[Hoàng Khuyết Khúc Hệ Liệt] Bộ 3 Niệm Nô Kiều

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Một đám người săn bắn xong, kỵ mã trở về lối vào khu săn bắn, đại thần, thị vệ, còn có nhóm của Tuyền chờ đã lâu. . . . . .

 

Thấy bọn họ đều đã trở lại, sau khi được đại thần phân phó, một thị ev65 liền đánh lên chiêng đồng!

 

“Đương!” Một tiếng, đại thần kia tuyên bố: “Trận đầu săn bắn chấm dứt! Hiện tại thẩm tra kết quả. . . . . .”

 

Thế là mười nam tử khỏe mạnh từ trong hàng thị vệ bước ra, năm người một đội chạy đến chỗ con mồi mà Kì Viêm cùng Tấn Nhã săn được! Bốn người phụ trách đem vật săn nâng lên, một người phụ trách tính toán số lượng.

 

“Một. . . . . . Hai. . . . . . Ba. . . . . .” Từng thanh âm vang lên, để cho tất cả mọi người đều có thể rõ ràng nghe được, lấy kì công chính (chứng tỏ sự nghiêm minh).

 

Công tác thống kê đã xong, sắc mặt đại thần có điểm không cam lòng mà tuyên bố: “Trận đầu anỳ gnười thắng lợi là . . . . .”

 

“Chậm đã!” Người ngăn cản hắn tuyên bố là ── Kì Viêm.

 

Đại thần vội vàng hỏi: “Thao Liễm Vương có vấn đề gì?”

 

“. . . . . .” Kì Viêm không trả lời hắn, mà ở trước mặt mọi gnười đi đến chỗ con mồi bên cạnh Tấn Nhã, ngồi xổm xuống thật cẩn thận xem xét, chín mũi tên bắn chín con lộc. . . . . . Sau một lúc lâu mới đứng lên, đi đến trước mặt Tấn Nhã, hỏi: “Vì cứu ta mà thua trận, đáng giá sao?” Trong lời nói của hắn có một phiên thâm ý khác.

 

Tấn Nhã thực nghi hoặc mà nhìn hắn: “Thấy chết mà không cứu? Ta làm không được! Huống chi ngươi là Thao Liễm Vương, phụ trọng trách, về công về tư, ta đều phải cứu ngươi!”

 

“Nói như vậy, là ta thiếu ngươi một phần nhân tình này?” Kì Viêm bật cười nói.

 

“Không có!” Tấn Nhã lắc đầu, “Người cứu ngươi không phải ta, là Vận Thục! Ngươi cái gì cũng không thiếu ta!”

 

Hồng Lẫm thấy bộ dáng thành khẩn này của Tấn Nhã, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu y, “Tiểu Nhã thật sự là người tốt!”

 

Tấn Nhã bất đắc dĩ nhìn tóc mình bị Hồng Lẫm sờ loạn, thở dài nói: “Ai. . . . . . Người tốt bị khi dễ a. . . . . .”

 

“Tiểu Nhã đang nói ai a? Ai dám khi dễ ngươi a?” Hồng Lẫm giả mù sa mưa hỏi.

 

Chính là ngươi! Đương nhiên, những lời này Tấn Nhã chỉ có thể im lặng thầm nói trong lòng!

 

“Ha ha ha ha. . . . . .” Kì Viêm bỗng cười ha hả. Thú vị! Thật sự rất thú vị !

 

“Nhị ca?” Ngay cả Diệc Ưu cũng chưa bao giờ thấy hắn thoải mái cười, lại càng không cần nói tới trình độ kinh ngạc của những người khác khi thấy bộ dáng Kì Viêm bật cười!

 

“Có buồn cười như vậy không?” Tễ Vận Thục ngầm cho Kì Viêm một cái xem thường, nhưng rất không đúng lúc, bị Kì Viêm thấy được.

