[Hoàng Khuyết Khúc Hệ Liệt] Bộ 3 Niệm Nô Kiều

Chương 41: Chương 41: Dạ Bán Vô Nhân Tư Ngữ Thì




CHƯƠNG 41 PN1: DẠ BÁN VÔ NHÂN TƯ NGỮ THÌ

(Nửa đêm không người nói chuyện riêng)

Buổi tối mùa hè oi bức khó chịu, trong không khí cũng ẩn ẩn mang theo sóng nhiệt. Trong hồ nước, đóa đáo hoa sen ngẩng cao đầu, trên cánh hoa ngưng tụ những giọt nước trong suốt, hòa lẫn cùng lá sen càng thêm động lòng người. Mà trong Hoàng cung cực đại lúc này cũng có vẻ phá lệ yên tĩnh, trên đường ngẫu nhiên có vài thị vệ tuần tra ban đêm đi qua phá vỡ tĩnh, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.

 

Tương phản với quạnh quẽ bên ngoài chính là tẩm cung Hoàng đế đang dâng đầy tình cảm mãnh liệt, tân Hoàng đế tiền nhiệm được một năm đang quấn lấy Hoàng hậu của hắn, làm một chút “đặc quyền” của người lớn. . . . . .

 

“Lẫm ca ca, ngươi đang làm cái gì a?” Tấn Nhã một tay bắt lấy “hàm trư thủ” của Hồng Lẫm, một mặt trừng hắn, hỏi.

 

Hồng Lẫm chỉ còn nội y bán khai, thần tình đầy ý cuồi nhìn chằm chằm vào mỗi bộ vị của Tấn Nhã, “Ai nha nha, Tiểu Nhã, không cần vô tình như thế a. . . . . . Hôm nay phải chúc mừng mấy đệ đệ của ta được sinh ra chứ!”

 

Tuy rằng đã có thể nói là “lão phu lão thê”, ngay cả nhi tử cũng vì hắn mà sinh , nhưng Tấn Nhã vẫn như cũ cảm thấy ngượng ngùng với Hồng Lẫm. . . . . . Y đỏ mặt kéo tay Hồng Lẫm xuống, theo phản xạ kéo lại y phục của mình, vô tình lại làm cảnh xuân lộ ra ngoài!

 

“Phốc. . . . . .” Hồng Lẫm bị động tác của ychọc cười , nhất thời tà tâm nổi lên tứ phía, miệng trêu chọc nói, “Ha hả, Tiểu Nhã a. . . . . . Ngươi có biết không, ngươi như thế ngược lại càng thêm khơi mào dục vọng của nam nhân nga!”

 

“A? Ngươi nói bậy!” Tấn Nhã không tin, nhưng tay lại theo bản năng buông vạt áo ra, “Sao có thể như vậy?”

 

“Sao lại không thể?” Tiểu Nhã a Tiểu Nhã, chớ trách ta thích đùa giỡn ngươi, ai kêu ngươi vào loại thời điểm này lại thật sự rất đáng yêu ! “Ngươi xem ba ba cùng phụ thân ta không phải là ví dụ tốt nhất sao?”

 

Tấn Nhã vẻ mặt không hiểu, ngoan ngoãn bày ra bộ dáng đệ tử , “Ba ba cùng phụ thân? Saolại nói như vậy?”

 

Hồng Lẫm tiếp tục giả thành bộ dáng học giả mà thuyết giáo: “Ngươi xem xem phụ thân ta là loại phong tình vạn chủng, phóng đãng không biết tiết chế sao?”

 

“. . . . . .” Tấn Nhã ngẫm lại, rồi mới liều mạng lắc đầu, “Không giống!”

 

“Vậy là đúng rồi, ba ba của ta thế mà lại đối với y si mê không thôi. . . . . .” Vì chứng minh, hắn còn đem “chứng cớ” liệt kê ra, “Ngươi xem xem hôm nay ba ba nhà chúng ta lại có thêm ba nhi tử, không phải là chứng minh tốt nhất sao? Người bình thường sau khi cả bốn nhi tử đều đã thành gia, có tiếp tục sinh thêm ba đứa nữa không?”

 

“. . . . . .” Tấn Nhã còn thật sự suy nghĩ, rồi mới lại lần nữa lắc đầu một trận, “Sẽ không!”

 

“Đúng a!” Hồng Lẫm cố ý cường điệu một chút, “Cho nên có thể thấy được là do phụ thân ta rụt rè nội liễm mới có thể hấp dẫn ba ba ta trầm túy trong đó, không thể tự thoát ra được như thế a!”

