Hoàng Kim Đài

Chương 31: Chương 31: Ngõ hoa






“Đã khám nghiệm thi thể chưa? Ngỗ tác nói thế nào?”

Thi thể đặt trong hầm ngầm Bắc ngục, vì thời tiết chuyển nóng nên đã được ướp lạnh. Nghiêm Tiêu Hàn không ngại dơ bẩn, tự mình động thủ kiếm tra. Kim Ngô vệ tử vong kia rất gầy gò, mặt không chút máu, quầng mắt thâm đen, không giống cấm vệ ngày ngày thao luyện, mà ngược lại giống như công tử hàng đêm chơi bời, bị móc rỗng thân thể.

Chẳng biết vì sao, Nghiêm Tiêu Hàn cứ cảm thấy gương mặt hắn trông hơi quen quen.

“Nguyên nhân cái chết là gì?”

Ngư Hư Chu đứng cách xa, nói: “Thoát dương bộc phát —— Chính là mã thượng phong ấy ạ. Qua đời ngay tại chỗ, không cứu được.” (Mã thượng phong: đột tử trong lúc đang ấy ấy.)

Nghiêm Tiêu Hàn mở hai bàn tay thi thể ra, quả nhiên trong lòng bàn tay có vòng đỏ, gân đỏ trong lòng bàn tay chằng chịt, vòng tròn khép kín, là triệu chứng điển hình của mã thượng phong. Hắn đặt bàn tay về, hỏi: “Nếu nguyên nhân cái chết đã rõ ràng thì còn gì phải điều tra nữa?”

Ngụy Hư Chu cười khổ: “Đại nhân, ngài nhìn kỹ lại xem, ngài thật sự không biết người này sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn nhìn lướt qua lần nữa, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào ta cứ thấy người này trông quen quen, ngươi thấy cái đức hạnh này của hắn, có giống Dịch Tư Minh không?”

Ngụy Hư Chu: “……Không phải. Đại nhân, người này tên Dương Hạ Hiên, cha hắn là Dương Úc – tiết độ sứ Đường Châu, hắn là cháu trai bên ngoại của hoàng hậu nương nương, biểu đệ của thái tử, cũng coi như hoàng thân quốc thích. Cho nên vụ án này ngoại trừ Phi Long vệ chúng ta ra thì còn nha môn nào dám nhận?”

Hắn nói đến thái tử, Nghiêm Tiêu Hàn liền nghĩ: “Há, người nhà họ Dương. Tướng quân Dương Tư Kính của Cửu Môn vệ có phải huynh đệ của hắn không?”

Ngụy Hư Chu nói: “Đúng vậy.”

Nghiêm Tiêu Hàn cười khẩy một tiếng, không nói gì nữa. Ngụy Hư Chu lại lạnh cả sống lưng vì nụ cười của hắn, cứ luôn cảm thấy nụ cười của đại nhân nhà bọn họ còn mang ý khác.

Lúc trước thái tử hiến kế, từng tiến cử Dương Tư Kính với Nguyên Thái đế, định để hắn thành hôn với Phó Thâm, tuy rằng việc này cuối cùng bị Nguyên Thái đế bác bỏ, nhưng vẫn khiến Nghiêm Tiêu Hàn ăn dấm chua vì chuyện cũ này. Hắn chẳng có tí tẹo hảo cảm nào với người nhà họ Dương, nể mặt người chết, Nghiêm Tiêu Hàn không nói ra hai chữ “Đáng đời”, chứ hi vọng hắn tận tâm tận lực điều tra án này thì đừng có mơ.

Hơn nữa, hoàng đế quan tâm vụ án này, chẳng qua là vị hai Kim Ngô vệ liên tiếp bị hại, khiến người ta lo lắng đây là một âm mưu nhằm vào cấm vệ thôi. Nghiêm Tiêu Hàn biết Mục Bá Tu đã bị Phó Thâm xử lý, không có liên quan gì đến cái chết của Dương Hạ Hiên. Hắn cũng đã nhận ra, vụ án này căn bản chẳng có gì kỳ lạ cả, chỉ vì nể mặt hoàng hậu và Dương Úc nên đành phải làm như rất coi trọng thôi.

“Đem khẩu cung của nhân chứng đến cho ta xem,” Nghiêm Tiêu Hàn ném cái khăn vừa dùng để lót tay đi, quay người ra ngoài tìm nước rửa tay, vừa đi vừa nói: “Tất cả giải tán đi. Ngày mai Ngụy huynh và Khương Thuật đi cùng ta đến Thúy Kim các một chuyến, những người khác nên làm gì thì làm đi. Một vụ án mà thôi, không đáng để chúng ta làm lớn chuyện.”