 

Kì Viêm ngừng cười to đi đến trước mặt Tuyền, nói: “Bệ hạ a! Tắc Đạt Nhĩ của quốc gia các ngươi quả nhiên danh bất hư truyền! Chúng ta lần này chẳng phân được thắng bại! Là ngang tay!”

 

“Phải không?” Tuyền không biết trong rừng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được kết quả như thế, hắn vừa lòng đến cực điểm!

 

“Đúng vậy!” Kì Viêm thưởng thức nhìn Tấn Nhã, “Thái tử phi hảo bản lĩnh! Hơn nữa. . . . . .” Ánh mắt của hắn đối diện với Tễ Vận Thục!

 

“Ôi!” Tễ Vận Thục bị hắn nhìn đến dựng thẳng tốc gáy, lặng lẽ đến trốn phía sau ca ca, “Dã nam nhân này nhìn ta như thế làm gì chứ? Có bệnh!”

 

“Sao?”

 

Kì Viêm kéo Tễ Vận Thục qua, “Công chúa Kỳ Nghệ cân quắc bất nhượng tu mi, thật là lợi hại a!” (cân quắc bất nhượng tu mi: nữ tử che khăn không thua đấng mày râu)

 

Buông ra, buông ra, buông ra a! ! ! ! ! Tễ Vận Thục trong lòng nói thầm, ánh mắt nhìn tay Kì Viêm đang giữ chặt mình, còn phải cố gắng bảo trì tươi cười, biểu tình cực kỳ hảo ngoạn!

 

“Vận Thục còn nhỏ, không hiểu chuyện, có gì đắc tội mong Thao Liễm Vương thứ lỗi!” Tễ Linh Nhạc đứng dậy, thay nữ nhi bảo bối giải vây.

 

“Phụ vương!” Thấy cứu tinh, Tễ Vận Thục liều mạng hướng chỗ y chạy đến.

 

“Đâu có, đâu có!” Kì Viêm hạ quyết tâm không buông tay, mặc Vận Thục có giãy thế nào cũng giãy không ra, “Ta còn muốn cảm tạ ân cứu mạng của công chúa, cho nên. . . . . .” Nói xong cúi đầu xuống. . . . . .

 

Tễ Vận Thục căn bản không chú 1y đến động tác của hắn, chỉ cuống quít xua tay, “Không cần không cần, ta chỉ là thuận tay. . . . . . Ân. . . . . .”

 

“Ba!” Chén trà Si Ảnh đang uống đánh rơi trên mặt đất! Tễ Linh Nhạc cũng nhìn đến choáng váng, chuyện đang phát sinh trước mắt làm cho mọi người xung quanh tròn mắt cứng lưỡi!

 

“Thiên. . . . . . a. . . . . .” Diệc Ưu miệng phun ra hai chữ! Nhị ca luôn luôn không thích cùng người khác tiếp xúc của hắn, thế nhưng cùng nữ tử man tộc của Kỳ Nghệ từng dùng dao uy hiếp mình. . . . . . hôn môi ! ! !

 

Nụ hôn này kéo dài vài giây, Kì Viêm mới bằng lòng buông Vận Thục ra, “Lấy hôn tỏ lòng biết ơn!”

 

“. . . . . .” Tễ Vận Thục sau khi tạm dừng vài giây, “A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Phát ra tiếng hết thảm thiết.

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

 

Sau trận đấu săn bắn, Kì Viêm lưu lại Kỳ Nghệ hơn một tháng, trong lúc đó hắn chậm rãi thăm thú Hoàng cung cùng phố xá Kỳ Nghệ, nghĩ muốn nhớ kĩ mọi ngóc ngách. . . . . . Diệc Ưu hạn chế tư tâm quấy phá, vẫn bồi ở bên người hắn. Hồng Lẫm phụ trách dẫn dắt bọn họ đi tham quan, Tấn Nhã cũng bị hắn mang theo bên người! Về phương diện khác, Tễ Vận Thục mấy ngày này an phận ở trong nhà, theo Tễ Thấm Diêu thuật lại, ngày đó về nhà, nàng đã đem miệng mình từ trong ra ngoài súc sạch sẽ không biết bao nhiêu lần, rồi mới mỗi ngày thắp hương bái Phật, khẩn cầu Kì Viêm sớm thăng thiên! (=)))))))))

