CHƯƠNG 2
Đội ngũ đi đón dâu của thái tử trong hoàng cung bắt đầu xuất phát. Tễ Hồng Lẫm khống chế tuấn mã đi ở đội đầu, theo sau là một đại đội nhân mã cùng mười sáu người đang nâng một cỗ kiệu đỏ thẫm, bọn họ một đường hướng về phía nam, trên đường còn có không ít dân chúng đối bọn họ chúc phúc, bởi vậy có thể thấy được lòng dân đều hướng về (phía thái tử gia) a!
Tới Tấn phủ, thái tử căn cứ quy củ ứng với ở phủ ngoại hầu(nhà giàu ở bên ngoài hoàng cung), tân nương được người săn sóc nàng dâu nâng đến kiệu, rồi mới cùng nhau hồi cung. Chính là vị này thái tử phi này cũng quá kiêu ngạo! Nhất định bắt thái tử tự mình ôm hắn lên kiệu. Thái tử điện hạ cũng”không phụ nguyện vọng” của hắn, tự mình động thủ đem tân nương đưa lên kiệu hoa, rồi mới đưa đội ngũ đón dâu chậm rãi hồi cung.
Người trong hoàng tộc tổ chức đại hôn đều là buổi tối mới bắt đầu, thái tử cùng thái tử phi ra mắt hoàng đế hoàng hậu, lúc sau ở ngày lành hành đại lễ, hành lễ xong, thái tử phi liền bị đưa đến tẩm cung nghỉ ngơi, mà thái tử phải ở lại bên ngoài đón tiếp khách nhân và “uống rượu mừng” ! !
Nhờ Diệu Ngân ban tặng món quà “điểm huyệt”, lúc này mọi hành động của Tấn Nhã đã bị người săn sóc nàng dâu khống chế, hắn ngay cả phản kháng một chút đều làm không được. Hiện nay có kết thúc buổi lễ, hắn cùng ác ma thái tử kia đã thành danh chính ngôn thuận “vợ chồng” a, hắn trong lòng là phiền não a! Hắn không nghĩ ra, chính mình đến tột cùng đời trước làm những điều ác gì, lão thiên gia sao phải phạt hắn như vậy a! Hắn năm nay mới 15 tuổi, nhân sinh hết thảy chỉ mới bắt đầu, nhưng vào lúc này thế nhưng bị đưa vào thâm cung làm …..thực hoang đường, “thái tử phi” a????????Hắn không cam lòng!!!!!!!!!
Ngay tại thởi điểm vị “thái tử phi” của chúng ta đang phiền não, đương kim thái tử lại đang ở ngoài xã giao với vẻ thỏa mãn ngập tràn a………
“Đại ca, chúc mừng ngươi, hôm nay được ôm giai nhân(người đẹp) về! Ta kính ngươi!” Tễ Vũ Thần cầm trong tay chén rượu kính rượu.
Tễ Hồng Lẫm cười cười, cầm lấy chén rượu uống, “Ha hả. . . . . . Thần a! Ngươi hiện tại kính ta rượu, khi nào thì đến phiên ngươi a?”
“Chờ ta tìm được người phù hợp sẽ nói với ngươi!” Tễ Vũ Thần hồi đáp, “Nói không chừng Tiểu Tứ có thể so với ta sớm hơn! Tiếp qua năm năm, sáu năm, hắn hẳn là có thể gả cho! Đúng không? Phong!”
Tễ Tường Phong cười phụ họa nói: “Đúng vậy, ý trung nhân của Thần chính là rất khó tìm nha!”
Tiểu Tứ trát mắt to trả lời: “Ba ba có thể tìm được phụ thân, Nhị ca nhất định cũng có thể tìm được đối tượng mình thích!”
“Ai nha nha, không dễ dàng đâu!” Hôm nay Tiểu Tứ thế nhưng cũng nói những câu ‘người bình thường’ đều nói ! Tễ Vũ Thần đang muốn đi sờ sờ đầu Tiểu Tứ.
Ai ngờ Tiểu Tứ lại nói thêm một câu: “Ta xem Tam ca cùng Nhị ca rất xứng đôi a!”
“Ba!” Tễ Liệng Phong làm rớt ngay cái chén xuống.
