CHƯƠNG 39
“Đại ca. . . . . . Không đúng, cái kia. . . . . .” Thần đối mặt với Hồng Lẫm tâm thần chỉ mới năm tuổi này, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào mới tốt, Tiểu Tứ ở bên cạnh cũng bị dọa tới ngây người, “Ba ba a. . . . . . Ta nên gọi như thế nào a?”
“Ba ba?” Ánh amt81 Hồng Lẫm khẽ chuyển, “Đại ca ca, ngươi cũn là ni tử của ba ba ta sao?”
“Tiểu niên cao, chờ lát nữa sẽ giải thích cho ngươi! Chúng ta trước ra ngoài một chút đi a. . . . . . Phạm ngươi. . . . . .” Tuyền cũng chân tay luống cuống !
Phạm cùng hắn trao đổi ánh mắt, “Tuyền, các ngươi trước ra ngoài đi. . . . . . Ta ở trong này nhìn. . . . . .”
“Ân!” Tuyền mang theo bọn nhỏ ra ngoài thương lượng đối sách, trong đó cũng có Tấn Nhã đã thất thần.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Ba ba, đại ca biến thành như vậy, khi nào thì mới khỏe lại được?” Thần nóng vội hỏi.
“. . . . . .” Tuyền không đành lòng vào lúc này mà tuyên bố sự kiện kia, chính là. . . . . .”Tiểu Nhã, Thần, Tiểu Tứ, kỳ thật ta là muốn nói cho các ngươi một chuyện khác! Khi nào Tiểu niên cao có thể khỏe lại. . . . . . ngay cả ngự y cũng không thể nào nói chính xác được. . . . . .”
“Sao lại như vậy?” Thần vì đại ca đau lòng không thôi.
“Còn có chuyền gì?” Thanh âm Tấn Nhã thoáng rung động hỏi, chuyện phát sinh vừa rồi gây cho y chấn động quá lớn!
Tuyền hít một hơi lấy lại bình tĩnh, “Tiểu niên cao biến thành như vậy. . . . . . Cho nên. . . . . . phải nhượng lại ngôi vị Thái tử. . . . . . Ngày mai ta sẽ tuyên bố. . . . . . Lập Thần làm tân thái tử. . . . . . Hy vọng các ngươi có chuấn bị một chút. . . . . .”
“A?” Thần chấn động, “Ba ba việc này. . . . . .”
“Có chút quá đáng!” Tấn Nhã quát lớn, “Ba ba. . . . . .Lẫm ca ca sẽ khỏe lại thôi! Sao có thể. . . . . . Sao có thể. . . . . .” Y không thể tiếp tục nói nữa!
“Ba ba!” Tiểu Tứ kéo kéo ống tay áo của Tuyền, giúp cầu tình, “Có thể dời lại hay không a?”
“Đây cũng không phải điều ta muốn!” Tuyền ôm lấy Tiểu Tứ, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, “Các ngươi xem đi. . . . . . Đây là quyết định của Tiểu niên cao!”
Thần cùng Tấn Nhã vội vàng tiếp nhận phong thư , bên trong Hồng Lẫm đem tất cả sai lầm mình đã phạm nhất nhất nói rõ, trong đó lấy lí do “Gây chuyện thị phi”, tự nguyện thối lui Thái tử vị, chắp tay nhường lại vị trí!
“Cái gì là ‘gây chuyện thị phi’?!” Tấn Nhã thiếu chút nữa đemt hư xé đi, “Nói hưu nói vượn! Lẫm ca ca cái gì cũng không có làm, sao lại. . . . . .”
“Hắn có làm!” Tuyền thở dài nói, “Hắn đi cứu Tiểu Nhã ngươi. . . . . . Thuận lợi cho Thao Liễm cơ hội tấn công quốc gia của chúng ta. . . . . . Kỳ thật vô luận Tiểu niên cao có mất trí hay không. . . . . . Hắn cũng phải thoái vị. . . . . .”
“Sao lại như vậy. . . . . .” Tấn Nhã rụt lại từng bước, y nằm mơ cũng không ngờ Hồng Lẫm sẽ vì mình mà làm đến bước này!
“Tuyền!” Phạm từ trong phòng đi ra.
