Hoàng Kim Đài

Chương 41: Chương 41: Giao chén




Nghiêm Tiêu Hàn lặng lẽ ôm y một chốc, vừa muốn cho y một chỗ dựa, lại vừa sợ y đau buồn quá mức, vì vậy hắn vỗ vỗ bả vai Phó Thâm, cố ý cười trêu: “Hầu gia, khóc đấy à? Có cần ta dỗ ngươi không?”

Phó Thâm đương nhiên không thể buông thả bản thân lún quá sâu vào trạng thái sa sút tinh thần, chỉ là y hiếm khi có thể dựa vào lòng một người khác, tạm thời chưa muốn dời ra lắm, liền cất giọng hờn dỗi: “Đi sang bên đi. Trong nhà có rượu không? Uống mấy chén với ta.”

Lời y nói không giống phu thê mời nhau giao chén, mà như ông già gọi con trai đến giải sầu. Nghiêm Tiêu Hàn dở khóc dở cười, đang định bảo “Ngươi không thể uống rượu”, song đột nhiên lại nghĩ, nếu có thể mượn rượu giải sầu, cho y một cơ hội thoải mái phát tiết, dù sao cũng tốt hơn là cứ giữ mọi chuyện trong lòng.

“Có.” Hắn nói dứt khoát, “Chờ nhé, ta sai người đi lấy.”

Phó Thâm ngạc nhiên ngẩng đầu, “Ngươi uống lộn thuốc à? Sao hôm nay dễ tính thế!”

Nghiêm Tiêu Hàn nhíu mày, ghé sát lại chất vấn: “Chẳng lẽ trước kia ta khó tính sao? Ngươi dùng lương tâm nói xem, có lần nào ngươi đưa ra yêu cầu mà ta không đáp ứng ngươi chưa?”

Thân hình cao lớn của hắn từ từ áp sát, song lại chẳng hề có cảm giác ngột ngạt như dự đoán. Phó Thâm duỗi ra một ngón tay, chặn lại lồng ngực đang chậm rãi hạ xuống của hắn, cười nói: “Ta còn tưởng phải bỏ ra chút lợi ích gì thì mới lấy được một ngụm rượu chứ, nếu ngươi đã chu đáo hiểu chuyện như thế, vậy thì quả là không thể tốt hơn.”

Nghiêm Tiêu Hàn dò hỏi: “Lợi ích gì?”

Phó Thâm cười nhưng không nói.

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Hảo tâm không có hảo báo, hầu gia, thế này đâu giống hành vi quân tử nhỉ.”

Phó Thâm hỏi ngược lại: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ta “hiểu chuyện” như vậy, lại còn chủ động thế này nữa,” Hắn ẩn ý dùng đầu gối chọc chọc chân Phó Thâm, “Chẳng lẽ không cần thưởng cho ta một lợi ích lớn hơn sao?”

Phó Thâm liếc nhìn phần bụng dưới của hắn, xấu xa cười bảo: “Ồ, mùa xuân đến rồi.”

Nghiêm Tiêu không cho là nhục, ngược lại còn lấy làm vinh, càng được đà lấn tới, ghé vào tai y nói câu gì đó, khiến Phó Thâm cười nhạo: “Ngươi tới đi. Nhìn kỹ xem cái chân thứ ba của ngươi có cứng bằng xương của ngươi không —— Nói rõ trước, gãy mất thì không được khóc đâu đấy.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “…..”

“Chậc, nghĩ bậy được mà không dám làm bậy, lại còn cứ ham,” Phó Thâm vươn tay nắm cằm hắn, hôn lên môi hắn một cái, biếng nhác nói: “Chẳng bằng ngoan ngoãn nằm ngửa ra, đại gia đây đảm bảo sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử, thực tủy tri vị, thế nào?”

“Vị đại gia này.”