Ngụy Hư Chu quả thực bội phục thái độ coi mọi việc đều không quan trọng của Nghiêm Tiêu Hàn, rõ ràng tuổi tác chẳng lớn lắm, cũng không có xuất thân quyền quý, nhưng xưa nay ngoại trừ hoàng thượng, hắn không cúi đầu trước bất cứ ai. Đừng nói là một Dương gia, hoàng thân quốc thích văn võ bá quan, Ngụy Hư Chu chưa từng thấy hắn đặt ai vào trong mắt bao giờ.

Lúc đi tới cửa hầm, Nghiêm Tiêu Hàn bỗng quay đầu lại như nhớ tới gì đó, dặn dò một câu: “Việc ngày mai đi Thúy Kim các, kín miệng một chút, chớ nói ra ngoài.”

Ngụy Hư Chu thoáng sửng sốt rồi lập tức hiểu ra, sự kính phục đối với khâm sát sứ đại nhân sinh ra chút dao động vi diệu.

Sau đó hắn nghĩ tới công tích vĩ đại của “Vị kia”, dùng lương tâm an ủi mình: “Chuyện như sợ vợ, sao có thể gọi là sợ chứ?”

Nói đến hai chốn phồn hoa nhất kinh thành, một là “Kỳ Trân phường”, một là “Tiêu Kim quật”. “Kỳ Trân phường” là chỉ khu chợ ở thành Đông. Những khách thương từ nơi khác thường tụ tập ở đây, có đủ loại kỳ trân dị bảo, phương vật hải ngoại, chẳng thiếu thứ gì; “Tiêu Kim quật” thì là dãy thanh lâu sở quán, tửu lâu sòng bạc nối nhau ở thành Tây. Thúy Kim các mà đám Nghiêm Tiêu Hàn định đến nằm ở ngõ Hạnh Hoa ở thành Tây.

Đưa mắt nhìn khắp kinh thành, Thúy Kim các cũng coi như là thắng địa khói hoa hiếm thấy, nhưng lại bất hạnh xảy ra án mạng, khách nhân đều sợ xúi quẩy, lũ lượt kéo đi nơi khác, bởi vậy cửa ngỏ thưa thớt, sinh ý chẳng bằng trước kia.

Ba người Nghiêm Tiêu Hàn mặc thường phục xuất hành, không muốn gây chú ý, Ngụy Hư Chu là khách quen ở đây, chủ chứa nhận ra hắn, thân phận sáng tỏ liền lập tức cho vào. Nghiêm Tiêu Hàn thấy vậy, bảo hắn ở lại tra hỏi tú bà và kỹ nữ, mình thì dọc theo cầm thang gỗ đỏ thẫm đi lên lầu ba, đẩy hai cánh cửa dán giấy niêm phong ra.

Trong phòng vẫn bài trí như trước, được bảo vệ rất tốt. Hắn lấy ra một cái khăn lót tay từ trong tay áo, lần lượt kiểm tra từng cái chén cái ly trên bàn, rồi mở từng ngăn kéo của bàn trang điểm ra, bên trong toàn giấu mấy thứ dược vật trợ hứng, hắn tiện tay xé khăn bọc lại, chuẩn bị mang về kiểm tra thực hư.

Bên cạnh bàn trang điểm có một chiếc bàn thấp, đặt lư hương toan nghê mạ vàng màu đồng. Nghiêm Tiêu Hàn dùng giấy gói lấy một ít tàn hương, cất cẩn thận rồi vén rèm che lên. Chăn nệm trên giường ngổn ngang, ngay cả một ít vật riêng tư dùng trong chuyện phòng the cũng lộ ra ngoài. Nghiêm Tiêu Hàn nhìn thấy tất vải còn chưa kịp lấy đi, trong lòng bỗng nảy ra suy nghĩ.

ứ

(Lư hương toan nghê là cái lư hương có khắc thần thú Toan Nghê.)

Hắn ngồi xổm xuống, tìm kiếm một lượt dưới gầm giường và sàn nhà, song không tìm được vật mình muốn, bèn đứng dậy đi xuống lầu. Ngụy Hư Chu đang nghe tú bà và kỹ nữ Cầm Trinh khóc lóc kể lể: “……Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, Dương công tử mặc dù gầy gò, nhưng lại rất dũng mãnh, mấy lần khiến Thư Nhàn tỷ tỷ chịu không nổi, suýt thì mất mạng. Còn ta….”

