Hoàng Kim Đích Tình Nhân

Chương 7: Chương 7




“Rõ ràng đâu phải chuyện gì ghê gớm, lại còn bày trận to thế này, không biết là muốn dọa ai đây nữa?” Ánh đèn sáng rực rõ, y hương tấn ảnh (người đẹp mặc đồ đẹp ->đẹp), người nổi tiếng tụ hội như nước, trong tòa nhà cao cấp xa hoa, Trần Giai Kỳ uống một ngụm sâm-panh, quay sang cô gái xinh đẹp nhu mỳ đang vô cùng không tự nhiên đứng cạnh, cười lạnh mỉa mai mà nói.

“Dọa ai cũng đâu liên quan đến mình…” Không được tự nhiên mà lén kéo kéo vạt áo trước ngực , Nhan Hân Lam thực sự cảm thấy, cái váy dạ hội này khoét ngực sâu quá mức rồi. “Giai Kỳ, không lẽ mày không có bộ lễ phục nào kín đáo hơn một ít à?” Giọng nói lộ vẻ oán hận.

“Bạn thân mến à!” Chịu không được nữa mà trợn trắng mắt, Trần Giai Kỳ vừa bực vừa buồn cười mắng. “Nhìn các em gái mặc áo ba lỗ đang đi ngoài kia kìa, còn mặc áo hở ngực nhiều hơn cả mày nữa đấy, cái váy này đã là quá kín đáo rồi.” Thật sự! Trong mấy bộ dạ hội trong tủ cô, đây đã là cái che nhiều nhất rồi đấy, tiểu thư đây lại còn dám nói là hở hang à? Có còn công lý không? Hả?

Ừm… Có điều bộ váy dài lam đậm này, mặc trên người cô ấy thật sự quá phù hợp! Cứ ý như là được may riêng cho cô ấy vậy! Trần Giai Kỳ không nhịn được tự thương cảm cho chủ cái váy là cô đây, chưa từng mặc cái váy đó mà lại đạt được cái khí chất như thế này – tao nhã, mềm mại, xinh đẹp, quý phái.

Nhìn đi! Nửa người trên cắt vừa đúng bó sát mà đứng đắn trang nhã, đường cắt trước ngực vừa đủ hơi hé bầu ngực sữa trắng nõn, làn váy dưới thắt lưng cũng chất vải, từng nếp váy xếp như từng đợt sóng, khi cô bước đi lay động nhẹ nhàng như sóng biển dập dờn, không chỉ thế dưới ánh đèn làn váy dường như lấp lánh phát sáng, giống như sóng biển dưới ánh trăng, mê người mà huyền bí.

Còn chưa kể mỗi khi hơi cúi xuống, mái tóc dài đen nhánh búi cao hiện ra những tia sáng nhẹ, lộ ra một mảng gáy trắng như tuyết vô cùng tinh tế, chỉ có vài sợi tóc khẽ rủ bên má, tăng thêm khí tức ngọt ngào mà ưu nhã, quả thật là mềm mại đáng yêu làm cho người khác muốn chảy nước miếng mà vuốt ve.

“Nhưng mà… Nhưng mà tao không quen.” Không phát hiện được bạn thân đang gần như mê đắm nhìn cô, Nhan Hân Lam tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lại cố kéo vạt áo trước ngực lên một chút. “Không lẽ mày cũng không có cái áo choàng nào cho tao che một chút à?”

“Tiểu thư à, hiện giờ chúng ta đã đến hiện trường, cô bảo tôi lấy đâu ra áo choàng cho cô hả?” Vả lại, cho dù có cũng không cho đâu. Trông cô hiện giờ xinh đẹp thế này mà, sao lại phải che? Trần Giai Kỳ thầm cười nham hiểm, nhưng lại làm bộ mặt muốn giúp mà bất lực vô cùng thương cảm.

Nghe thế, Nhan Hân Lam thầm thở dài, cũng biết mình làm khó người khác rồi. Khi mặc cái váy này, ngực sẽ hơi hở một chút, cô cũng phải làm quen, suy cho cùng trước nay cách ăn mặc của cô đều theo kiểu đơn giản, bảo thủ, chất liệu cũng là loại mềm, bền, dễ cử động, dễ mặc. Nhưng mà, mấy bộ váy dạ hội trong tủ Giai Kỳ cũng thực sự chỉ có cái này là cô có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

“Ai nha! Đừng có kéo!” Gạt phăng cái tay lại đang định kéo quần kéo áo, Trần Giai Kỳ lần thứ hai trợn trắng mắt cười mắng. “Tất cả phụ nữ ở đây đều mặc hở hang hơn mày nhiều, không ai để ý đến mày đâu! Nhưng mà nếu mày cứ không tự chủ được tiếp tục kéo áo thế, tao cũng không dám bảo đảm là ánh mắt người khác nhìn mày có bình thường hay không đâu.”

