CHƯƠNG 32
“Sao vậy? Chỉ cho quan binh phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn sao?” Hồng Lẫm mở hai mắt, mặt mang theo tiếu ý từ trên giường đứng lên.
Ngược lại với sự thong dong cùng trấn định của hắn, Diệc Ưu vẻ mặt kinh hoảng thất sắc, “Ngươi. . . . . . Ngươi không có sau?”
Hồng Lẫm không phẩy phẩy hai tay, “Tửu lượng của ta rất tốt, mấy chén rượu kia cũng có thể làm ta say sao?”
Diệc Ưu phát giác bị người lừa !”Ngươi giả say gạt ta!”
“Không không không!” Hồng Lẫm lắc lắc ngón trỏ, “Mục đích của chúng at giống nhau!”
“Có ý gì?” Diệc Ưu so với Hồng Lẫm cũng chỉ là một đứa nhỏ. Hiện giờ sự tình bị vạch trần, hắn không thể tiếp tục bảo trì bình tĩnh thường ngày nữa!
Hồng Lẫm cười đến rất tự tại, “Ngươi lợi dụng ta để kích thích Tiểu Nhã, ta cũng chỉ lợi dụng ngươi để kích thích y mà thôii!”
“Cái gì?” Diệc Ưu nghe không hiểu hắn nói cái gì.
“Ta tuy rằng không biết Kì Viêm bảo ngươi làm như thế là vì cái gì, nhưng chắc hắn là muốn dùng người để lừa Tiểu Nhã, cũng khiến y nhìn ra giữa ta và ngươi có tình cảm ám muội!” Hồng Lẫm phỏng đoán kết quả, người làm chủ phái sua nhất định là Kì Viêm.
Lợi hại, toàn bộ trúng! Diệc Ưu không khỏi tâm sinh bội phục, Tễ Hồng Lẫm có thể đem nhiệm vụ Nhị ca cấp cho hắn đoán đến thấu triệt như vậy!
Hồng Lẫm đứng lên, rót cho mình một chén nước trà, “Mà ta cũng giống thế, mục đích của ta chính là muốn biết Tiểu Nhã đối với một năm cố gắng này của ta có thay đổi thế nào!”
Diệc Ưu lại bắt đầu giả ngu sung lăng, nghĩ muốn cứ như vậy mà che dấu, “Thay đổi qua một năm cố gắng?”
“Không cần giả bộ, ba năm chi ước giữa ta và Tiểu Nhã, tiểu ngu ngốc nhất định đã nói cho ngươi !” Hồng Lẫm đem cá tính của Tấn Nhã hiểu thấu!
“Ngươi đều biết?” Diệc Ưu nản lòng thoái chí nói.
“Ân ân ân!” Hồng Lẫm cười gật đầu.
“Hô. . . . . .” Diệc Ưu thở dài, “Nhị ca nếu biết ta vô dụng như vậy, đại khái sẽ không đưa ta tới đây!”
“Không, ta cảm thấy ngươi rất hữu dụng, ít nhất ngươi lừa được Tiểu Nhã ngoan ngoãn làm hậu viện của ngươi, không phải sao?” Hai tay chống cằm, Hồng Lẫm nói có thâm ý.
“Như vậy hiện tại thì sao? Muốn đem ta xử trí thế nào?” Không biết là có phải ảo giác hay không, Diệc Ưu cảm thấy Hồng Lẫm giống như đang an ủi hắn, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
“Xử trí? ?”
“Ta lừa gạt Thái tử phi, mạo phạm Thái tử. . . . . .” Chỉ sợ tránh không khỏi cái chết!
Hồng Lẫm nhìn vẻ mặt của hắn, thực nghiêm túc hỏi han: “Diệc Ưu, Kì Viêm lệnh ngươi làm việc này có mục đích gì?”
Diệc Ưu không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hắn căn bản không biết, Nhị ca trừ bỏ nhiệm vụ này, cái gì cũng không có nói với hắn.
“Trừ lần đó ra, hắn có cho ngươi nhiệm vụ gì không?”
Vẫn là lắc đầu, nhiệm vụ sau này Nhị ca còn chưa cho hắn a. . . . . .
Hồng Lẫm nhìn hắn hồi lâu, phán đoán xem đáp án của hắn là thực hay giả, bỗng nhiên sắc mặt vừa chuyển, “Ha hả ha hả. . . . . . Một khi đã như vậy, Diệc Ưu, ngươi cũng không có phạm sai cái gì! Ta trị tội gì của ngươi?”
“Di?” Kết quả ngoài dự kiến này vừa thốt ra, Diệc Ưu rõ ràng không thể thích ứng, “Ngươi nói. . . . . .”