Tễ Vũ Thần thở dài, đối Tiểu Tứ nói: “Ai. . . . . . Tiểu Tứ a! Nói mấy lần ngươi mới có thể hiểu đây? Chúng ta là song bào thai, là thân huynh đệ, là không thể thành thân a!”
“Huynh đệ thì sao?” Trong lòng Tiểu Tứ hết thảy đều rất đơn giản, thực đơn thuần, thích là có thể thành thân!
“Quên đi quên đi!” Tễ Hồng Lẫm bắt đầu hoà giải, “Ngạn a! Tiểu Tứ nhà ta sau này liền xin ngươi chỉ giáo nhiều hơn a!”
“Đây là đương nhiên!” Diệu Ngạn đối nhiệm vụ này chính là vui vẻ chấp hành a!
“Đại ca!” Tễ Liệng Phong một lần nữa làm vỡ chén rượu, “Tối nay không say sẽ không về! Ta đến kính ngươi!” Hắn thực xảo diệu(khéo léo, tài tình) thay đổi đề tài.
Tiểu Tứ đối Tam ca liếc mắt một cái, cũng cầm lấy chén rượu nói: “Tam ca nhận của ta một chén!”
“Còn có ta, còn có ta!” Tễ Vận Thục không chút khách khí bồi thêm một ly, nàng còn không quên ca ca mình, “Thấm Xa, ngươi cũng đến a! Cơ hội hiếm có đó a!”
“Ân. . . . . .” Tễ Thấm Xa cũng gia nhập hàng ngũ mời rượu.
“Các ngươi. . . . . .” Tễ Hồng Lẫm bị bọn họ làm cho “cùng đường” .
“Tiểu Niên Cao(biệt danh của anh Lẫm ‘ w‘) a! Đến đến, ta cũng kính ngươi một ly!” Tuyền cũng cười cầm lấy chén rượu nói.
“Ba ba a. . . . . . Ngươi sao vậy. . . . . .” Tễ Hồng Lẫm có chút dở khóc dở cười, ba ba mình, đương kim hoàng đế bệ hạ cũng đến thêm một chén. . . . . . Tễ Hồng Lẫm không phải kẻ ngốc, hắn thực thông minh đối phụ thân cầu giúp đỡ, ai ngờ. . . . . .
Phạm thong dong rót rượu, nâng cốc chén phóng tới trước mặt Tễ Hồng Lẫm cười nói: “Lẫm sẽ không không hãnh diện nhận đi?”
“Này. . . . . .” Tễ hồng Lẫm đầu quay về “trợn mắt há hốc mồm(mục trừng khẩu ngốc đây)” .
“Ha ha ha ha. . . . . . Còn có ta. . . . . . Còn có ta nữa!” Bệ hạ cùng nương nương đều đến vô giúp vui, những người khác không có đạo lý buông tha cho “quá chén thái tử” này.Đúng là thời cơ tuyệt vời a!
Thế là người kính rượu chen chúc tới, bị trở thành con mồi -thái tử điện hạ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo, ai kêu hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn đâu. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một mình ngồi ở tẩm cung, Tấn Nhã thật sự là ngay cả tổ tông mười tám đời của “ác ma” đều bị hỏi đến vài lần, hắn đến đây ngay cả nửa miếng thức ăn nước uống còn chưa có vào bụng, bây giờ còn bị bắt ngồi ở đây không được nhúc nhích! Hết thảy đều là do cái tên ngu ngốc thái tử kia làm hại! Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị mở ra….
. . . . . ……………………………..
“Ta không có say. . . . . . Lại đến uống. . . . . . A. . . . . .” Thanh âm Tễ Hồng Lẫm truyền đến tai Tấn Nhã.
“Đại tẩu! Đại ca uống rượu ! Chúng ta đem hắn đặt ở nơi này a!” Thanh âm này hình như là Nhị đệ hắn.
Thanh âm rơi xuống, Tấn Nhã cảm thấy giường lún xuống, bên cạnh chính mình là một đạo nhiệt độ cơ thể. . . . . .
Trời ạ! Ngu ngốc thái tử vậy mà lại say? Hắn chẳng lẽ không biết y còn bị điểm huyệt, không thể động đậy sao? Tốt lắm, đêm nay nên làm sao qua a, thật sự là không hơn không kém một ngốc tử(tên ngốc). . . . . . Tấn Nhã trong lòng mắng nói!