“Xảy ra chuyện gì?” Tuyền lập tức nghênh đón.
Hai người châu đầu ghé tai mà nói một phen, trong lúc đó ánh mắt còn khi có khi không phiêu đến trên người Tấn Nhã. . . . . .
“Thần, Tiểu Tứ, các ngươi về trước được không? Chúng ta có việc cùng Nhã ca ca của các ngươi thương lượng. . . . . .” Phạm nói với hai nhi tửi.
“Ân! Tiểu Tứ đi thôi, Nhị ca mang ngươi đi chơi!” Thần rất phối hợp mà kéo Tiểu Tứ đi.
“Phụ thân, có chuyện gì sao?” Tấn Nhã tâm sinh không ổn, một loại cảm giác thật không tốt bắt đầu chiếm cứ trong lòng.
Tuyền khó xử nhìn y, nhưng Phạm lại mở miệng trước: “Tiểu Nhã, tình hình vừa rồi của Hồng Lẫm ngươi cũng đã tận mắt thấy!”
“Đúng vậy! Ta biết. . . . . .”
“Ngươi còn cùng Lẫm nhi có ba năm chi ước, ngươi không quên chứ?” Phạm tiếp tục nói.
“. . . . . .” Tấn Nhã gian nan mà gật đầu.
“Như vậy ngươi đã yêu thương Lẫm nhi hay là các ngươi đã thành phu thê danh chính ngôn thuận chưa?” Phạm hỏi đến trọng điểm.
“!” Tấn Nhã mơ hồ đã biết mục đích y hỏi như thế, “Lẫm ca ca nói ta yêu hắn. . . . . . Chính là. . . . . .” Y còn chưa xác định được a! Nói chi tới chuyện phu thê chi lễ.
“Hô. . . . . .” Phạm thở dài, “Nói cách khác giữa các ngươi không có gì cả. . . . . .”
“. . . . . .” Không có gì cả?
“Như vậy cũng tốt. . . . . . Vậy a Tiểu Nhã, nghe ta nói một câu, trước khi ngươi còn chưa yêu thương Lẫm nhi. . . . . . Thỉnh ngươi rời đi đi!” Phạm đặt aty lên hai vai Tấn Nhã mà khuyên nhủ.
“Cái gì!” Y phải rời khỏii Hồng Lẫm? “Vì sao? Lẫm ca ca là vì ta mới bị thương. . . . . .” Là ta phải chăm sóc hắn!
Phạm lắc đầu, “Ta biết tính tình của Lẫm nhi, hắn sẽ không hy vọng bởi vì vấn đề của bản thân mà trói buộc ngươi! Hiện tại hắn biến thành như vậy, chuyện trước kia cái gì cũng không biết. . . . . . Cũng có lẽ sẽ như vậy cả đời, khi đó ngươi phải làm sao? Bắt ngươi vĩnh viễn chăm sóc hắn? Chăm sóc một người gnươi không yêu? Điều đ1o đối với ngươi là không công bằng!”
“Ta. . . . . .”
“Tiểu Nhã, tương lai còn rất dài. . . . . . Chúng ta không hy vọng ngươi phải sống thống khổ!” Phạm nói hữu tình hữu lí, “Về Lẫm nhi ngươi không cần lo lắng, cho dù không còn là Thái tử, nhưng hắn vẫn là đại hoàng tử của Kỳ Nghệ! Chúng ta sẽ chăm sóc hắn. . . . . . Ngươi hãy về nhà đi!”
“Về nhà?” Xem hết thảy mọi chuyện đều chưa từng phát sinh?
“Đúng, ngươi vẫn là trở về đi!” Tuyền khẽ cắn môi nói, “Tiểu niên cao sẽ không sao. . . . . .”
“. . . . . .” Tấn Nhã cảm thấy đến cả hô hấp cũng thực khó khăn.
“Chính ngươi hảo hảo suy nghĩ! Tuyền để cho Tiểu Nhã yên tĩnh đi!” Phạm nói xong liền kéo Tuyền ly khai.
