật chu toàn!” Diệc Ưu thiếu chút nữa đã vỗ tay trầm trồ khen ngợi .

 

“Vậy còn ngươi nghe được cái gì?”

 

Diệc Ưu đem đồ chơi làm bằng đường ăn xong, vỗ vỗ tay trả lời: “Nga, cùng tin tức của Nhị ca cũng không tính là cái gì! Chính là về Thái tử phi kia!”

 

” Thái tử phi?” Kì Viêm cũng có điểm hứng thú, “Y làm sao vậy?”

 

“Thái tử phi kia a, nguyên lai là nhi tử của Thiên Hạ thủ phủ!”

 

“Thiên Hạ thủ phủ?” Kì Viêm kinh ngạc, “Chẳng lẽ. . . . . .”

 

“So với tin của ngươi không có gì để so sánh đi!” Diệc Ưu hoàn toàn thất vọng.

 

“Không, hữu dụng! Tin tức này thật là hữu dụng!”

 

“A? Nhị ca? Này tin tức cũng hữu dụng?” Hắn lại không biết hữu dụng chỗ nào!

 

“Ha hả. . . . . .” Kì Viêm cười lạnh, “Ta nguyên tưởng rằng Thái tử thú một nam nhân làm Thái tử phi là bởi vì tình cảm! Nhưng sự thật hình như cũng không phải thế. . . . . . Nếu như vậy. . . . . . thật thú vị !”

 

“Nhị ca, ngươi không phải lại có chuyện tốt để ngoạn đi ?” Mỗi lần Kì Viêm cười như vậy, đều đại biểu rằng hắn có kế hoạch mới, “Thế nào? Việc này cần ta hỗ trợ không?”

 

“Cần, hơn nữa không thể thiếu ngươi!” Kì Viêm ai đến cũng không cự tuyệt, “Đưa lổ tai lại đây!”

 

Diệc Ưu nghe lời mà đem lỗ tai đưa qua, Kì Viêm thấp giọng nói: “Cứ như vậy. . . . . .”

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

 

—— Hoàng cung ——

 

“Lẫm ca ca! Ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, lần trước ngươi cùng Tiểu Tứ nói chuyện rốt cục là có ý gì không?” Tấn Nhã không hề quên truy vấn việc này.

 

Từ lần trước, Hồng Lẫm hướng Tiểu Tứ xác nhận cũng đã qua hơn mười ngày. Mấy ngày này Tấn Nhã mỗi lần vừa hỏi đến vấn đề này, Tễ Hồng Lẫm liền che cái miệng của y lại, nói cái gì thiên cơ không thể tiết lộ, hết thảy đợi đến thời cơ sẽ nói sau! Hiện tại đã nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ hắn còn không nói được sao?

 

“Tiểu Nhã, thiểu an vô táo!” Hồng Lẫm ngồi trước án (bàn), đang nhìn một quuyển sách. (Thiểu an vô táo: đợi một chút, đừng sốt ruột)

 

“An cái đầu ngươi!” Tấn Nhã thật sự nóng nảy, “Mau nói cho ta biết a!”

 

“Thời cơ chưa tới!” Hồng Lẫm trả lời, còn chậm rãi nâng chung trà lên uống một ngụm.

 

“Cái thời cơ chó má gì! Ta chịu đủ rồi!” Nói xong, Tấn Nhã đoạt lấy chung trà, mắt thấy sẽ đánh về phía Hồng Lẫm.

 

“Ai. . . . . .” Lúc này Hỗng Lẫm mới buông sách, “Tiểu Nhã a! Không phải ta không muốn nói cho ngươi, thật sự là. . . . . .”

 

“Tiểu vương gia đến!” Thái giám thủ vệ ngoài cữa bỗng nhiên hô lên.

 

“Hắn đến đây?” Hồng Lẫm vỗ án dựng lên, “Tốt lắm, Tiểu Nhã, chờ hắn báo cáo xong, ta sẽ có thể nói cho ngươi vì sao lại như thế!”

 

Cửa phòng bị mở ra , đi vào cửa đúng là song bài thai Tễ Vận Thục cùng ca ca Tễ Thấm Diêu!

 

“Thấm Diêu! Chuyện ta bảo ngươi tra thế nào rồi?” Hồng Lẫm đi lên phía trước, bảo hắn ngồi xuống hỏi.

 

Tễ Thấm Diêu thấy Tấn Nhã thì khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ kính ý, sau đó trả lời vấn đề: “Ta tra rồi! Lão bản nương của Sướng Xuân Lâu kia không phải hoàn toàn xuất thân từ Kỳ Nghệ ta! Tổ phụ của nàng là Đại tướng quân của Thao Liễm!”

 

“Quả thế! Kỹ viện. . . . . . thật là nơi thu thập tình bào tốt nhất a!” Hồng Lẫm ý vị thâm trường nói, “Đúng rồi, đại bá không biết chuyện này đi?”

 

Tễ Thấm Diêu lắc đầu, “Không có! Ta nhờ phụ thân giữ chân phụ vương!”

 

“A? Ngươi thật đúng là dám dùng chiêu này a?” Hồng Lẫm bội phục nói, “Đồ vật ở nhà ngươi lần này bị hủy nhiều hay ít a?”

 

“Không nhiều lắm!” Tễ Thấm Diêu nhún nhún vai, “Cái bình hoa lỗi thời này ta cũng phân phó hạ nhân trước khi bọn họ đấu võ thì thu lại! Thứ bọn họ đánh vỡ đều là hàng giả!”

 

“Ngươi thật hay a!” Hồng Lẫm vỗ vỗ bờ vai của hắn.

 

“Còn cần ta làm gì không?”

 

Hồng Lẫm cũng biết hắn sẽ hỏi như vậy, cho nên lập tức trả lời: “Có! Đi cùng bọn ta một chuyến!”

 

“Đi nơi nào?” Vấn đề lần này là do Tấn Nhã hỏi.

 

“Ha hả. . . . . . Kỹ viện! ! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.