Giọng nam trầm thấp, không ngọt ngào bằng giọng nữ, nhưng phát ra từ miệng hắn, lại có một loại tư vị đặc biệt câu hồn nhiếp phách. Ánh mắt Nghiêm Tiêu Hàn sâu thăm thẳm, vẫn giữ nguyên tư thế bị đùa bỡn, khẽ nói: “Ta tốt xấu gì cũng có ba cái chân, ngài thì chỉ còn mỗi cái chân thứ ba thôi…..”

Bầu không khí kiều diễm lập tức tan thành mây khói, Phó Thâm nhịn không nổi nữa, suýt thì động thủ đánh hắn, Nghiêm Tiêu Hàn lại nhân lúc y không kịp phòng bị, đổi khách thành chủ, đặt y lên ghế dựa, trao một nụ hôn.

Mãi đến khi nụ hôn dài kết thúc, Phó Thâm cúi đầu thở dốc, hắn mới nói bằng âm khí rất nhẹ: “Không phải bây giờ, nhưng ta muốn ngươi.”

Lớp mặt nạ ôn nhu khắc chế của hắn như thể cuối cùng cũng vỡ một góc, lộ ra ham muốn chiếm hữu đang giương nanh múa vuốt bên trong, dục vọng kia chẳng hề dễ coi, nhưng lại là dáng vẻ chân thật nhất của hắn.

Lồng ngực Phó Thâm chập trùng liên hồi, ngồi thôi cũng thấy run chân, nhủ thầm muốn cái gì mà muốn, không hết tà tâm, sớm muộn cũng có ngày ngươi khóc lóc nói “Không muốn”.

Nhưng ngoài miệng thì lại bảo: “Rồi rồi rồi, đều cho ngươi hết….. Ca ca tốt, mau đứng dậy đi, đè chết ta rồi.”

Nghiêm Tiêu Hàn phát hiện mỗi lần Phó Thâm mắc cỡ, y đều sẽ tìm đủ cớ để đuổi hắn đi. Phát hiện nho nhỏ này chẳng hiểu sao khiến hắn vui vẻ, hắn hài lòng buông Phó Thâm ra, đi ra ngoài lấy rượu cho y.

Phó Thâm nghe tiếng bước chân hắn nhẹ nhàng đi xa, nâng tay sờ lên đôi môi vừa đau vừa nóng của mình, vô thức nở nụ cười.

Bản thân y là một người rất đáng tin cậy, xưa nay chỉ luôn an ủi người khác. Lần đầu tiên biến thành bên được mang đến cảm giác an toàn, phát hiện có người để mình dựa vào, cảm giác ấy vừa kỳ diệu vừa khó diễn tả bằng lời.

Hơn nữa y phải giả què, dù thương tích ở chân Phó Thâm thực tế đã khỏi rồi, tạm thời vẫn không thể hoạt động quá mạnh….. Nhưng hai đại nam nhân máu nóng cả ngày quấn lấy nhau, vành tai chạm tóc mai, khó tránh khỏi nổi lên phản ứng, chẳng lẽ còn phải “tương kính như tân” mà nhịn thêm hai ba năm? (Tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau, kính nhau như khách.)

Nghĩ như thế, vậy nhường hắn một chút có vẻ cũng không phải không thể…..

Lúc mang rượu đến cho Phó Thâm, Nghiêm Tiêu Hàn cứ cảm giác ánh mắt y nhìn mình có thâm ý khác, giống như con đường hắn đi có tiền rơi, mà tiền kia là do Phó Thâm đánh rơi vậy.

Rượu ngọt thuần mà không mạnh, hương thơm ngây ngất, Phó Thâm uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, khen một tiếng “Rượu ngon”, cười trêu: “Rượu này bình thường khó gặp, Nghiêm đại nhân làm quan….. thường ngày chắc được hạ nhân hiếu kính không ít nhỉ?”

