- Chú à, đây là thật, tội tận mắt chứng kiến, Ba Châu có thể thề trước phật sống.
Lão trưởng thông nghe thấy vậy thì lắcđầu, hắn vẫn không thể tin tưởng được chuyện tình thái quá như vậy. Sau khi suy nghĩ mọt chút, lão trưởng
thôn đi đến bên người Trang Duệ và Cách Tang khoát tay áo nói:
- Cách Tang, thần giữ nhà của tuyết sơn, là thần bảo hộ của chúng ta.
- Nếu như con báo tuyết này có thể chạy một vòng ở quanh thôn chúng ta,
mà không làm tổn thương bất cứ động vật nào trong thôn, thì ta đây sẽ
tin tưởng, sau này chúng ta sẽ mang đồ nuôi dưỡng nó.
Vừa rồi lão trưởng thôn cũng đã nghe được lời nói của Cách Tang, họ cũng biết trong thời gian mùa đông ở Đại Tuyết Sơn cần phải cung cấp một ít dê bò để
nuôi dưỡng báo tuyết, hơn nữa sẽ nhận được một khoản tiền xa xỉ, cho nên mới nói như thế.
Các Tang nghe vậy thì lập tức phiên dịch cho
Trang Duệ, hôm nay xem như hắn đã được mở rộng tầm mắt, nào là báo
tuyết, nào là kim điêu, tất cả đều trung thành tuyệt đối với Trang Duệ,
hắn bảo gì thì đều nghe nấy, điều này thiếu chút nữa khiến Cách Tang cho rằng Trang Duệ chính là phật sống chuyển thế đầu thai.
- Cách Tang, anh hỏi xem, bọn họ không sợ sao?
Trang Duệ sợ có người ra tay công kích báo tuyết trước, như vậy thì mình cũng không có cách nào ngăn cấm báo tuyết phòng vệ.
- không sợ, chúng ta là người Tạng tộc, chắc chắn là sẽ không sợ nó.
Cách Tang và lão trưởng thôn trao đổi một lúc rồi đưa ra đáp án cho Trang
Duệ, nhưng mà lão trưởng thôn này cũng bắt tất cả những đứa trẻ chừng
mười tuổi trở xuống đều trở về trong thôn.
Ở đây đều là những thợ săn giỏi, cho dù bị báo tuyết tấn công, thì chống chọi một lúc cũng
không đến nỗi mất mạng, cũng đủ để cho người bên cạnh dùng súng bắt chết con báo tuyết này.
- Hắc, cái này thật sự là dễ xử lý rồi, phật
sống đã chỉ định nó là thần giữ nhà, đương nhiên nó sẽ không làm bị
thương người mà nó thủ hộ.
Trang Duệ nghe thấy vậy thì mừng rõ,
lập tức lại làm bộ dáng thần côn, đưa tay sờ sờ lên đầu báo tuyết, chỉ
vào những người trong thôn, nói:
- Tiểu Tuyết, đi lưu lại mùi trên người của họ, sau này nhìn thấy họ ở trên tuyết sơn cũng không cần tấn công bọn hắn.
Báo tuyết chưa từng gặp được nhiều người như vậy, kỳ thật trong lòng nó
cũng đang sợ hãi, do dự khong chịu tiến lên, cuối cùng Trang Duej phải
dùng linh khí để hấp dẫn và ra mệnh lệnh, rốt cục thì nó cũng tiến đến
gần đám người đó, cái mũi liên tục hít hà, đi đến bên người lão trưởng
thôn còn lè lưỡi liếm bàn tay của hắn nữa.
Mặc dù mọi người ở đây đều bị dọa cho một trận, nhưng mà trải qua lần này, bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng lời nói của Cách Tang, nhất thời lớn tiếng hoan ho, dưới sự
dẫn dắt của lão trưởng thôn, lại có thể cúi đầu hành lễ đối với Báo
Tuyết.
Bành Phi đứng ở bên cạnh Trang Duệ thì cười thầm trong bụng, thì thầm ở bên tai Trang Duệ:
- Anh Trang, anh thật sự muốn lừa dối bọn họ sao.
- Đi qua một bên, anh đang lo liệu chuyện đứng đắn.
Trang Duệ mỉm cười, liếc mắt nhìn bành Phi một cái.
Lão trưởng thôn ở phía sau thì gọi toàn bộ trẻ con đến đây, phải biết rằng
có thể nhìn thấy thần thú trên tuyết sơn, đây chính là phúc phận lớn
lao.