“Vô tội vô tội!” Hồng Lẫm vẫn cợt nhả, “Ngươi lừa Tiểu Nhã, đó là do y quá ngốc nên mới mắc mưu! Cẩn thận ngẫm lại, Kì Viêm vô cùng có dã tâm, hòa thân có thể giải quyết được vấn đề mới là lạ! Đây là vấn đề của y, tội tự nhiên không phải do ngươi. Đến cả ta đây, ta cũng chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi, như vậy càng thêm vô tội! Ta đây còn xử trí ngươi cái gì?”
“Chính là. . . . . .” Nói như vậy thật là có đạo lý!
“Huống chi ngươi là Tam hoàng tử của Thao Liễm! Chỉ bằng thân phận này chúng at đã không thể động đến ngươi, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn. . . . . .” Hồng Lẫm quàng quạc mà chỉ.
“Nghĩ muốn cái gì?” Diệc Ưu cũng thấy kỳ quái, hắn sao lại không nói . . . . . .
Thì ra là thế, kế hoạch của Kì Viêm chính là như vậy!
“Không có gì!” Hồng Lẫm xem như đoán được đại khái, “Tóm lại, điều đó không ảnh hưởng đến toàn cục, chúng ta là sẽ không giết ngươi! Hơn nữa, ba ba ta nói qua, ngươi là khách quý, chúng ta tất nhiên sẽ xem ngươi như người nhà mà đối đãi! Chỉ hy vọng ngươi sẽ không làm ra chuyện khiến chúng ta phải hối hận!”
“Ta. . . . . .” “Xem như người nhà mà đối đãi” những lời này không thể nghi ngờ đã động đến nơi sâu nhất trong lòng Diệc Ưu!
“Tốt lắm, tốt lắm!” Hồng Lẫm đi đến bên người hắn, vỗ vỗ bả vai Diệc Ưu, “Ta hiện tại phải đuổi theo Tiểu Nhã đang ghen! Ngươi chậm rãi nghĩ đi a!” Nói xong liền chạy theo phương hướng Tấn Nhã rời đi. . . . . .
“. . . . . .” Diệc Ưu như cũ ngồi ở trước bàn, “Xem như người nhà a. . . . . .”
Ngoài cửa sổ, bóng đen đem một màn này xem ở trong mắt, mày nhíu lại, nhìn chằm chằm Diệc Ưu một lúc lâu, thẳng đến Diệc Ưu trở về phòng lên giường ngủ, hắn mới lắc mình rời đi. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Vương, thuộc hạ có việc hồi báo!” Bóng đen đi vào thôn xóm hẻo lánh phía đông vùng ngoại ô Hoàng thành.
“Có chuyện gì?” Người ngồi trong phòng, đúng là Thao Liễm Vương Kì Viêm.
Thôn xóm phía đông này hoang phế đã lâu. Kì Viêm xem trọng nơi này, hẻo lánh im lặng, thích hợp đóng quân, thế là dẫn dắt thủ hạ vô thanh vô tức đến nơi này, lợi dụng thôn xóm này ẩn mình. Hiện tại người bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy được ở một góc của thôn xóm bỗng có nhiều người đến ở, ai cũng chưa từng nghĩ đến, người trụ nơi này chính là Kì Viêm đang dẫn theo dũng sĩ của Thao Liễm.
Bóng đen đem mọi chuyện cản thận bẩm báo cho Kì Viêm, “. . . . . . Hiện tại Tam điện hạ cũng không đáng lo ngại!”
“Thất bại a. . . . . .” Kì Viêm bình tĩn nói, giống như đã sớm biết chuyện này sẽ phát sinh, “Tễ Hồng Lẫm thật sự là rất giỏi, phỏng chừng suy nghĩ của ta hắn cũng đã đoán được!”
“Vậy Vương, chúng ta. . . . . .” Bóng đen có chút xúc động.
Kì Viêm lại nở nụ cười: “Vô phương, lần này cũng không phải không công! Ít nhất ta lấy được một chút tình báo trọng yếu! Sí, ta hỏi ngươi, ngươi thấy công phu của Tễ Hồng Lẫm thế nào?”
“Xem ra rất mạnh!” Bóng đen liền thành thật trả lời.
“Vậy ngươi có là đối thủ của hắn không?” Ngữ khí hơi khiêu khích.
“Đây là đương nhiên! Thuộc hạ từ nhỏ tập võ! Tất nhiên sẽ không thua dưới tay hắn!” Hắc y nhân tự tin tràn đầy nói.
“Tốt lắm!” Kì Viêm mở ra song môn, ánh trăng chiếu vào trên mặt hắn, phá lệ băng lãnh, “Như vậy thực hành bước kế hoạch thứ hai!”