CHƯƠNG 18
“Lẫm ca ca, ngươi nói ba ba tìm chúng ta là có chuyện gì?” Trên đường đi đến đại điện, Tấn Nhã tò mò hỏi.
“Không biết. . . . . .” Hồng Lẫm hai tay giao nhau ở sau đầu, “Bất quá nghe khẩu khí ba ba thật sự rất hưng phấn, nhất định là chuyện tốt!”
“Như vậy bọn Thần cùng Tiểu Tứ cũng đều phải đi?”
“Ân, hẳn là đi!” Hồng Lẫm không quá xác định, “Tiểu Tứ nhất định sẽ đi, Thần thì chưa biết. . . . . .”
Nói đến Thần, Tấn Nhã bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Lẫm ca ca, từ sau khi Phong rời đi, Thần đã làm cái gì a?” Trong cung hình như hắn là người ít gặp nhất.
“Đi ước hội !” Hồng Lẫm khẳng định trả lời, “Cùng với thiên kim của Thượng thư đại nhân!”
“Di?” Đây là ngoài dự đoán của Tấn Nhã a, nguyên tưởng rằng Phong đi rồi, Thần sẽ sa sút tinh thần một trận, không nghĩ tới. . . . . .
“Không cần kinh ngạc!” Hồng Lẫm khuyên nói, “Thần chính là tính tình như vậy, giống hệt ba ba , muốn hắn tinh thần sa sút cũng khó!”
“Chính là, ta nghĩ đến hắn là thật sự. . . . . .” Nói tới đây, Tấn Nhã không khỏi nhớ tới cảnh tượng mình không cẩn thận nhìn thấy.
Hồng Lẫm xoay người, “Tiểu Nhã, chuyện này không nên nói ra! Bọn họ vĩnh viễn là song bào thai!” Phát ra tiếng khẽ thở dài. (chém=v=)
“Ta đã biết!” Nếu là tình cảm vô vọng, vậy cứ để cho nó vĩnh viễn mai táng đi!
“A, đúng rồi! Tiểu Nhã, ngàn vạn lần không được nói với ba ba chuyện chúng ta đi kỹ viện điều tra a!”
“Việc này phải giữ bí mật với bọn họ sao?” Tấn Nhã không rõ dụng ý của Hồng Lẫm.
Hồng Lẫm nhẹ nhàng gật đầu, “Dù sao chúng ta cái gì cũng không tra được, không cần phải … khiến bọn họ lo lắng, đúng không!”
“Ân.” Đối với điểm ấy Tấn Nhã tỏ vẻ đồng ý.
Đang nói chuyện, bọn họ đã tới đại điện. . . . . . Tiến vào cửa điện, không nghĩ tới trừ bỏ hai người bọn họ thì tất cả mọi người đều đã đến đông đủ , Tuyền còn sốt ruột mà nhìn bọn họ đi vào.
Tuyền cười toe tóet, “Tiểu niên cao! Tiểu Nhã, mau tới mau tới! Tiểu kẹo đường gởi thư !”
“Nga? Phong gởi thư ?” Hồng Lẫm cũng không ngờ đến, “Nói cái gì? Hắn như thế nào? Khi nào thì trở về?”
“Ha hả ha hả. . . . . .” Tuyền bị hỏi vẫn cười mà không đáp.
Hồng Lẫm thấy tuyền như vậy chỉ biết rất khó có được đáp án, sửa lại đi hỏi Phạm: “Phụ thân, Phong rốt cuộc thế nào ?”
Phạm cũng đồng dạng mỉm cười đem thư đặt ở trước mặt Hồng Lẫm cùng Tấn Nhã, “Đây là thư của Phong viết, Phong nói hắn đã thành thân !”
“Thành thân?” Tấn Nhã cùng Hồng Lẫm hô to.
“Đúng vậy!” Tuyền lại cầm lấy một phong thư khác, “Đây là do nương tử hắn viết cho chúng ta! Phạm nói chữ viết xinh đẹp, thoạt nhìn nhất định là một cô nương tốt!”
Tấn Nhã lặng lẽ hướng liếc về phía Thần vài lần, Hồng Lẫm hỏi: “Sao lại nhanh như vậy? Chờ bọn họ hồi cung mới thành thân không được sao?”
“Ha hả ha hả. . . . . .” Tuyền cười đến càng vui, “Tân nương tử có thai, không tiện! Cho nên bọn họ phỉa ở đó thành thân!”
Thần đứng ở một bên không có vẻ thương cảm như Tấn Nhã đã nghĩ, h trên mặt hắn vẫn lộ ra tiếu ý thản nhiên, chỉ nghe hắn khẩu khí vui sướng nói: “Đại ca, Phong là Lão tam, giờ lại thành người làm phụ thân đầu tiên trong số chúng ta! Lão đại như ngươi có cảm tưởng gì a?”
“Vậy thì sao?” Hồng Lẫm thấy thần thoải mái như thế, cũng yên tâm , vì thế cùng hắn tranh cãi miệng lưỡi, “Ai quy định quá Lão đại nhất định phải là người đầu tiên làm phụ thân?”
“Đúng, đúng, đúng! Không ai quy định. . . . . . Chính là. . . . . .” Thần ám muội nhìn về phía Tấn Nhã, “Ngươi vẫn nên không ngừng cố gắng đi!”
Tấn Nhã bị Thần nhìn có điểm xấu hổ, vội vàng chuyển hoán đề tài, “Như vậy Phong có nói khi nào thì trở về không?”
“Hắn nói chờ thê tử sinh xong, sẽ dẫn bọn họ trở về!” Phạm trả lời.