Báo tuyết bị Trang Duệ dùng linh khí làm dịu lại, cũng đều
hít hà mùi trên người của mỗi đứa trẻ. Thậm chí có những đứa trẻ bao gan hơn, con đưa tay sờ lên người báo tuyết, may mà con mèo lén này cũng
không có tức giận.
Kể từ đó toàn bộ người dân trong thôn không hề nghi ngờ chuyện báo tuyết là thần giữ nhà của tuyết sơn nữa. Mà Trang
Duệ là người có thể giao tiếp được với báo tuyết, lại càng được mọi
người trong thôn tôn kính.
Đến giữa trưa, nếu không phải những
bác sĩ này chờ đợi Trang Duệ trở về, thì ngày hôm qua đã rời khỏi nơi
này, hiện tại cũng đã thu dọn xong, Trang Duệ từ chối kéo lời mời ở lại
của lão trưởng thôn, rồi mang theo hai vợ chồng bạch sư chuẩn bị rời
núi.
Đi theo bọn họ còn có hai thôn dân cường tráng nhất, đây là
vì bọn hắn muốn đi theo Trang Duệ đến thị trấn, đương nhiên chi phí đều
là do Trang Duệ bỏ ra, đây cũng chính là một yếu tố rất quan trọng để
khiến bọn họ thừa nhận thân phận của báo tuyết.
Két…Cạc cạc.
Ngay trong lúc đám người Trang Duệ đang đi ra khỏi vùng núi, đột nhiên có
tiếng kim điêu từ trên bầu trời truyền đến. Từ bên không có một con kim
điêu đáp xuống bên cạnh Trang Duệ, mà một con khác có thể hình nhỏ hơn
thì trực tiếp dừng ở trên vai Trang Duệ.
- Ta kháo, ngươi không thể nhẹ nhàng được sao?
Trang Duệ bị trọng lượng cơ thể của con chim mẹ làm cho chúi về phía trước,
phải bước thêm vài bước mới có thể đứng vững được thân thể.
Két.
Con chim mẹ nhìn vào cái ba lô ở trước ngực Trang Duệ, kêu lên.
Trang Duệ biết được là nó muốn nhìn con của mình một cái, vội vàng thả tên
tiểu tử kia ra, con chim mẹ không kìm được lại dùng đầu của mình cọ sát
lên thân thể của tên tiểu tử kia, trong mắt toát ra tình cảm nồng đậm,
khiến cho Trang Duệ gần như đã coi kim điêu giống như con người.
Hai con kim điêu đột nhiên xuất hiện khiến cho người dân trong thôn hoảng
loạn một trận. Nhờ có Cách Tang giảng giải một lần, tất cả bọn họ lại
quỳ rạp xuống mặt đất bái lậy một cái. Trang Duệ cũng hiểu được, kim
điêu rõ ràng cũng được xếp vào hàng ngũ những tai hoa của dê bò trong
thôn vào mùa đông.
Ở vào rất nhiều năm sau đó, những người bên
ngoài khi tiến vào trong thôn này đều có thể chứng kiến những chuyện cực kỳ khó hiểu.
Chính là mỗi năm đến thời gian giá rét nhất mùa
đông, luôn luôn có thể nhìn thấy một con báo tuyết nghênh ngang tiến vào trong thôn bắt dê bò, ở trên bầu trời cũng thường xuất hiện một con
điêu lớn, lao xuống bắt một con cừu nhỏ tha đi, mà người ở trong thôn
lại hoàn toàn không để ý đến việc này.
Chuyện này sau đó được truyền bá ra khắp cả thảo nguyên, nhưng mà nguyên nhân chân chính trong đó thì có cực ít người biết được.
Sau khi thân thiết một lúc với con chim non xong, hai con kim điêu lại vỗ
cánh bay lên bầu trời, nhưng mà lại luôn lượn vòng tròn ở trên đầu mọi
người, mặc cho Trang Duệ phất tay như thế nào, thì chúng nó cũng đều
không chịu rời đi.
- Báo tuyết, ta đi rồi, nhớ kỹ sau này không cho phép ngươi tổn thương những người trong thôn ở đây.
So sánh với hai con kim điêu kia, Trang Duệ luyến tiếc nhất chính là con
báo tuyết luôn luôn đi theo phía sau mình. Nó rõ ràng là không lớn tuổi
lắm, tiểu tử kia cũng rất hợp với sở tích của Trang Duệ.