Giọng cô hơi có vẻ đe dọa, ngay lập tức làm cho cô nàng nào đó vô cùng bảo thủ cứng đờ dừng động tác, ngượng ngùng buông tay.

“Ông già đang gọi, tao phải đi qua xem.” Thoáng nhìn thấy lão nhân đang đứng giữa đám người náo nhiệt cách đó không xa đang nhìn ám hiệu,Trần Giai Kỳ không nhịn được bĩu môi cười nhạt. “Tự chơi một mình đi nhé, cái gì nên ăn, nên uống, nên hưởng thụ, thì cố gắng tận hưởng đi, nghìn vạn lần đừng khách sáo với ông ta làm gì.” Dứt lời, tiêu sái khoát tay, xoay người đi vào giữa đám người tụ tập tưng bừng.

Nhìn cô ấy cả cơ thể mềm mại bao trong chiếc váy đỏ như lửa, lộ ra một mảng lưng trắng nõn kiều diễm, rồi đến bờ mông duyên dáng, Nhan Hân Lam thật sự phải bội phục cô bạn tốt này còn dám mặc cái váy đến thế kia, có điều… Nhìn quanh, hình như tất cả danh viện thục nữ ở đây đều mặc như thế, so sánh thì, váy dạ hội của cô thực sự là kín đáo rồi.

Nhìn kĩ xung quanh, toàn những nhân vật nổi tiếng quyền quý, người ta xã giao qua lại nói cười, lại nhìn về phía Giai Kỳ, phát hiện cô đang đứng cạnh ông bác uy nghiêm, trên mặt đầy chán nản, Nhan Hân Lam không khỏi mỉm cười, cũng biết loại giao tình trong xã hội thượng lưu này không phải thế giới của cô, nên ngay lập tức đi về phía bàn tiệc đứng, lấy một đĩa đầy tú ụ đồ ăn rồi mới tìm một chỗ kín đáo ở bên cửa sổ, có một ghế nghỉ cho hai người mà ngồi xuống, vui vẻ giải quyết chỗ đồ ăn, cứ như thế mà tránh xa tụ điểm.

Còn ở phía bên kia, Trần Giai Kỳ đang muốn trợn trừng mắt lên mà lẳng lặng nghe giảng ——

“… Chút nữa nó sẽ đến, bố muốn con đi theo bồi nó thật tốt, tốt nhất là để cho nó thích còn, rồi gả con vào Thiệu gia…” Người cầm quyền tập đoàn Đại Hoa, cũng đồng thời là cha đẻ của Giai Kỳ – lão Tôn, mặt nghiêm chỉnh căn dặn.

“Sao chứ? Bán con gái a!” Đuôi mày nhướng lên đầy tráo phúng, Trần Giai Kỳ cũng không nể tình.

“Nói linh tinh cái gì hả!” Đứa con gái riêng chẳng có vẻ hiền lành gì mà nói thẳng sự thật, nét mặt già nua của lão Tôn nhanh chóng thành đỏ rực, vừa tức vừa cáu. “Đây là bồi thường cho thằng bé! Bởi vì trước đây…”

“Trước đây con trai ông không để ý tình nghĩa bạn bè, lợi dụng lúc người ta tai nạn giao thông xong thành người tàn phế, bắt cóc bạn gái người ta cao chạy xa bay!” Khiến cho quan hệ hai bên thành khó xử, cũng lâu không qua lại, giờ công ty bất ổn, cần nhà người ta ra tay, mới lôi con gái riêng ra để đắp vào. Ha ha… Thật sự là buồn cười! Cũng chỉ là cách bù đắp một bên cố tình nguyện, cũng chẳng thèm để ý xem người ta có muốn hay không!

Hơn nữa, con trai bảo bối của ông và vợ anh ta thiếu nợ người ta, tại sao phải là tôi, một người hoàn toàn không liên quan gì đi trả nợ thay? Cô cũng không phải ngu ngốc để bị coi thường! Bất quá… Loại tình tiết này sao lại giống tiểu thuyết vậy? Nếu để Thiệu tiên sinh kia sau khi bị phản bội, từ đó trở nên hận thù toàn bộ nữ giới trong thiên hạ, vậy thì càng hoàn mỹ không tì vết rồi.

Nghĩ đến đó, Trần Giai Kỳ buồn cười quá, nở nụ cười. Câu chuyện của người anh trai cùng cha khác mẹ và chị dâu kia của cô, sáu năm trước, các báo lá cải sôi lên sùng sục, mà cô lại biết rõ. Ha… Đâu có cách nào! Ai bảo cả hai đều là danh môn thế gia, bọn phóng viên chuyện nhiều chuyện thích bám mông tận nơi làm sao bỏ qua được!