Tuyền thì ở một bên hoa chân múa tay vui sướng mà ồn ào: “Lại có cục cưng rồi. . . . . . cục cưng phấn phấn nộn nộn a. . . . . .”
Mọi người nghe hắn nói như vậy, đều là vẻ mặt hắc tuyến a. . . . . . Đây là Hoàng đế gì a. . . . . .
“Ba ba, phụ thân, buổi chiều ta còn muốn ra ngoài, đi trước !” Thần cắt ngang tuyền đang đắm chìm trong vui sướng.
“A? Hảo, tiểu bơ a. . . . . . Buổi chiều ngươi muốn tới chỗ của Thượng thư tiểu thơ?”
“Ba ba, ngươi làm sao mà biết được?” Thần có điểm bất ngờ.
“Hắc hắc. . . . . . Phạm, ta đã nói mà!” Tuyền không trả lời nhi tử, ngược lại cùng Phạm cười nói, “Ta đã nói tác phong cùa tiểu nha đầu kia rất giồng ngươi với Phong, tiểu bơ sao có thể bỏ qua?”
“Vậy Phong so với nàng còn giống ta hơn, Thần sao lại không theo đuổi Phong?” Phạm vô tình phản bác nói.
Nhưng vừa nói ra, toàn trường nhất thời lạnh xuống! Bọn nhỏ đều nhìn chằm chằm Phạm, Phạm bị bọn họ trừng đến rất không thoải mái, hỏi: “Làm sao vậy? Ta nói sai rồi?”
Tuyền cũng giống như ý thức được cái gì, “Đối nga! Ta sao lại không nghĩ tới. . . . . . Bất quá, hẳn là không thể nào! Ha ha ha. . . . . .”
“Tuyền, ngươi suy nghĩ cái gì a? Chỉ đùa một chút mà thôi. . . . . . Không nên tưởng thật a!” Phạm vỗ vỗ đầu Tuyền.
Hai người lại không biết bọn họ nghe đoạn đối thoại kia đã đổ một phen mồ hôi lạnh, “Ta đi trước!” Thần rốt cuộc nghe không nổi nữa, là người đầu tiên ly khai đại điện.
“Đại ca, chúng ta cũng đi thôi!” Tiểu Tứ kéo kéo xiêm y của đại ca.
“Ân. . . . . .” Hồng Lẫm sờ sờ đầu Tiểu Tứ, “Ba ba, phụ thân, chúng ta cũng đi! Hai người các ngươi cứ tiếp tục đi!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cáo biệt Tuyền cùng Phạm, Tiểu Tứ đến quý phủ đại bá tìm Tễ Thấm Diêu cùng Tễ Vận Thục, mà Hồng Lẫm, Tấn Nhã đi tới Ngự hoa viên một chút.
“Tiểu Nhã, suy nghĩ cái gì?” Hồng Lẫm dẫn đầu đánh vỡ yên lặng.
Tấn Nhã hai tay đan ra sau, bước chậm trên đường nhỏ, “Ta suy nghĩ, Tiểu Tứ thật là một đứa nhỏ không đơn giản. . . . . . Thật đúng là bị hắn nói trúng rồi!”
“Nga? Nói cái gì?” Hồng Lẫm chăm chú lắng nghe.
“Hắn không phải đã nói, Phong sẽ có người trọng yếu hơn sao?” Tấn Nhã đến nay mà ký ức hãy còn mới mẻ, “Ngươi xem không phải là đúng rồi sao? Hắn thật sự là thiên tài!”
“Đúng vậy. . . . . .”Hồng Lẫm cảm khái nói, “Hắn là thiên tài. . . . . . Nhưng thiên tài chưa hẳn đã tốt như vậy! !”
“Ân?” Tấn Nhã không hiểu, “Lẫm ca ca, ngươi là đang nói Tiểu Tứ sao?”
Hồng Lẫm cười, “Tiểu Nhã, ngươi thích Tiểu Tứ sao?”
“Thích a!” Tiểu Tứ hồn nhiên đáng yêu, Tấn Nhã thật sự thực thích đệ đệ này, “Vì cái gì hỏi như vậy!”
“Không có gì. . . . . . Thích là tốt rồi!”
“Lẫm ca ca, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Tấn Nhã bị hắn hỏi đến mạc danh kỳ diệu.
“Nghĩ tới một ít chuyện cũ thương tâm. . . . . .” Nói xong Hồng Lẫm bỗng nhiên ôm lấy Tấn Nhã, mặt vùi vào trước ngực Tấn Nhã thật sâu.
Tấn Nhã bị hắn ôm như vậy, thoáng trở tay không kịp, có chút bối rối nói: “Lẫm. . . . . . Lẫm ca ca. . . . . . Ngươi sao lại. . . . . . bỗng nhiên. . . . . .”
“Không sao cả. . . . . . Cứ như vậy để cho ta dựa vào. . . . . .” Khi Hồng Lẫm nói lời này tựa như có chút vô lực, “Như vậy là tốt rồi. . . . . . Như vậy là tốt rồi. . . . . .”
“Lẫm ca ca. . . . . .” Tấn Nhã không còn phản kháng, không biết vì cái gì, y lại cảm thấy Tễ Hồng Lẫm hiện tại rất bất lực, giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó đang cần người an ủi.
“Tiểu Nhã.”
“Ân?”
“Ta không phải là hảo ca ca?” Hồng Lẫm đột nhiên hỏi.
“Tốt nha!” Tấn Nhã thực lưu loát trả lời, “Lẫm ca ca thật xứng với chức danh một hảo ca ca!”
“Phải không?” Hồng Lẫm lúc này nâng lên gương mặt tươi cười mà cả đời này Tấn Nhã cũng không thể quên nhớ được, “Cám ơn ngươi. . . . . .”