 

“. . . . . . Cho nên?” Tấn Nhã cảm thấy hắn nói quả có chút đạo lý.

 

“Cho nên. . . . . .” Hồng Lẫm mỉm cười, giang hai tay ôm lấy Tấn Nhã đi đến bên giường, “Ta phải thúc đẩy !”

 

“Lẫm ca ca, không cần. . . . . .” Tấn Nhã có chút phản kháng, “Kì Kì còn đang ở bên cạnh!”

 

Hồng Lẫm nhìn về phía cái giường nhỏ, Hoàn Kì cục cưng còn đang nhắm chặt đôi mắt nhỏ, nhìn qua ngủ thật sự rất sâu.

 

“Không sao cả, cục cưng ngủ rồi, không có vấn đề gì đâu!” Hồng Lẫm nói xong còn nhẹ nhàng mà cắn xuống vành tai Tấn Nhã.

 

Tấn Nhã bị hắn trêu đùa như thế, mặt càng đỏ hơn. . . . . . Nhưng thời khắc nằm ở trên long sàng, y bỗng nhiên có loại cảm giác. . . . . . Hình như có gì đó không đúng. . . . . . chính mình giống như. . . . . . Lại bị ác ma này lừa. . . . . .

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

 

“Ngô. . . . . .” Hồng Lẫm thực thích hôn Tấn Nhã, mỗi lần hôn lên, môi y lại ngọt như quả mật đường, “Ân. . . . . .”

 

Sau khi nụ hôn chấm dứt, Hồng Lẫm còn không quên đem bạc thần kia liếm duyện một vòng, thật sự là vô cùng ngọt a, “Ân, Tiểu Nhã quả nhiên thực ngọt!”

 

“Ha. . . . . . Ha. . . . . .” Tấn Nhã suýt nữa bị hôn đến ngạt thở, hiện tại đang không ngừng hô hấp, “Nói. . . . . . Nói ngu ngốc gì đó. . . . . .”

 

Vừa rồi trong một lát hít thở không thông đã khiến cho hai má y nhiễm thượng một tầng đỏ ửng, tiêu cự trong đôi mắt tử sắc có chút mơ hồ, không chứa bụi trần lại tràn ngập dụ hoặc, tựa như muốn đem người hãm sâu vào bên trong, sợi chỉ bạclưu lại nơi khóe môi sau nụ hôn vừa rồi dưới phản xạ của ánh trăng càng thêm *** mĩ. Sợi tóc tán loạn ở bên gối, cùng long tháp kim hoàng sắc làm nổi bật lẫn nhau, bờ ngực trắng nõn phập phồng không ngừng, tay đặt ngang bụng, Tấn Nhã hiện tại không thể nghi ngờ chính là cực hạn khiêu khích khả năng tự kiềm chế của nam nhân.

 

Hồng Lẫm nheo lại hai mắt, thưởng thức hết thảy giống như đang xem một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, tay nhịn không được xẹt qua khuôn mặt y, cổ, ngực, rốn, cuối cùng là hạ phúc. . . . . .

 

“Thật đẹp a, Tiểu Nhã. . . . . .”

 

“A. . . . . .” Tấn Nhã bỗng nhiên trợn to hai mắt, cảm thấy độ ấm từ lòng bàn tay của Hồng Lẫm đang bao bọc lấy phân thân của mình, đình trệ một lát rồi theo quy luật mà vuốt ve, “A. . . . . . Lẫm. . . . . . Ân hừ. . . . . . A. . . . . .”

 

“Đúng, như vậy. . . . . . Gọi ta Lẫm. . . . . .” Hồng Lẫm nhẹ nhàng mà ở bên tai Tấn Nhã khẽ nói.

 

Hắn không đình chỉ động tác trên tay, há miệng hàm trụ một nụ hoa trước ngực Tấn Nhã, cẩn thận liếm lộng. Động tác đơn giản như thế nhưng lại ở trên người Tấn Nhã điểm lên một phen dục hỏa vô hình, đem y bức tới bên cạnh dục vọng. . . . . .

 

“Ha a. . . . . . A a. . . . . .” Tấn Nhã nhắm lại con ngươi, hưởng thụ vui sướng cực hạn trong thân thể, hai tay vô thức luồn vào tóc Hồng Lẫm, muốn kéo hắn đến gần mình thêm nữa.

 

“Thực thoải mái đi. . . . . . Tiểu Nhã. . . . . .” Nói xong còn đùa dai mà ở trên ngực y cắn một cái, trên tay căng thẳng.