“Mày…” Lão Tôn thực sự giận dữ, đang định mở miệng giáo huấn nhưng——

“Bố!” Một nam một nữ đồng thời gọi lớn, cắt đứt lời định nói của lão Tôn.

Trần Giai Kỳ quay đầu nhìn lên, chỉ thấy Tôn Minh Vũ ngũ quan đoan chính, ôn hòa hiền hậu cùng Kỷ Tình Vân thướt tha cao quý, xinh đẹp tuyệt mỹ khoác tay nhau đi đến.

“Giai Kỳ, đã lâu không gặp.” Tôn Minh Vĩ nở nụ cười thật thà, bắt chuyện trước. Anh cũng biết cô em gái do bố mình phong lưu bên ngoài mà sinh này, trước đây hai người cũng gặp nhau mấy lần. Còn Kỷ Tình Vân chỉ gật đầu thăm hỏi, không nói gì.

“Là rất rất lâu không gặp.” Từ sau khi anh xuất ngoại sáu năm trước. Lặng lẽ cười gian, Trần Giai Kỳ liếc nhìn Kỷ Tình Vân xinh đẹp thần sắc ổn định, đột nhiên rất có hứng thú muốn biết nếu Thiệu tiên sinh kia xuất hiện rồi, ba người chạm mặt thì sẽ làm sao nhỉ?

“Bố, anh ấy… còn chưa đến sao?” Không hiểu vì sao, người vốn nên khó gặp mặt bạn trai cũ Kỷ Tình Vân lại mở miệng hỏi trước.

Mà Tôn Minh Vĩ vẻ mặt đang ôn hòa hiền hậu nghe vợ mình hỏi xong, mặt như cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh mà quay đi, không nói gì.

“Cũng sắp đến,” lão Tôn mắt tinh quét qua con dâu một cái, rồi lập tức quay sang con gái đứng bên cạnh nói: “Giai Kỳ, lời của bố lúc nãy có nghe rõ chưa?”

Nhún vai, vẫn là vẻ mặt nghe cũng không quan tâm đó, lập tức chọc giận lão Tôn thở hồng hộc, đang muốn mắng, lối vào cừa lớn bỗng dưng nổi lên xôn xao——

“Ể? Đó không phải Thiệu Duẫn Cương tập đoàn Đông Hạo sao? Người ngồi trên xe lăn kia hình như là lão đại nhà họ Thiệu lâu chưa lộ mặt…”

“Cái gì mà hình như? Cơ bản chính là anh ta chứ còn ai hả?”

“Oa—— tin tức lớn đây! Không ngờ hôm nay anh ta cũng đến…”

“Ha! Chờ một chút mới có chuyện hay…”

Thiệu Duẫn Thiên đang mặc lễ phục trắng tinh, nhã nhặn tuấn dật được Thiệu Duẫn Cương và Đỗ Lan một trái một phải hộ tống đưa vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Mọi người lén bàn luận ầm ĩ, hiếu kỳ suy đoán hai anh em Thiệu gia lần này đến đây làm gì, đặc biệt tại hiện trường còn có vài phóng viên truyền thông càng hô rầm trời may mắn, nắm luôn máy ảnh máy quay lén tách tách chụp lấy chụp để, xem ra ngày mai được lên tít chắc rồi!

“Ha! Cũng ầm ĩ quá nhỉ!” Tay khẽ đẩy đẩy người yêu đứng cạnh, Đỗ Lan nhẹ giọng cười.

“Nói thừa! Lão đại đã bao lâu không xuất hiện, nhưng một khi đã xuất hiện là toàn thời điểm động trời, không ầm ĩ mới là lạ!” Cũng thấp giọng đáp lại, Thiệu Duẫn Cương còn liếc cô đến trắng mắt luôn. (kiểu anh đây ít khi xuất hiện, nhưng đã xuất hiện là phải hoành tráng =)))

“Lúc thế này, hai đứa oan gia nhà chúng mày cũng đừng đấu võ mồm nữa.” Thấp giọng cười, Thiệu Duẫn Thiên đã thấy chủ buổi tiệc ở bên kia tiệc, cũng biết họ nhìn thấy anh, “Bọn họ ở đằng kia, đẩy anh sang đó.”

“Lão đại, anh chắc không?” Nói thật nhé, Thiệu Duẫn Cương muốn đẩy anh về nhà hơn.

“Chắc!” Nghe ra được ý định của em trai, anh nhàn nhạt nói: “Thôi để anh tự đi cũng được.”