Lúc này, Tấn Nhã bên người thế nhưng có động tĩnh, Tễ Hồng Lẫm xoay người một cái rời khỏi giường, nhìn chung quanh trong chốc lát, rồi mới đi tới bên giường, dùng hỉ xứng gạt bỏ hỉ khăn . . . . . . .
Hỉ khăn của Tấn Nhã bị lật lên thế nhưng y cư nhiên ngây người. . . . . . Tễ Hồng Lẫm một thân hỉ bào màu đỏ, tóc đen buộc gọn, có lẽ là bởi vì uống qua rượu, nguyên bản khuôn mặt trắng nõn lại thêm chút đỏ ửng. Tấn Nhã từ nhỏ đã cùng thái tử có tiếp xúc, y biết thái tử bề ngoài bộ dạng rất giống hoàng hậu nương nương, chính là bên trong lại cùng hoàng đế bệ hạ cực kỳ tương tự, lúc này hắn mang theo nụ cười như mọi ngày, nhưng Tấn Nhã lại thấy hắn tiêu sái lỗi lạc, tuấn dật bất phàm? Có phải hay không sai lầm ?
“Ha hả. . . . . . Tiểu Nhã a! Ta đến giúp ngươi giải huyệt đạo!” Chỉ thấy hắn đầu ngón tay nhắm ngay cái huyệt vị của Tấn Nhã một chút. . . . . . Tấn nhã liền cảm nhận một cỗ thư sướng khắp toàn thân. . . . . .
Tấn nhã lập tức đứng lên hoạt động gân cốt,trong lúc đó còn đối Tễ Hồng Lẫm lén nhìn vài cái. . . . . . Hoạt động đủ hắn mới mở miệng nói: “Ngươi. . . . . .”
“Ha hả. . . . . .” Không nghĩ tới Tễ Hồng Lẫm khoa trương cười to vài tiếng đánh gãy lời nói của hắn , “Tiểu Nhã sao lại nhìn ta như vậy? Có phải hay không cảm thấy được ta rất tuấn tú, có ta làm tướng công mà cảm thấy tự hào? Ha ha. . . . . . Không cần lo lắng, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta! Sẽ có đủ thời gian cho ngươi xem ta!”
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Tấn Nhã bị tức nghẹn họng, sắc mặt phút chốc trở nên đỏ bừng. Này ác ma, y làm sao có thể cảm thấy được hắn đẹp? Cho dù toàn bộ nam nhân nữ nhân trên thế giới đều chết sạch, Tấn Nhã y cũng không coi trọng tên thái tử ngu ngốc đó!
Tấn Nhã đâu biết rằng, Tễ Hồng Lẫm chính là thích tính cách này của y ── ngay thẳng, thuần phác, không có chút tư tâm! Việc đùa y quả là thú vị. . . . . .Cho nên từ nhỏ đến lớn, Tễ Hồng Lẫm chỉ cần có cơ hội sẽ đến Tấn thúc gia đi tìm tiểu oa nhi này, theo Tấn Nhã sinh ra đến bây giờ là 15 năm ! Trong 15 năm này, loại ý tưởng đó vẫn như cũ không thay đổi, nhưng mà bọn họ đều sẽ lớn, như vậy loại quan hệ kì quái kia sẽ không thể tiếp tục bảo trì, cho nên hắn quyết định “tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước để chiếm được lợi thế)” ! Lập Tấn Nhã thành thái tử phi, như vậy Tấn Nhã sẽ thuộc về hắn . . . . . .
“Tiểu Nhã a! Không cần ‘ ngươi ’ e thẹn! ‘Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng ’! Chúng ta hiện tại bắt đầu đi. . . . . .” Tễ Hồng Lẫm cười nói.
Tấn Nhã thấy hắn hai mắt sáng lên, vội vàng hướng góc giường chui vào, “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi không cần xằng bậy. . . . . . Ngươi không phải đã uống rượu sao?”