Mở rộng quan hệ trên chốn quan trường, hối lộ đút lót là chuyện bình thường, huống chi là nha môn quyền cao chức trọng như Phi Long vệ. Nghiêm Tiêu Hàn không kiêng kỵ, cũng chẳng thừa nhận, chỉ nói: “Hiếu kính hầu gia, sao dám dùng rượu tầm thường, đương nhiên phải chọn loại tốt nhất.”

Phó Thâm bỏ một hạt thông vào trong miệng, bỗng nhiên bảo: “Rượu tuy không tồi, nhưng cũng không phải tốt nhất.”

Nghiêm Tiêu Hàn không uống ừng ực như y, chỉ nhấp từ từ, nói: “Nguyện nghe cho tường.”

Phó Thêm liếc hắn, như cười như không: “Ta đã từng uống thứ rượu ngon nhất, là ở một trấn nhỏ tại biên thùy Bắc Yến, rượu tuyệt hết sẩy, bà chủ thì rất tốt.”

Nghiêm Tiêu Hàn quả nhiên bị đạp đuôi, giọng chua lè: “Rốt cuộc là rượu tốt hay bà chủ tốt?”

Trông như thể đang nói “Ngươi dám xuất tường ngay trước mặt ta thử xem”.

(Xuất tường: lấy từ câu “hồng hạnh xuất tường” trong bài “Du viên bất trị”, ý chỉ có chồng rồi mà còn ngoại tình.)

Phó Thâm: “Rượu cũ người xưa, chuyện quá khứ nhắc lại, rượu không làm say người mà người đã tự say.”

Nghiêm Tiêu Hàn lập tức nghĩ lệch: “Ngươi và cô ta còn có chuyện quá khứ cơ à?”

Hắn thật sự không ngờ tới khả năng Phó Thâm gặp Thải Nguyệt. Biển người mênh mông, hai người đi trên con đường khác nhau đâu dễ gặp lại như vậy? Nghiêm Tiêu Hàn chưa từng uất ức vì chuyện này, ở trong lòng hắn, dù cuối cùng thả cho Thải Nguyệt chạy thoát, nhưng sai lầm đã phạm vào, Phó Thâm đã đoạn tuyệt với hắn, dù có cứu vãn thế nào, cũng không thể vờ như một đao đâm sau lưng ấy chưa từng tồn tại.

Phó Thâm thấy Nghiêm Tiêu Hàn vẫn không hiểu, cũng chẳng nói rõ nữa. Trong chuyện này, y có chút xấu tính, như thể bắt được điểm yếu của Nghiêm Tiêu Hàn vậy, y cứ nhịn không được thăm dò hắn, vừa mong đợi vẻ mặt hắn sau khi nói thẳng ra, lại vừa muốn để hắn chính miệng thừa nhận với mình.

“Đùa ngươi thôi. Ta có nhiều chuyện quá khứ như vậy, có cái nào mà thiếu ngươi đâu?” Phó Thâm nhéo cắm hắn một cái y như yêu râu xanh, “Đều không tốt bằng ngươi. Ngươi tốt nhất.”

Nghiêm Tiêu Hàn biết rõ lời ngon tiếng ngọt không tin được, như vẫn vô thức được vuốt lông dỗ dành.

Hai chén rượu chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, Phó Thâm uống một hơi cạn sạch, Nghiêm Tiêu Hàn gắp thức ăn cho y: “Kiềm chế chút đi, rượu có ngon cũng không nên uống kiểu đó.”

Phó Thâm biếng nhác nói: “Yên tâm. Tửu lượng của bản hầu rất tốt. Nếu ngươi sợ ta uống quá chén rồi làm phiền ngươi, buổi tối ta sang phòng khách ngủ.”

“Nói câu này mà không thấy thẹn à, hầu gia,” Nghiêm Tiêu Hàn lạnh lùng nói, “Từ hôm đầu tiên ngươi đến đây, có bao giờ ngươi phải vào phòng khách chưa?”