Rời đi. . . . . . Rời đi. . . . . . Rời đi. . . . . . Y cùng Hồng Lẫm trong lúc đó cái gì cũng chưa từng phát sinh, Hồng Lẫm cũng không biết y là ai. . . . . . Như vậy hai người bọn họ hiện giờ, bất cứ quan hệ gì cũng không có, chỉ là người xa lạ sao? Không muốn! Y không muốn! Bọn họ rõ ràng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà, Tấn Nhã không thể xem là cái gì cũng chưa từng phát sinh a! Hiện tại y phải rời đi? Y có thể buông bỏ hắn sao?(chém =v=)
“Lẫm ca ca. . . . . .” Tấn Nhã đẩy cửa phòng. . . . . .
Hồng Lẫm đang ngồi trên giường ngoạn cửu liên hoàn () trong tay, thấy y tiến vào liền cười hỏi: “Nhã ca ca! Ngươi là Nhã ca ca đúng không? Phụ thân nói, ngươi là bằng hữu của nhi tử y!”
“. . . . . .” Nghe quán Hồng Lẫm bình thường vẫn gọi mình là “Tiểu Nhã”, nay lại thành “Nhã ca ca” khiến trong lòng y thật chua xót, “Ân. . . . . . Lẫm. . . . . . Ta phải . . . . .”
“Không cần đứng ở nơi đó a!” Hồng Lẫm vui vẻ ngoắc ngoắc y, “Lại đây lại đây, ngồi vào chỗ này cùng Lẫm nhi ngoạn ngoạn a!”
Tấn Nhã nghe lời đi qua, nhưng không có ngồi xuống, chỉ đứng ở bên cạnh Hồng Lẫm.
“Ai. . . . . .” Hồng Lẫm quan sát Tấn Nhã, không khỏi tán thưởng, “Nhã ca ca. . . . . . Ngươi bộ dạng thật đẹp nga! Ngươi đã thú thê lập gia đình chưa?”
“. . . . . . Ta đã lập gia đình !” Tấn Nhã dùng biểu tình như khúc gỗ trả lời.
“A? Lập gia đình . . . . . . Người nọ nhất định đối với ngươi rất tốt!” Hồng Lẫm tự cho là đúng ngầm kết luận.
“Tốt lắm. . . . . . Hắn đối ta thật sự rất tốt. . . . . . Chỉ là. . . . . .” Y vẫn chưa từng quan tâm đến.
“Chỉ là?” Hồng Lẫm vẻ mặt mê mang, bỗng nhiên hắn chú ý tới ứ ngân trên tay Tấn Nhã, đó là do dây thừng buộc chặt mà lưu lại!”A. . . . . . Hắn khi dễ ngươi ?”
“Ân?” Tấn Nhã còn chưa có phản ứng.
Hồng Lẫm nâng lên tay y, ở nơi có ứ ngân trên cổ tay không ngừng thổi khí, “Hô. . . . . . Hô. . . . . . Hô. . . . . . Không đau không đau! Lẫm nhi giúp ngươi thổi thổi. . . . . . Như vậy thì tốt rồi!”
“. . . . . .” Tấn Nhã cảm thụ nhiệt khí trên cổ tay do Hồng Lẫm thổi ra, nhất thời hốc mắt một trận chua xót, nước mắt không thể khống chế mà lã chã rơi xuống. . . . . .
“Ai nha, Nhã ca ca sao ngươi lại khóc?” Nước mắt tích ở trên mặt Hồng Lẫm, “Không khóc không khóc, hắn khi dễ ngươi, thì ngươi cứ không cần hắn! Ngươi xinh đẹp như vậy, người muốn thú ngươi nhất định rất nhiều! Ngươi đừng khóc . . . . . . Di? Sao lại càng khóc càng lợi hại vậy a. . . . . .”
Tấn Nhã rốt cuộc nhịn không được , gắt gao ôm lấy Hồng Lẫm, lên tiếng khóc lớn lên: “Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Đều là lỗi của ta. . . . . .”
“. . . . . .” Hồng Lẫm tựa hồ cảm giác được gì đó, cũng không khuyên nữa, chỉ là cũng ôm lấy y, tay còn vuốt ve trên lưng Tấn Nhã. . . . . .
Tấn Nhã khóc khàn cả giọng, khóc thật lâu, giống như muốn đem tất cả khí lực phát tiết ra ngoài. . . . . .