“A? Uống rượu ?” Tễ Hồng Lẫm vỗ đầu, “Ha ha ha ha. . . . . . Tiểu Nhã a, ngươi nói nếu ngươi bị mấy trăm người vây lại kính rượu, ngươi sao lại không lừa dối để qua a?”
“. . . . . .” Nhìn vẻ mặt của hắn, Tấn Nhã trong lòng lại toát ra hai từ ── ác ma!
“Tốt lắm tốt lắm, chúng ta. . . . . .” Tễ Hồng Lẫm cũng hướng góc giường chui vào.
“Oa. . . . . .” Tấn nhã bị hành động của hắn dọa tới rồi, “Không muốn không muốn. . . . . . Ta không cần động phòng. . . . . . Ta. . . . . . Ta còn không có chuẩn bị tốt. . . . . . Cho nên. . . . . .” Ai tới cứu cứu hắn a! Hắn trốn không nổi nữa!
“Xì!” Tễ Hồng run sợ nhìn hắn như vậy, thật sự là nhịn không được , “Ha ha ha ha. . . . . . Tiểu nhã, ngươi rất đáng yêu . . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . Ai nha. . . . . . Đau bụng quá . . . . . . Cười chết ta !”
“Tễ Hồng Lẫm! ! ! ! !” Tấn Nhã khó thở, “Ngươi lại đùa giỡn ta? ? ?”
“Ha ha ha ha. . . . . . Ta không. . . . . . Không có a. . . . . .” Tễ Hồng Lẫm liều mạng nghĩ muốn ngừng cười, không nghĩ tới càng cười lớn hơn, “Khụ khụ. . . . . . Không cười, không cười . . . . . . Ta không có đùa giỡn ngươi a! Chúng ta hôm nay đại hôn, động phòng là hẳn là phải làm thôi! Ngươi chẳng lẽ không cần?”
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Nghe thấy hắn hỏi rõ ràng như vậy, Tấn Nhã cũng không giấu diếm sự thật nữa, “Chúng ta đều là nam nhân! Hơn nữa ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi! Chúng ta. . . . . . Không thể. . . . . . Cái kia. . . . . .”
“Nga?” Không biết là có phải do ảo giác của Tấn Nhã, hắn cảm thấy được Tễ Hồng Lẫm đang nghe đến lời này liền lập tức thay đổi thái độ, ngay cả đáp lại cũng có điểm lạnh như băng . . . . . .”Tiểu Nhã, ngươi vì cái gì cảm thấy ta không thích ngươi?”
“Ngươi từ nhỏ vẫn thường đùa giỡn ta trêu chọc ta, xem ta tức giận liền cười! Chẳng lẽ đó là thích?” Tấn Nhã chỉ trích nói.
“Ân. . . . . . Như vậy ngươi cảm thấy được vì cái gì ta muốn kết hôn với ngươi?” Tễ Hồng Lẫm nghĩ nghĩ hỏi lại.
“Ngươi phải lôi kéo cha nương ta!” Tấn Nhã phỏng đoán nói, “Ngươi cưới ta, tài sản nhà ta đều là của ngươi trên danh nghĩa !”
“Có đạo lý!” Tễ hồng Lẫm thực bội phục trí tưởng tượng của y, “Như vậy ngươi cũng không thích ta ?”
“Đương nhiên!” Toàn bộ thế giới người Tấn Nhã ghét nhất nói không chừng chính là Tễ Hồng Lẫm!
“Nga!” Tễ hồng Lẫm chống cằm tự hỏi. . . . . .
Nhìn thấy hắn không nói ra tiếng, Tấn Nhã càng thêm cho rằng phỏng đoán của mình là đúng, cũng không biết vì sao, lúc này trong lòng hắn hiện ra một tia thương cảm khó hiểu.
“Như vậy tiểu Nhã, muốn hay không cùng ta ngoạn một trò chơi?” Tễ Hồng Lẫm đột nhiên hỏi.
Tấn nhã bị thanh âm của hắn làm cả kinh: “A? Trò chơi? Trò chơi gì?”
“Hanh hanh(nói lầm bầm) . . . . .” Tễ Hồng Lẫm khôi phục bình thường nói, “Rất đơn giản, hiện tại đại cục đã định, ngươi là đường đường chính chính thái tử phi! Ta cũng không thể mai hoặc vài ngày sau hưu(li dị) ngươi đi?”