Nàng thấy Nghiêm Tiêu Hàn xuống lầu, hai gò má ửng đỏ, dùng tay áo che mặt, xấu hổ không nói nên lời.

Nghiêm Tiêu Hàn lại chẳng hề phát hiện, hắn hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế? Ngươi vừa mới nói Dương Hạ Hiên “dũng mãnh”? Hắn thường dùng thuốc trợ hứng sao?”

Cầm Trinh lí nhí thưa: “Dương công tử ngài ấy…… ngài ấy xưa nay vẫn thường đến ngõ Hạnh Hoa, tổn hại thân thể, vậy nên trong chuyện đó, chuyện đó cũng chỉ thường thường thôi, cần phải có thuốc trợ hứng. Có điều bắt đầu từ năm ngoái, chẳng biết ngài ấy kiếm từ đâu được một thứ thuốc mới, càng trở nên uy mãnh dị thường. Ta cũng thường khuyên ngài ấy là không thể dùng thứ thuốc nguy hiểm này được, ngài ấy lại nói mình không dùng thuốc, bảo ta chớ đoán mò…..”

“Không dùng thuốc?” Nguy Hư Chu líu lưỡi, “Đã mã thượng phong rồi mà còn giả vờ giả vịt, Dương công tử này đúng là sĩ diện.”

Nghiêm Tiêu Hàn hỏi như có điều suy nghĩ: “Đêm đó ngoại trừ Thúy Kim các, Dương Hạ Hiên còn đi đâu không?”

Cầm Trinh nói: “Ta nghe nói ngài ấy đến Bách Oanh lâu trước, Phi Yến cô nương đầu bảng không có ở đó, ngài ấy sợ người khác hầu hạ không vừa ý nên mới đến Thúy Kim các.”

Nghiêm Tiêu Hàn ném bọc đựng xuân dược và tàn hương kia cho Khương Thuật: “Quay về tìm thái y kiểm tra xem có độc hay không.” Hắn quay người đi ra ngoài: “Ngụy huynh đến Bách Oanh lâu với ta một chuyến.”

Bách Oanh lâu nằm trong một ngõ khác, hoàn toàn khác với vẻ quạnh quẽ ở Thúy Kim các, chỉ mới tới gần đã nghe thấy tiếng nói cười ríu rít, đàn sáo tưng bừng. Cô nương trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa kéo khách, vừa thấy khách quen Ngụy Hư Chu và một nam nhân tuấn mỹ chưa từng gặp cùng đi tới, còn không mặc quan phục, liền cho là bọn họ đến ăn chơi, lập tức phô bày nhan sắc lấy lòng, mềm mại sấn đến như không xương: “Lang quân thật tuấn tú quá đi, có bằng lòng vào uống chén rượu không?”

Mùi son phấn phả vào mặt, Nghiêm Tiêu Hàn đang chuẩn bị quát lên thì sau lưng bỗng vang lên một thanh âm quen thuộc khiến hắn tê cả da đầu ——

“Ồ, bận việc à?”

Nghiêm Tiêu Hàn sợ hãi quay đầu lại, cái người khiến hắn một ngày không gặp liền sáng nhớ chiều mong đang ngồi ở trên xe lăn, tay cầm một chiếc quạt xếp chưa mở ra, gõ đều đều vào lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn sang bên đây.

Tiêu Tuân nắm chuôi đao, mặt vô cảm đứng phía sau Phó Thâm, Thẩm Di Sách mang vẻ mặt đời chẳng yêu nổi, có lẽ trong lòng đã bắt đầu niệm chú vãng sinh. Sau lưng Nghiêm Tiêu Hàn là Nguy Hư Chu đang trợn mắt ngoác mồm và một đám oanh oanh yến yến lộ vai hở ngực. Hai nhóm người, bất ngờ gặp nhau trưóc cửa thanh lâu tấp nập như vậy đấy.

Nghiêm Tiêu Hàn há miệng, suýt thì chất vấn Phó Thâm sao ngươi lại ở chỗ này, nhưng lập tức nhớ ra hôm qua mình phái người đến sơn trang, bảo với Phó Thâm là mình phải hồi kinh chuẩn bị tham gia Vạn Thọ yến.