“Không! Để em đẩy anh!” Nghe thế, Thiệu Duẫn Cương vội vã đồng ý.

“Đúng thế! Đúng thế!” Đỗ Lan cũng nhanh chân phụ họa, dù sao hôm nay bọn họ là Tả Hữu hộ pháp mà.

Biết rõ hai người đều muốn bảo vệ anh, Thiệu Duẫn Thiên bật cười, để hai người đẩy chậm rãi đi về phía trước —— mọi người tại chỗ đang vô cùng hiếu kỳ, tinh thần nhiều chuyện dạt dào, đều chủ động dừng lại, nhường đường rộng nối thẳng đến thành Rome – chủ buổi tiệc.

Nhưng mà, người Thiệu gia mới đi được một nửa đường đến thành Rome, chủ buổi tiệc —— lão Tôn đã bước trước, lôi con trai, con dâu thêm cả con gái riêng không tình nguyện, mà tươi cười chào đón.

“Duẫn Thiên, Duẫn Cương, lâu không gặp, khí sắc vẫn tốt quá nhỉ!” Lão Tôn niềm nở cười, tiến đến nhiệt tình chào mời. “Vị này là?” Lão liếc mắt nhìn Đỗ Lan, trong giọng nói có nghi hoặc.

“Mẹ của con gái cháu!” Thiệu Duẫn Cương không che giấu chút nào, tự nhiên mà giới thiệu, thế là nhận được một cái liếc xéo như cười như không của Đỗ Lan.

“Hóa ra người cháu cầu hôn công khai trong tạp chí Thương Nghiệp chính là con bé này!” Lão Tôn cười to, cuối cùng may mắn gặp cô gái nào đó thu phục được phong lưu bại hoại, tận mắt thấy Lư Sơn!

Cười ha ha gượng gạo, Thiệu Duẫn Cương không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Tôn lão đầu, con mắt anh tuấn hướng xuống dưới, lực chú ý đặt toàn bộ trên anh cả mình.

Lão Tôn vốn cũng chỉ muốn làm không khí thoải mái hơn một chút, nên mới nói giỡn thôi, lại không thấy hắn phản ứng, ông ta cũng chỉ cười vài tiếng nữa, rồi mắt cũng hướng xuống nhìn thẳng với chàng trai trên xe lăn, vẫn duy trì nụ cười y như trước.

“Bác Tôn.” Thiệu Duẫn Thiên mỉm cười gật đầu thăm hỏi, lập tức khuôn mặt dễ nhìn ngước lên, đường nhìn chuyển tới phía sau lưng lão Tôn, nhìn người đàn ông ẩn hàm sự tôn quý và người phụ nữ xinh đẹp trầm tĩnh cười như hoa, nhìn không ra tâm tư. “Minh Vĩ, Tình Vân, chúng ta cũng lâu quá chưa gặp rồi, gần đây có khỏe không?” Giọng nói không hề có chút dao động nào mà cười hỏi, hoàn toàn không nghe ra còn có gút mắc gì.

“Duẫn Thiên …” có lẽ không thể ngờ đến anh lại mỉm cười chào hỏi trước, Tôn Minh Vĩ còn đang xấu hổ lập tức tâm trạng tươi sáng, tươi cười ôn hòa hiền hậu, trong lúc nhất thời cũng chưa biết nên nói gì.

“Đúng là đã lâu không gặp rồi! Chừng sáu năm rồi đấy nhỉ!” Kỷ Tình Vân nở nụ cười xinh đẹp, không hề tỏ vẻ khó xử hạ thấp người, tới ôm anh.

Tức khắc, phải đến mấy chục tia chớp lòe lòe xẹt qua, tiếng răng nghiến bị đè xuống vang lên liên tục, rất lâu cũng không hết.

Ô hô! Trần Giai Kỳ từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh làm phông nền, trong đầu liền hiện lên một tiếng động buồn cười, đôi mắt đẹp to tròn linh động lặng lẽ liếc về phía người đàn ông trên xe lăn… Rất đúng quy tắc nhỉ! Hai tay buông xuống, hoàn toàn không có thừa cơ mà ôm lấy, ngược lại Kỷ Tình Vân lại đi ôm người ta chặt ghê cơ… Lại quay sang nhìn trộm nhìn anh cả cùng cha khác mẹ chẳng thân thiết của mình… Ờ, sắc mặt có hơi xanh nhỉ, ha ha ha…

“Ha ha… Ba người cũng lâu lắm không gặp rồi, chắc là có nhiều chuyện để nói lắm, có điều bây giờ tiệc đang đúng lúc náo nhiệt, nhạc cũng hấp dẫn, nhiều người còn đang chờ nhân vật chính nhảy mở đầu, cũng nhanh cho họ được nhảy nào!” Kỷ Tình Vân làm động tác này, chắc cũng chỉ học theo kiểu phóng khoáng của người nước ngoài thôi, lão Tôn cười lớn dời chú ý mọi người, đồng thời ngầm nháy mắt ra hiệu: “Minh Vĩ, cùng Tình Vân nhảy đầu tiên đi!”