 

Ngay trước đêm Kì Viêm phải rời khỏi Kỳ Nghệ, Tuyền còn vì bọn họ chuẩn bị tống hành yến. Trong yến hội, thật sự là “Cừu nhân kiến diện, phân ngoại nhãn hồng ” a. . . . . . Tễ Vận Thục vừa nhìn thấy Kì Viêm tới gần, liền lập tức cách xa, hai người giống như đang chơi trò mèo đuổi chuột! (Cừu nhân kiến diện, phân ngoại nhãn hồng: Kẻ thù gặp mặt, đến mắt cũng đỏ)

 

Kì Viêm đối với phản ứng của nàng cảm thấy thực hứng thú, bất quá hắn cũng không tiếp tục quấy rầy nhiều, bởi vì hiện tại hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải hoàn thành. . . . . .

 

“Diệc Ưu! Ngày mai ta muốn rời đi !” Kì Viêm đem Diệc Ưu kéo đến một góc dặn dò.

 

Diệc Ưu nhấp hé miệng, “Ta đã biết!”

 

“Ngươi cảm thấy Tễ Vận Thcú có thích hợp làm nữ chủ nhân của Thao Liễm không?”

 

“Cái gì?” Việc này rất khủng bố !

 

“Ta chỉ hỏi ý kiến của ngươi một chút!” Kì Viêm nhấp lên khẩu rượu, nói.

 

“Nàng trong lòng ta chính là một man nữ!” Diệc Ưu tưởng tượng đến tình hình ngày đó, liền trở mình xem thường.

 

Kì Viêm như nghĩ đến gì đó, mỉm cười, “Nàng bây giờ còn là một đứa nhỏ, chỉ là bốn, năm năm sau, nhất định sẽ là một nữ nhân rất tài giỏi!”

 

“Ha a. . . . . .” Diệc Ưu chỉ có thể mơ hồ nói, “Nhị ca hẳn là sẽ không nhìn lầm. . . . . .”

 

Kì Viêm vừa lòng mỉm cười, “Hôm nay ta cấp cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên!”

 

“Di?” Nhanh như vậy? Hắn còn tưởng rằng. . . . . .

 

“Mấy ngày này ở chung. . . . . . Diệc Ưu, ngươi cảm thấy Tễ Hồng Lẫm thế nào?”

 

Diệc Ưu suy nghĩ một chút, đáp: “Ân. . . . . . Hắn thực sáng suốt, là một thái tử đủ tư cách! Nếu tương lai lên làm Hoàng đế, nhất định không thể xem thường! Đến lúc đó, Kỳ Nghệ nhất định càng cường đại hơn!”

 

“Ân! Quả thật như thế!” Kì Viêm đồng ý, “Vậy Tấn Nhã thì sao?”

 

“Y?” Diệc Ưu không biết Nhị ca vì sao phải hỏi như thế, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời, “Thái độ làm người đơn thuần thiện lương, khoan dung độ lượng! Chỉ là trong những thời điểm tất yếu cũng rất tài giỏi!”

 

“Đúng vậy! Hai người bọn họ đều thực vĩ đại, rất thích hợp ngồi trên vị trí này . . . . . .” Nói đến đây, thanh âm Kì Viêm ngừng lại.

 

“Nhị ca?” Diệc Ưu cảm thấy một chút hàn ý.

 

“Ta muốn Kỳ nghệ! Cho nên hai người bọn họ rất chướng mắt ! Ta muốn đem bọn họ từ vị trí này kéo xuống!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.