Phó Thâm sâu xa nhìn hắn, trên mặt viết rõ: “Ngươi dám trốn ta ra ngoài chơi gái?”

Tim Nghiêm Tiêu Hàn nảy “Thịch” một cái, khát vọng sống mạnh mẽ tức khắc chiến thắng lý trí, hắn thậm chí không để ý thuộc hạ và người ngoài đang ở đây, bật thốt ra: “Ta bị oan!”

Tất cả mọi người: “……”

Đây hẳn chính là gặp quả báo trong truyền thuyết.

Phó Thâm ngoài cười nhưng trong không cười: “Đầu ta đội trời xanh vời vợi, sao có thể trách oan ngươi chứ?”

Hai người đang nói chuyện, nhưng vẫn có nữ tử thanh lâu không biết điều muốn tiến lên nắm lấy tay áo Nghiêm Tiêu Hàn, tươi cười yêu kiều: “Sao cứ đứng ở chỗ này làm gì? Xin mời các vị vào trong.”

Công lực cả đời của Nghiêm đại nhân đều dùng để né tránh cái tay này, hắn cứ lủi mãi vào trong đám người mới né được bàn tay duỗi ra của cô nương kia, nhưng còn chưa đợi hắn kịp thở phào nhẹ nhõm, thì liền nghe Phó Thâm nói: “Ồ, cô nương này không tồi, xinh xắn đấy.”

Mặt Nghiêm Tiêu Hàn lập tức tái mét, kinh ngạc trừng Phó Thâm.

Phó hầu gia có thanh danh tốt với dân chúng, được hoan nghênh hơn Nghiêm Tiêu Hàn nhiều. Cô nương nọ cũng ái mộ anh hùng trẻ trung tuấn tú, năm ấy còn từng đứng trong đoàn người ném hoa về phía y. Nàng chỉ liếc cái là nhận ra Phó Thâm ngay, bấy giờ bỏ lại Nghiêm Tiêu Hàn, kêu lên một tiếng nũng nịu, nhanh chóng nhào tới ——

“Nhưng mà,” Phó Thâm mỉm cười dùng quạt xếp chặn ngực nàng lại, “So với chuyết kinh thì, vẫn còn kém một chút.” (Chuyết kinh: cách gọi vợ thời xưa)

Múa bút như thần, xoay chuyển tình thế. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía “Chuyết kinh”.

Nghiêm Tiêu Hàn: “……”

Hắn nhìn ra rồi, tên khốn này biết tất cả mọi chuyện, trong lòng biết rõ ràng nhưng vẫn cố ý đùa giỡn hắn để làm vui cho mình!

Nghiêm đại nhân bị đùa giỡn, hận nghiến răng nghiến lợi, trong đầu lóe lên một trăm lẻ tám loại phương pháp để làm thế này thế nọ thế kia với Phó Thâm.

“Hiểu lầm thôi! Tất cả đều là hiểu lầm thôi!” Ngụy Hư Chu không hổ là cánh tay phải đắc lực của Nghiêm Tiêu Hàn, lúc này cuối cùng cũng ý thức được mình không nên đứng xem trò vui, vội lấy lệnh bài ra, quát lên: “Phi Long vệ tra án, người không phận sự lui ra!”

Ba chữ “Phi Long vệ” vừa thốt ra, khách làng chơi và kỹ nữ cuống cuồng chạy loạn, chủ chứa kinh hãi la hét, mọi người lũ lượt quỳ xuống ở sảnh đường.

Nghiêm Tiêu Hàn vội chứng minh trong sạch với Phó Thâm: “Đừng giận, ta đến tra án thật mà!”

Phó Thâm khẽ cười một tiếng: “Ta biết ngươi cũng không lọt mắt đám dong chi tục phấn này. Làm việc của ngươi đi, ta về trước.” (Dong chi tục phấn: sắc đẹp do son phấn áo quần, sắc đẹp giả dối, tục tằng.)

Y quả thực hiểu rõ đạo lý “Đánh một gậy cho một quả táo ngọt”, chỉ nói hai câu đã khiến Nghiêm Tiêu Hàn yên lòng. Phó Thâm đùa giỡn xong rồi, đang định công thành lui thân thì Nghiêm Tiêu Hàn bỗng nắm lấy tay y ngay trước mắt mọi người, lòng bàn tay mang theo nhiệt độ như thiêu đốt, nói bằng giọng quả quyết không cho phản bác: “Hầu gia, xin phép nói chuyện một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.