Nghe vậy, Kỷ Tình Vân mới buôn Thiệu Duẫn Thiên ra, gương mặt xinh đẹp hiện vẻ vui mừng bí ẩn, chậm rãi đứng lên, ưu nhã mà kéo tay ông chồng mặt cứng ngắc hướng về phía trung tâm đại sảnh, giữa tiếng nhạc giao hưởng du dương, vững vàng bắt đầu khiêu vũ.

“Nhìn đi! Hai người họ kĩ thuật đều đẹp, thật là một đôi trai tài gái sắc không hề sai!” Lời đầy ẩn ý, lão Tôn thâm trầm cười nói.

A, lão đầu đang muốn nói cái gì hả? Cứ nhìn bọn họ tung trên hứng dưới thế này, thực sự là không thú vị tí nào… Oa —— Hân Lam đúng là nghe lời thật, bê bao nhiêu đồ ăn ngon, rồi trốn đi hưởng một mình! Mặc kệ! Cô cũng không chịu nữa! Trần Giai Kỳ, buồn chán đến cực điểm, đuôi mắt sơ ý nhìn thấy bạn tốt vừa ăn uống sung sướng, lòng cực kỳ bất ổn, lại phát hiện lão đầu không để ý đến cô, lập tức lén lút lách người, lướt về góc tối kia.

Lão Hồ Ly! Muốn nói cái gì cứ nói thẳng, đừng có quanh co. Nghe xong tất cả, Thiệu Duẫn Cương đuôi mày liền nhướng cao, trong lòng thầm bốc lửa, bụng đầy bực dọc.

“Đúng là trai tài gái sắc.” Hiểu em ai bằng anh? Sẵn lúc người nào đó còn chưa kịp buông lời trào phúng, Thiệu Duẫn Thiên phủ đầu nói trước, vẻ mặt trầm tĩnh, lạnh nhạt mỉm cười phụ họa, dường như động tác của Kỷ Tình Vân lúc nãy chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

“Lão đại!” Thiệu Duẫn Cương bất mãn kêu.

“Duẫn Cương, còn không nhanh dẫn Đỗ Lan nhảy đi, đừng đứng canh anh nữa, chỉ bực vào người thôi.” Thiệu Duẫn Thiên nhìn thấy vợ chồng Tôn thị đã lên sàn nhảy mở đầu, một đôi cũng thục nữ danh viện theo sát nhanh nhẹn nhảy bên, nên cười khẽ cổ động cặp oan gia đứng cạnh.

“Anh…” Đỗ Lan chần chừ, không an tâm.

“Đi đi! Chơi thoải mái chút!” Kiên trì bắt hai người phải đi hết, anh hoàn toàn kiên quyết.

Cũng vẫn một câu đó —— hiểu anh ai bằng em. Thiệu Duẫn Cương biết rõ anh cả dưới cái vỏ nhã nhặn thực chất là một kẻ ngoan cố, đã quyết cái gì, không ai lay chuyển được, lập tức khuất phục thở dài. “Bà đàn ông, chúng ta đi nhảy nào!” Đại ca không muốn bị bọn họ coi là trẻ con ba tuổi mà che chở từng ly từng tí.

Nhìn hai oan gia nào đó lề mề lôi nhau ra sàn nhảy rồi, Thiệu Duẫn Thiên nhẹ cười ôn hòa, vui vẻ nhìn hai người thân luôn quan tâm đến anh ôm nhau khiêu vũ…

“Bác thật hi vọng có một đứa con trai như cháu.” Bỗng nhiên, lão Tôn cảm khái thở dài, không thể không thừa nhận con trai mình thực sự thua kém người ta! Chỉ nói vừa nãy ba người chạm mặt thôi, nhìn biểu hiện khí độ, còn kém nhiều lắm.

“Bác Tôn, bác khen sai rồi! Lại nói, Minh Vĩ tính cách hiền lành, hiếu thuận, bác cũng nên tự hào khi có một người con như thế.” Cười nhạt, không đồng tình cũng không phủ nhận.

“Là quá nghiêm túc thì đúng hơn!” Nhịn không được lại thở dài, lập tức lấy lại tinh thần. “Cháu trai, lại đây! Bác giới thiệu với cháu… Ơ! Đâu rồi?” Quay đầu lại định giới thiệu, lại phát hiện cô con gái bất trị vốn nên đứng đây không thấy đâu nữa, mặt liền lúc xanh lúc trắng.