 

“A a a. . . . . .”

 

Không nghĩ tới Tấn Nhã chưa kịp bố trí phòng vệ, bị kích thích như thế, tức khắc nắm lấy sợi tóc, thân thể ngưỡng về phía sau, một đạo trọc bạch phun trào ra, trực tiếp dừng lại ở trên bụng cùng trong tay Hồng Lẫm. . . . . .

 

Hồng Lẫm cũng có chút bất ngờ, có thể thấy được hắn cũng không có nghĩ đến lại nhanh như vậy! Tấn Nhã lại xấu hổ tới cực điểm, Hồng Lẫm cái gì cũng chưa có. . . . . . mà y cư nhiên lại bắn như thế? !

 

Áp chế xấu hổ, y một phen kéo chăn đem chính mình bọc lại, “Ta mệt rồi. . . . . . Ngủ!” Thanh âm còn mang theo ***, khàn khàn lại nghẹn ngào, nghe xong lại khiến lòng người ngứa ngáy.

 

“Không cần như vậy a! Tiểu Nhã. . . . . .” Hồng Lẫm cuối cùng cũng phản ứng lại, ghé vào trên người y bắt đầu tiếp tục đùa giỡn, “Không cần để ý chuyện vừa rồi a, như thế thuyết minh công phu của ta rất cao thâm, ngươi nên cao hứng mới phải!”

 

Biết rõ hắn cố ý nói như thế để an ủi mình, nhưng torng lòng Tấn Nhã vẫn là một trận lô lắng, cái chăn lộ ra một góc, bên trong truyền đế thanh âm giống như vừa rồi: “Lẫm ca ca. . . . . . Ta thực không thú vị đi?”

 

“Sẽ không, sẽ không!” Hồng Lẫm lấy lòng mà kéo chăn xuống, “Kỹ xảo trúc trắc của Tiểu Nhã càng có thể thỏa mãn ta!”

 

“Lại nói bậy!” Tấn Nhã cho Hồng Lẫm một cái xem thường, có lẽ là do cao trào vừa qua, một cái xem thường như thế cũng mang theo ý tứ khiêu khích!

 

Hồng Lẫm cuối cùng kéo hết chăn ra, bản thân thì áp lên người Tấn Nhã, “Không phải nói bậy nga. . . . . . Tiểu Nhã chẳng lẽ không có cảm giác sao?”

 

“Ân. . . . . .” Tấn Nhã lại đỏ mặt, bởi vì tư thế này, khiến y hoàn toàn cảm thấy được nhiệt hỏa của Hồng Lẫm thiếp thượng thắt lưng mình, “Lẫm. . . . . . Ta. . . . . .”

 

“Cái gì?” Hồng Lẫm thực kiên nhẫn mà ở trên cổ y không gnừng vuốt ve, hai tay chạm đến những điểm mẫn cảm mà mình biết rõ, chờ đợi đáp án của Tấn Nhã.

 

Tấn Nhã bị hắn chạm đến ngứa ngáy, liều mạng rụt lại thân thể, “Ha a. . . . . . Lẫm. . . . . . Ân. . . . . . Tiếp tục. . . . . .”

 

Ở cổ của y thở sâu một cái, Hồng Lẫm vươn đầu lưỡi khẽ liếm  một ngụm trên hầu kết, “Tiếp tục. . . . . . Ta đương nhiên sẽ tiếp tục. . . . . .”

 

Nói xong hắn cực kỳ nhanh chóng chuyển đến hạ thân Tấn Nhã, nhẹ nhàng bài khai u cốc, nhìn huyệt khẩu phấn hồng khẽ mấp máy, tựa như đang mời gọi chính mình, “Tiểu Nhã, nơi này thực đáng yêu. . . . . . Ngươi, có từng xem qua không?” Hồng Lẫm nhịn không được hôn lên cấm địa kia.

 

“A a. . . . . . Ngốc. . . . . . Ai. . . . . . Ai lại. . . . . . Xem a ân. . . . . . Kia. . . . . . A Aha. . . . . . Không cần. . . . . . đi vào. . . . . .” Tay Tấn Nhã muốn ngăn cản hắn, đáng tiếc vô ích.

 

Hồng Lẫm dùng đầu lưỡi xâm nhập huyệt khẩu, khiêu khích đến Tấn Nhã phải bật ra từng trận rên rỉ. Thẳng đến cảm thấy độ rộng của hậu đình đã thích hợp, Hồng Lẫm thu lại đầu lưỡi, tính toán thay bằng phân thân của mình. . . . . .