Phó Thâm ngượng ngùng nói: “…..Thì ngươi tự giác quá mà.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Hừ.”

“Đúng là con nít càng lớn càng không dễ quản,” Phó Thâm giả vờ than vãn, “Lúc trước còn bảo cái gì mà ‘Thích ta nhất’, giờ thì chỉ biết ‘Hừ’.”

Nghiêm Tiêu Hàn lập tức phá công.

Hai người nói mấy câu ấu trĩ vậy là đủ rồi, cuối cùng cũng thừa dịp men rượu còn chưa bốc lên, hơi ngà ngà nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo, nói sang chuyện của Thuần Dương đạo nhân.

“Vẫn phải điều tra tiếp, chưa bắt được kẻ đứng sau lão thì ta chưa yên lòng.” Phó Thâm nói, “Không chỉ là vì việc của nhị thúc ta, chỉ sợ kẻ kia một lần ám sát không thành thì còn muốn làm lần nữa. Cả ‘Bạch Lộ Tán’ nữa, nếu không khống chế được thì sớm muộn cũng thành đại họa.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Nếu như không có vị kia, ngươi đã chẳng bị nhốt ở kinh thành.”

“Ai ở vị trí đó cũng sẽ kiêng kỵ ta,” Phó Thâm nói, “Đổi thành ngươi thì cũng vậy thôi. Cái này không phải quan trọng, quan trọng là các vị hoàng tử khó gánh nổi trọng trách lớn. Đừng quên hàng xóm cũ vẫn đang nhìn chằm chằm chúng ta, hoàng thượng tuy quá đa nghi, nhưng thái độ với việc biên cảnh luôn cứng rắn, hiện tại chỉ ông ta mới có thể trấn áp được nước láng giềng tứ phương.”

“Không tính thái tử, Tấn vương và Tề vương đều thân cận với văn thần. Ngươi nghĩ mà xem, võ tướng tứ phương, ngũ đại kinh doanh, còn có cấm quân các ngươi nữa, có bên nào không bị hoàng thượng nắm chắc trong tay không?”

“Một khi ngôi vị hoàng đế thay đổi, bất luận cuối cùng ai lên thượng vị, cũng không thể đạt được sự ủng hộ của phần lớn triều thần chỉ trong thời gian ngắn, khó đảm bảo ngoại tộc sẽ không thừa dịp xâm lấn, đến lúc ấy Bắc Yến thiết kỵ đứng mũi chịu sào, ta tìm ai nói lý được đây?”

Nghiêm Tiêu Hàn thấy cũng đúng: “Hiện tại Thuần Dương đã chết, ngươi dự định điều tra theo hướng nào?”

“Tây Nam.” Phó Thâm uống một hớp rượu, “Lúc trước ta có nói tác phong làm việc của Thuần Dương giống với bộ hạ cũ của tiên phụ, tướng lĩnh năm xưa chinh chiến cùng tiên phụ và thúc phụ ở Bắc Cương, mà bây giờ vẫn đang tại thế, chỉ còn dư lại Tây Bình quận vương.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Tây Bình quận vương Đoàn Quy Hồng?”

“Ừm,” Phó Thâm bảo, “Người duy nhất khác họ được phong quận vương ở triều ta. Vào năm Nguyên Thái thứ hai khi bình định Bắc Cương, ông ta cũng ở dưới trướng của tổ phụ ta, sau đó được điều chuyển đến Tây Năm, trấn thủ suốt mười mấy năm. Nghe nói ông ta có giao tình khá sâu với tiên phụ và thúc phụ, có lẽ vẫn còn ấn tượng về chuyện năm đó.”

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Lúc trước ngươi nói, Thuần Dương đạo nhân chỉ là một quân cờ trong ván cờ. Tây Bình quận vương ở xa tận Tây Nam, theo lý thì rất khó lập thành thế lực quy mô ở kinh doanh kinh thành, việc này hẳn cũng không dính dáng đến ông ta.”