“Không sao! Sau này còn nhiều cơ hội.” Cho dù lại giới thiệu ai, đối với Thiệu Duẫn Thiên cũng đều có cũng được không có cũng chẳng sao.

Trong khi lão Tôn cảm thấy hết sức bực mình, điệu nhạc mềm nhẹ đã kết thúc, nhân lúc bản nhạc tiếp theo chưa bắt đầu, hai vợ chồng Tôn Minh Vĩ, Kỷ Tình Vân đã ưu nhã rời sàn nhảy, trở lại chỗ hai người đang chăm chú quan sát…

“Bạn học, ăn lẻ hả?”

“Giai Kỳ!” Vừa nghe giọng nói trêu chọc quen thuộc, Nhan Hân Lam đã ngẩng đầu từ trong đống đồ ăn, nở nụ cười hài lòng. “Mày đã thoát được rồi hả? Vậy chúng ta đi nhanh đi…”

“Không vội!” Đặt mông ngồi xuống cạnh cô, Trần Giai Kỳ tiện tay lấy luôn sandwich cá trên đĩa trong tay cô cho vào miệng, vừa ăn vừa nhồm nhoàm cười nói. “Để tao ăn cho no đã, huống hồ… Hô hô, có trò hay để xem, sao lại bỏ đi sớm vậy được!”

“Trò hay?”

“Đúng vậy!” Tay ngọc chỉ thẳng về khoảng nào đó trước mặt, chỗ đang bị mọi người chú ý nhất, cười nguy hiểm. “Nhìn! Lão kia là ông già tao, cái anh đẹp trai ngồi xe lăn là người bị anh cùng cha khác mẹ của tao cướp mất người yêu, rồi hai người cùng trốn ra nước ngoài. Ha ha… Hôm nay sau bao nhiêu lâu hai bên chạm mặt, nhất định là có chuyện thú vị! Tất cả người ở đây dù là người trong giới kinh doanh hay là nhà báo phóng viên cũng đều đợi xem đấy…”

“Gì?” Nhìn thẳng theo hướng cánh tay, Nhan Hân Lam nãy giờ trốn trong góc không để ý xung quanh bỗng dưng mở to mắt, không tự chủ kinh hãi kêu lên một tiếng.

“Có chuyện gì hả? Nhìn thấy người quen?” Phát hiện bạn thân hình như hơi kì lạ, Trần Giai Kỳ nghi hoặc hỏi lại.

“Ừ.” Cuối cùng cũng hoàn hồn, cô nhẹ giọng đáp lại. Không ngờ… Không ngờ anh cả và chị dâu của Giai Kỳ là bạn tốt trong lời anh nói, và cô gái xinh đẹp mà cô từng rất ngưỡng mộ thời thiếu nữ…

Thật là trùng hợp! Hóa ra hôm nay anh cũng đến buổi tiệc này. Gặp lại người mình yêu một thời, chắc hẳn tim của anh còn kích động lắm…

“Ai? Người mày quen là người nào?” Trần Giai Kỳ hiếu kỳ, hào hứng quay đầu tìm kiếm khắp nơi. Rõ ràng những chỗ bạn thân cô thường ngày lui tới, không phải là quán cà phê thì cũng là nhà, ngoài ra đời sống xã hội vô cùng đơn giản, cực kì khép kín, có rất ít bạn bè nên cô đều quen.

“À… anh ấy…” Đang nghĩ có nên nói ra người cô quen là “kẻ đáng thương” trong lời bạn cô không, thì người gây ấn tượng sâu sắc trong cô nhiều năm về trước cũng là người cô hâm mộ vô cùng, cô gái xinh đẹp cao quý đó đang dắt người chồng hiền lành lọt vào màn hình, đi tới bên cạnh xe lăn của anh, còn dịu dàng cúi người xuống, không biết đang nói cười gì vậy?

