CHƯƠNG 22
Trong yến hội, Kì Viêm cùng Tễ Hồng Lẫm lập ra ước định: Đại hội săn bắn bảy ngày sau, Kì Viêm muốn cùng Tắc Đạt Nhĩ Kỳ Nghệ quyết một trận thắng bại! Yến chung nhân tán, Tuyền đem chuyện này hoàn toàn giao cho nhi tử xử lý, mình thì mang Phạm đi nghỉ ngơi. Mà tụi nhỏ do Hồng Lẫm cầm đầu, bắt đầu một cuộc hội nghị lâm thời!
“Hừ, thật sự là oan gia ngõ hẹp!” Tễ Vận Thục nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ lại đụng phải hai người kia, còn là trong lại trường hợp này.
“Vận Thục biết hắn?” Hồng Lẫm cảm thấy kỳ quái.
“Biết! Còn kề đao lên cổ hắn nữa!” Vận Thục nhìn về phía tử ngọc bên hông Tiểu Tứ.
Nàng vừa dứt lời, các vị ca ca so với nàng lớn hơn liền dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn nàng, Diệu Ngạn lại cảm thán: “Vận Thục a Vận Thục, ngươi có thể giống cô nương hơn một chút được không a?”
Tễ Vận Thục biết bản thân suýt nữa gây hoa, cũng không thèm tranh chấp nhiều cùng hắn, chỉ nhỏ giọng nói: “Người ta chỉ muốn giúp Tiểu Tứ lấy tử gnọc thôi mà. . . . . .”
“Hảo hảo, Vận Thục, biết ngươi thương Tiểu Tứ rồi!” Hồng Lẫm kéo lại chủ đề, “Hiện tại nói cái gì cũng như không, vẫn là nghĩ đến đại hội săn bắn bảy ngày sau đi! Kỳ Nghệ có hảo thủ nào có thể thắng được tài năng săn bắn của Kì Viêm không?”
“Đại ca, không phải trong lòng gnươi có người rồi sao?” Thần nghe rành rành cái câu “Quyết định rồi” của ca ca a!
“Ta lừa hắn đó!”
“A?” Tấn Nhã không thể tin được, “Lẫm ca ca, lời nói dối vậy ngươi cũng nói được?”
“Không có biện pháp a! Chẳng lẽ bảo ta thành thành thật thật nói với hắn rằng, ‘Thao Liễm Vương thân ái, thực xin lỗi, Kỳ Nghệ chúng ta không có người tháng được ngươi’ sao?” Sao có thể như vậy?
Thấm Diêu thở dài hỏi: “Đây gọi là kế hoãn binh sao?”
“Có thể nói như thế!” Hồng Lẫm thật sự không còn cách nào.
“Kỳ Nghệ chúng ta thật sự có người có thể thắng được hắn?” Tiểu Tứ hỏi lại.
“Tiểu Tứ?” Diệu Ngạn không thích làm tăng chí khí của đối thủ, “Không nên chán nản như thế!”
Tiểu Tứ kỳ quái nhìn hắn một cái, “Không có a! Ngạn ca ca, ta luận sự mà thôi!”
“Nếu không. . . . . . tìm Phong trở về?” Thần đề nghị nói.
“Tam ca cũng có thể không phải đối thủ của hắn. . . . . .” Tiểu Tứ còn nói .
Diệu Ngạn không rõ, Tiểu Tứ vì sao lại nói như thế, “Tiểu Tứ ngươi. . . . . .”
“Tiểu Tứ!” Hồng Lẫm chen vào nói, “Vì sao ngươi lại cảm thấy Phong sẽ thất bại?”
Tiểu Tứ gật gật đầu nói: “Săn bắn chẳng những chú ý võ nghệ cao thấp, kỹ thuật săn bắn, còn có kinh nghiệm săn bắn! hài tử ở Thao Liễm từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, săn bắn là hạng mục trò chơi từ nhỏ đến lớn của bọn họ! Kì Viêm lại là cao thủ trong đó. Nếu so sánh, Tam ca tuy rằng võ công rất cao, cũng là người săn bắn giỏi nhất trong số huynh đệ chúng ta, nhưng từ nhỏ hắn đã sống ở Kỳ Nghệ, kinh nghiệm săn bắn tuyệt đối không bằng Kì Viêm!”
“Ân. . . . . .” Hồng Lẫm bên nghe bên tự hỏi, “Có đạo lý! Ta bỏ qua cách đó . . . . .Có điều trong chúng ta, so sánh về kinh nghiệm săn bắn. . . . . .” Hắn nhìn qua long phượng thai.
Thấm Diêu hiểu rõ nói tiếp: “Hai người chúng ta xác thực thường cùng phụ vương ra ngoài săn bắn, nhưng bản lĩnh săn bắn của ta không cao! So ra thì Vận Thục có chút lành nghề!”