 

“Ô. . . . . .” Hậu đình bỗng một trận hư không làm cho y khó chịu, nước mắt vốn chưa rơi xuống trong khoảnh khắc lại tràn mi mà ra.

 

“Không khóc. . . . . .” Hồng Lẫm đau lòng mà hôn lên giọtlệ kia, “Rất nhanh là tốt rồi!”

 

Chính mình ngồi dậy, đỡ lấy Tấn Nhã để hậu huyệt của y đặt ngay nhiệt hỏa của mình, muốn cho y chậm rãi thích ứng rồi mới ngồi xuống. . . . . . Ai biết Tấn Nhã cư nhiên không cam lòng thứ kia chỉ ma xát ở huyệt khẩu, khi cảm nhận được độ ấm của nhiệt hỏa, lập tức ngồi xuống, gây cho bản thân và Hồng Lẫm kích thích không nhỏ.

 

“A. . . . . .”

 

“Ngô. . . . . . Tiểu Nhã, từ từ đến. . . . . .” Hồng Lẫm nhíu mi, thở dốc cũng tăng thêm, “Hô. . . . . . Sẽ bị thương. . . . . .”

 

Nhiệt hỏa vừa tiến vào dũng đạo đã bị nội vách tường hấp thụ, không thể động đậy, nếu mạnh mẽ đột phá chắc chắn sẽ chảy máu, cho nên đối với Hồng Lẫm mà nói, hưởng thụ cực hạn như vậy cũng biến thành luyện ngục khảo nghiệm kiên nhẫn.

 

“Ân a. . . . . .” Tấn Nhã cố gắng thả lỏng bản thân, chỉ là thần kinh vẫn như trước buộc chặt không thể buông xuống được.

 

Mồ hôi trên đầu Hồng Lẫm chảy xuống, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi! Hắn ôm lấy thân thể Tấn Nhã, một tay phủ lên lưng y, một tay ma xát dục vọng xung huyết phía trước, khiến cho y càng thêm tới gần mình. . . . . . Miệng tới gần ngực, vươn đầu lưỡi càng không ngừng ở dao động trước tiểu nhũ, chỉ mong làm cho tình tự của Tấn Nhã càng thêm dâng cao.

 

“Hừ a. . . . . . A. . . . . . Lẫm. . . . . . Ngô. . . . . .” Những điểm mẫn cảm trên thân thể đều bị người khác chặt chẽ nắm trong tay, Tấn Nhã thừa nhận kích thích từ tứ phía, toàn thân đều bị thiêu đốt, hậu đình dần dãn ra, thắt lưng cũng bất giác cao thấp lắc lư, “Lẫm. . . . . . Lẫm. . . . . . Mau. . . . . . giúp ta. . . . . . A. . . . . .”

 

Xác nhận đã không còn vấn đề, Hồng Lẫm lúc này mới buông tay ra, đem Tấn Nhã đặt ở trên giường, nâng lên một chân của y, làm cho chính mình càng thêm xâm nhập luật động, “A a. . . . . . Ân. . . . . . Ha. . . . . .”

 

“Ân. . . . . . Nhã. . . . . .” Hồng Lẫm trầm thấp gọi tên y, một lần so với một lần càng thêm xâm nhập.

 

“Ngô a. . . . . . A a. . . . . . Sâu một chút. . . . . .” Tấn Nhã đã thành thật với dục vọng nguyên thủy.

 

“Sâu. . . . . . Là thế này sao. . . . . .” Hồng Lẫm lặp lại, càng tăng thêm lực đạo cùng tần suất.

 

“A a. . . . . . A a. . . . . .” Kích thích dưới thân khiến Tấn Nhã rên rỉ rồi bắn ra!

 

Hồng Lẫm không ngừng xâm nhập, khi tới nơi sâu nhất thì phóng xuất dục vọng của mình, “A. . . . . .”

 

Tình cảm mãnh liệt qua đi đều khiến cả hai gnười đều không thể nhúc nhích, Hồng Lẫm cũng chỉ tùy ý đem chăn che khuất mình cùng Tấn Nhã, mà Tấn Nhã cũng đã mệt đến tiến vào mộng đẹp.

 

Bọn họ ai cũng không để ý, Hoàn Kì cục cưng ở trên giường nhỏ sau khi nhìn thấy hết mọi việc bọn họ vừa làm xong lại lộ ra tươi cười vừa lòng, rồi mới nghiêng cái đầu nhỏ mà ngủ. . . . . .

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.