Nhìn không khác gì khung cảnh mấy năm trước khi hai người còn yêu nhau, chỉ là cô đã không còn cái cảm giác hâm mộ, sẵn sàng chúc phúc đó nữa, ngực không khỏi thắt chặt lại, mũi hơi có cảm giác cay cay, cảm thấy ẩn ẩn đau…

“Hân Lam?” Nhìn thấy cô ấy khác thường giật mình nhìn trừng trừng phía trước, Trần Giai Kỳ cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn theo ánh mắt sững sờ của cô ấy, cũng không ngờ lại đối mắt với một người khác, ánh nhìn của người đàn ông ngồi trên xe lăn đang nhìn về góc này…

“…Cái dự án đầu tư khu đô thị đó, bác định để Minh Vĩ quản lý. Cháu trai, cháu rất có kinh nghiệm trong việc này rồi, mấy năm trước dự án khu nhà công nghệ cao “Tinh thiên mỹ địa” mà cháu cho khởi công, ngoài ba nhà mà cháu để lại cho ba anh em ra, còn lại tất cả đều bán được hết trong có nửa năm, lợi nhuận rất lớn. Dù sao chúng ta cũng là thế giao, cháu và Minh Vĩ cũng làm bạn từ nhỏ, sau này làm phiền cháu hỗ trợ nó một chút…”

“Bác Tôn, bác nói đùa rồi! Với năng lực của Minh Vĩ, cháu tin chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Cười nhàn nhạt lấy tứ lạng bạt thiên cân, Thiệu Duẫn Thiên không ngốc mà đáp ứng. Suy cho cùng, anh vẫn cảm thấy chuyện này không phải đơn giản là “hỗ trợ một chút” như thế đâu!

Nhìn vào tình trạng tập đoàn Đại Hoa bây giờ, nguồn vốn sợ là không thể nào đủ để của thể đầu tư được một dự án quy mô lớn như thế bằng vốn riêng được, nếu muốn xin nguồn vốn vay của ngân hàng, ngân hàng cũng không phải không biết tình hình Đại Hoa, cho vay số tiền lớn vậy là chuyện không thể. Như vậy, cách duy nhất là, tìm người góp vốn đầu tư trong những tập đoàn khác thôi…

Nghĩ vậy, Thiệu Duẫn Thiên cũng hiểu rõ, dưới nụ cười tao nhã, đã tự có một tính toán khác.

“Bố, những chuyện này sau hẵng nói…” Dường như đã biết rõ dụng ý của bố mình, Tôn Minh Vĩ khó xử. Dù sao cũng tránh sang nước ngoài nhiều năm không gặp mặt, vừa trở lại đã nói chuyện công việc, ý đồ quá rõ ràng.

“Cũng phải! Lúc này không nên nói chuyện làm ăn, mọi người nên thư giãn mới đúng.” Mỉm cười nói tiếp, Kỷ Tình Vân dịu dàng cúi người. “Duẫn Thiên, anh đói bụng không? Cần em đi lấy đồ ăn cho anh không?”

“Không …” Đang định từ chối, bỗng nhiên, Thiệu Duẫn Thiên có cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, liền nhạy cảm quay về phía ánh mắt đó thì…

Là cô ấy, là Hân Lam!

Trong ghế nghỉ ở góc đằng kia, bóng hình tinh tế đó và ánh mắt đó vô cùng quen thuộc, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng vạn phần sửng sốt, nhưng còn nhiều hơn sửng sốt là vui sướng cuộn lên như sóng triều.

“Xin lỗi! Tôi xin phép đi chỗ này một chút.” Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, không thèm quan tâm mọi người kinh ngạc nhìn, anh tự đẩy xe lăn, đi qua từng đám người, đi về phía ghế nghỉ đôi bên cửa sổ…

“Ể? Sao “Thiệu tiên sinh đáng thương” kia lại đi thẳng về hướng bọn mình vậy?” Trần Giai Kỳ tinh mắt phát hiện, hơn nữa sự chú ý của tất cả quan khách ở đây, đều đặt trên một vị tiên sinh tàn tật “vượt qua mọi khó khăn” đi về góc khuất này, cô không thể không thấy quái dị mà thấp giọng hỏi bạn mình ngồi cạnh.

“Bởi vì người tao quen chính là “Thiệu tiên sinh đáng thương” đó chứ sao!” Thu lại ánh mắt chăm chú, Nhan Hân Lam buồn cười mà trả lời bạn. Không biết vì sao, biết anh nhìn thấy cô, cũng không hề do dự mà đi tới, cái đau đớn trong tim như bị ai nhéo liền biến mất không thấy nữa, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn hẳn.

“Mày đùa à?” Kinh ngạc thốt lên, Trần Giai Kỳ tỏ vẻ lúng túng cười. “Tao lúc nãy có nói xấu gì người ta không?” Ô… Từ bao giờ Hân Lam lại có quen biết với một nhân vật như vậy? Nếu đã quen, sao không nói sớm?

Buồn cười nhìn bạn thân, Nhan Hân Lam trêu cô: “Không sao! Cho dù mày có nói, tao cũng không tố cáo mày đâu.”

Aaaa —— mắt hạnh liếc sang, đang muốn mắng lại, một giọng nam dễ nghe mà ấm áp đã chớp cơ hội vang lên.