Phó Thâm thở dài: “Ta mà biết nó dính dáng đến ai thì còn phải ở đây mượn rượu giải sầu ư? Trừ ông ta ra, ta tạm thời chưa nghĩ ra còn ai sẽ quan tâm đến chuyện của Bắc Yến thiết kỵ như vậy. Ngươi cũng xét lại mình xem, Bạch Lộ Tán không tra được nguồn gốc, Phi Long vệ các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả?”

Nghiêm Tiêu Hàn nhận ra dấu hiệu y đã hơi say —— Bởi vì y bắt đầu nói năng chẳng biết lý lẽ, hắn liền đặt chén xuống, giành lấy bình rượu, dự định kết thúc ở đây, để Phó Thâm rửa mặt đi ngủ.

Ai ngờ vươn tay sờ thử, trong bình đã cạn sạch rồi!

Trong lúc nói chuyện, Nghiêm Tiêu Hàn không để ý đến tần suất nâng chén của y, Phó Thâm ấy thế mà đã lẳng lặng uống hết hơn nửa bình rượu.

Da đầu Nghiêm Tiêu Hàn tê rần, thầm khẩn cầu tửu lượng của Phó Thâm tốt một chút, tuyệt đối đừng có thừa dịp say rượu mà phát rồ lên. Không phải hắn sợ, mà là nếu Phó Thâm thật sự động tay động chân thì hắn đánh không lại được.

Men rượu bốc lên, đầu óc mơ hồ, hai mắt Phó Thâm khép hờ, lặng yên mặc cho Nghiêm Tiêu Hàn thay đồ tắm rửa cho mình, mãi đến khi lên giường rồi, y vẫn biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn nhu thuận.

Lòng cảnh giác của Nghiêm Tiêu Hàn dần buông lỏng, vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy không có màn “Say rượu loạn tính”, thật có phần không đủ kích thích.

Còn chưa đợi hắn nghĩ sang chuyện khác thì con ma men kia bỗng nhiên thấp giọng gọi hắn lại, Nghiêm Tiêu Hàn không nghe rõ, bèn cúi người xuống hỏi: “Sao thế ——“

Ầm một tiếng, trời đất quay cuồng.

Đến khi hắn hoàn hồn lại thì đã bị Phó Thâm đè ở trên giường. Người trên thân chống hai tay ở hai bên đầu hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Ôm ấp lấy lòng, hử?”

Nghiêm Tiêu Hàn nhanh chóng vươn tay ôm lấy eo y: “Cẩn thận chân của ngươi! Đừng quỳ, xuống đi!”

Phó Thâm bị hai cánh tay hắn siết lấy, từ tư thế quỳ biến thành nằm sấp, đầu chôn trong hõm cổ hắn, nhưng vẫn không chịu buông tha, đòi ngước lên nhìn mặt hắn.

Nghiêm Tiêu Hàn bất đắc dĩ nói: “Kính Uyên, đừng nghịch…..”

“A Hàn.”

Hắn tức khắc sửng sốt, tưởng mình nghe lầm, không dám tin vào tai mình, cất tiếng hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”

“A Hàn,” Phó Thâm dịu dàng hôn lên chóp mũi hắn, rồi lại chuyển sang khóe môi, “A Hàn…..”

Hai chữ này còn hữu hiệu hơn cả rượu mạnh, Nghiêm Tiêu Hàn chỉ cảm thấy toàn thân như cháy bừng lên.

Ai ngờ Phó Thâm còn nói câu tiếp theo, tuy rằng khàn khàn mơ hồ, nhưng thanh âm lại tràn ngập trìu mến: “…..Đừng động, ngoan chút nào, ca ca thương ngươi.”

✿Tác giả có lời muốn nói: Giờ đã đủ kích thích chưa hả Nghiêm đại nhân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.