“Như vậy? ?” Tấn Nhã vẫn là không rõ.
“Chúng ta liền lấy ba năm làm kì hạn! Trong ba năm này ta nhất định không chạm đến ngươi! Ngươi cũng phải sắm tốt vai diễn ‘thái tử phi’!” Tễ Hồng Lẫm giơ ra ba ngón tay chỉ đến Tấn Nhã trước mặt, “Nếu trong lúc đó ngươi thích ta! Như vậy chúng ta liền ngưng hẳn trò chơi! Tiếp tục làm ‘ vợ chồng ’ được không?”
“. . . . . . Như vậy ba năm sau nếu ta vẫn không thích ngươi?”
“Nếu ngươi ba năm sau còn không thích ta, như vậy quan hệ giữa chúng ta liền chấm dứt!” Tễ Hồng Lẫm nói lời này biểu tình có chút ảm đạm.
“Hảo!” Tấn Nhã lại lập tức đáp ứng, trò chơi này nhìn tổng thể đều đối mình có lợi!
“Ha hả. . . . . . Liền định như vậy đi!” Tễ Hồng Lẫm nhảy xuống giường, đi ra cửa.
Tấn Nhã nghĩ hắn phải rời khỏi phòng, ai ngờ hắn thế nhưng đối với cửa kêu to: “Trò chơi từ giờ trở đi! Cho nên chúng ta đêm nay sẽ không viên phòng. . . . . . Các vị vừa nghe mời trở về đi!”
Tấn Nhã còn không kịp phản ứng lại, chỉ thấy Tễ Hồng Lẫm đột nhiên đẩy ra đại môn(cửa lớn) .. . . . . Trời ạ! Lấy hoàng đế hoàng hậu cầm đầu, cửa thế nhưng vừa to vừa nhỏ mười mấy người nghe lén! ! !
“Ba ba! Phụ thân! Còn có các ngươi. . . . . .” Tễ Hồng Lẫm đưa bọn họ nhất nhất nhìn quét.
Một đám người xấu hổ nhìn mặt thái tử, mỗi người đều đem trách nhiệm đổ lên người hoàng đế:
“Đại ca, đây là chủ ý của ba ba!”
“Đúng đúng , chúng ta là theo lệnh bệ hạ tới, ha ha ha. . . . . .”
“Đại ca, ta là đến học tập cách viên phòng!”
“Tiểu Tứ, câm miệng! Là bệ hạ bảo chúng ta đến học tập!”
“Không nên nhìn ta, Lẫm ca ca! Ta cũng vậy bị kéo tới!”
“Không phải ta, ta cái quái gì cũng không biết!”
“Ta phi! Các ngươi rất không có nhân đạo! Là các ngươi nói muốn tới xem mà!” Hoàng đế bệ hạ bất mãn nói.
Nghe bọn họ phải một câu trái một câu, Tễ Hồng Lẫm bắt đầu không kiên nhẫn !”Ta đếm tới 3! Đừng cho ta lại nhìn thấy các ngươi! 1, 2. . . . . .”
“Oa!” Mọi người thét chói tai nhanh chóng chạy đi. . . . . .
“Thật là!” Tễ Hồng Lẫm lắc đầu, đóng cửa lại trở vào phòng.
Lúc này hắn mới chú ý tới Tẫn Nhã hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẽ nhếch, chỉ phía cửa. . . . . . Này khiến Tễ Hồng Lẫm không khỏi lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tiểu nhã?”
“Hắn. . . . . . Bọn họ. . . . . . Hắn. . . . . .” Tấn Nhã bắt đầu mồm miệng không rõ .
“A. . . . . . Bọn họ chính là như vậy đó! Ngươi không cần để ý a!” Tễ Hồng Lẫm cười trừ trả lời, “Bất quá, ta đêm nay muốn ngủ ở nơi này! Yên tâm, ta sẽ không động đến ngươi!”
Chính là Tấn Nhã cũng không để ý chuyện này, “Ngươi. . . . . . Bọn họ. . . . . .”
“Tiểu Nhã, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?”
Cuối cùng Tấn Nhã cũng lớn tiếng hô: “Các ngươi một nhà đều là kẻ điên! ! !”