“Hân Lam, sao em lại ở đây?” Đi tới trước mặt cô, Thiệu Duẫn Thiên cười nhẹ, rõ ràng rất vui vẻ.

“Đi theo bạn em.” Chỉ vào Giai Kỳ ngồi cạnh, Nhan Hân Lam cười. “Bạn em, Trần Giai Kỳ. Giai Kỳ, đây chính là người lần trước tao hỏng xe phải dừng giữa đường, đã hảo tâm giúp tao mang bánh đến, Thiệu Duẫn Thiên.”

“Trần tiểu thư, chào em.” Lễ độ gật đầu bắt chuyện. A… Hóa ra hôm trước cô nói hẹn bạn, chính là nói chuyện này à! Đúng là quá trùng hợp!

“Thiệu tiên sinh, rất vui gặp anh!” Trần Giai Kỳ đầy hứng thú, mắt gian tà đảo liên hồi, cười nói: “À, không vui! Đại quân chèn ép, muốn tai được nhàn hạ mà cũng không xong.” Ha! Đang đi đến đâu phải chỉ có nhà lão già kia, còn có hai người nhà của Thiệu tiên sinh đây nữa!

Nghe cô nói, hai người còn lại còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mấy bóng người bám theo vây quanh họ, chưa gì đã xen vào cướp lời ——

“Lão đại, anh không sao chứ … Ơ? Đây không phải là Nhan tiểu thư sao?” Thiệu Duẫn Cương đã định mở đầu làm khó dễ, nhưng khi nhìn thấy Nhan Hân Lam thì cũng kinh ngạc. Tuy trước đây hai người cũng chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng hắn đã bao nhiêu lần từ xa nhìn cô và lão đại đi dạo bộ rồi, cho nên tuyệt đối không nhận nhầm người!

“Cháu trai, sao đột nhiên lại bỏ lại mọi người vậy, có chuyện gì quan trọng sao… Giai Kỳ, sao con cũng ở đây?” Thấy con gái không chịu nghe lời lại ở cùng Thiệu Duẫn Thiên, lão Tôn cũng kinh ngạc.

“Duẫn Thiên, vị tiểu thư này là người quen của anh sao?” Kỷ Tình Vân vốn cẩn thận, trực giác phụ nữ bảo cô rằng người quen của Thiệu Duẫn Thiên không thể là Trần Giai Kỳ, mà là cô gái kia.

“Ôi trời! Cuối cùng cũng có cơ hội làm quen với Nhan tiểu thư! Tôi tên là Đỗ Lan, xin chỉ giáo nhiều hơn!” Đỗ Lan cũng nhận ra người, cao hứng vươn tay cầm lấy tay người đối lắc lắc, biểu đạt thiện chí tuyệt đối.

Trong số những người đi đến, chỉ có Tôn Minh Vĩ vẫn ôn hòa là không lên tiếng gì.

A… Đây là thế nào? Nhan Hân Lam mờ mịt nhìn người mặt lạ hoắc trước mặt mình, cuối cùng mắt quay về nhìn đến người đàn ông vẫn y nguyên một nụ cười nhạt.

Ừm… Ánh mắt Duẫn Thiên cũng đầy bất đắc dĩ kìa!

Biết rõ ý nghĩ thật của anh bên dưới nụ cười ôn hòa kia, cô không kìm được cười khẽ, chậm rãi thu tay bị Đỗ Lan nắm về, ngược lại đưa tay về phía anh trên xe lăn, nghiêm túc mà thành khẩn mời ——

“Tiên sinh, có thể mời anh một điệu không?”

“Nếu bạn nhảy là em, vậy anh liền đồng ý!” Cười đầy vui vẻ, anh thực sự rất yêu thích sự tinh tế và thông tuệ của cô. A… Cũng chũng có lấy lý do này mới có thể bỏ qua được một màn lằng nhằng thế kia thôi.

“Khiêu vũ?” Người Tôn gia và Trần Giai Kỳ không rõ chuyện đều há hốc mồm. Anh ấy —— ngồi xe lăn khiêu vũ?

“Ôi trời ơi! Lão đại, bọn em đã chờ được thấy cao thủ khiêu vũ anh tái xuất giang hồ suốt bao lâu!” Thiệu Duẫn Cương và Đỗ Lan biết hết thì hưng phấn vỗ tay hoan nghênh cười lớn.

Còn hai vị nhân vật chính chuẩn bị khiêu vũ, chỉ ăn ý nhìn nhau cười, đối với sự kinh ngạc của người xung quanh, hay kể cả câu cổ vũ, cũng giống như không hề nghe thấy, một đường chậm rãi đi về phía sàn nhảy, giữa một bản nhạc khác nhẹ nhàng vang lên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.