“Không thể nào!” Diệu Ngạn kinh hô, “Chẳng lẽ bảy ngày sau phải kêu nha đầu này đi quyết chiến cùng Kì Viêm?”
“Sao vậy? Ta không được sao?” Vận Thục không phục.
“Không được đi! Kỳ Nghệ là một đại quốc, sao có thể phái ra một tiểu nữ tử?” Không phải Hồng Lẫm kỳ thị nữ tính, mà sự thật chính là như thế.
“Đáng giận!” Vận Thục không cam lòng, có khi nàng thật sự rất hận chính mình là thân nữ nhân!
“Cái kia. . . . . .” Tấn Nhã nghe thấy lời nói của bọn họ, ngượng ngùng mở miệng hỏi, “Lẫm ca ca, ta có thể thử được không?”
“. . . . . .” Hiện trường trừ bỏ Tấn Nhã cùng Tiểu Tứ, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, “A?”
“Ta là nói, ta có thể tham gia đại hội săn bắn không?” Tấn Nhã nghĩ bọn họ không nghe rõ ràng, cho nên lập lại một lần.
“Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm thận trọng chế trụ hai vai Tấn Nhã, “Ngươi muốn tham gia đại hội săn bắn? Vậy không có vấn đề, đến lúc đó có đảm nhiệm chức vụ nào hay không cũng được! Nhưng ngươi sẽ không phải là nói muốn đầu trận cùng Kì Viêm đi?”
“Ta chính là muốn đầu cùng hắn a!” Chẳng lẽ không thể? Hắn cũng không phải nữ nhân, vì cái gì không được?
“Nhã ca ca, ngươi không phải nói giỡn đi?” Vận Thục cũng hỏi. Dù sao xem vẻ bề ngoài, Tấn Nhã cùng Kì Viêm. . . . . . . Vậy cũng chênh lệch quá nhiều đi . . . . .
Suy nghĩ của Tiểu Tứ thì đơn thuần hơn, “Nhã ca ca, ngươi rất rành săn bắn sao?”
Tấn Nhã thực thành khẩn trả lời: “Cũng không chắc. . . . . . Bất quá ta thực thích cái vận động săn bắn này a, trước kia trừ bỏ đọc sách, chuyện ta thường làm nhất chính là cái này!”
“. . . . . .” Thần cùng Diệu Ngạn vẫn lấy vẻ mặt cổ quái nhìn hắn.
“Các ngươi không tin sao!” Chẳng lẽ y thoạt nhìn vô dụng như thế sao? Tốt xấu y cũng là một nam nhân nha!
“Đại ca, để cho Nhã ca ca đi đi!” Tiểu Tứ đề nghị.
“Chính là. . . . . .” Hồng Lẫm vẫn còn do dự.
“Bằng không các ngươi còn người nào để chọn?” Tấn Nhã thực chán ghét bị xem thường.
Thần nhìn nhìn Tiểu Tứ, lại nhìn nhìn Tấn Nhã, giơ lên phiếu tán thành: “Người không thể nhìn tướng mạo, đại ca, để Nhã ca ca thử đi!”
Hồng Lẫm lấy ánh mắt hỏi Diệu Ngạn, Diệu Ngạn vội vàng tỏ thái độ: “Ta không có ý kiến, các ngươi tùy tiện!”
“Dù sao không có ai để chọn, Lẫm ca ca cứ đồng ý đi!” Tễ Thấm Diêu cùng Tễ Vận Thục cũng bắt đầu đứng ngoài cổ vũ.
“Hô. . . . . .” Hồng Lẫm cuối cùng buông vũ khí đầu hàng, “Cứ như vậy đi! Chính là Tiểu Nhã phải nhớ kỹ, không được khinh xuất. . . . . . Một vừa hai phải là tốt rồi, Cho dù thua cũng sẽ không có ai trách ngươi!”
“Nào có người chưa đấu đã nhận thua?” Lời tuy như thế, nhưng trong lòng Tấn Nhã cũng rất ngọt ngào.
Hồng Lẫm cười cười ôm lấy y, “Không có biện pháp, ta lo cho ngươi a!”
Tấn Nhã có chút thẹn thùng, “Uy! Buông, bọn họ còn ở đây a!”
“Bọn họ? Người đâu? Ta sao lại không nhìn thấy a?” Nói xong hắn thật sự nhìn nhìn bốn phía.
Tấn Nhã cũng nhìn lại, bọn Tiểu Tứ không biết rời khỏi phòng từ lúc nào, chỉ còn lại hai người họ!
“Ha hả. . . . . . Tiểu Nhã yên tâm, không có người nhìn thấy chúng ta thân thiết đâu!”
Tín ngươi có quỷ!
Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng: “Ôi, ngươi đạp ta !”
“. . . . . .”
Trên thế giới quả nhiên không có quỷ. . . . . .