Trang Duệ nghe thấy vậy thì bước chậm lại, nhìn về phía Bành Phi, đột nhiên hỏi:
- Bành Phi, ngươi đã phải vào trong ngục bao giờ chưa?
- Đã từng đi rồi, làm sao vậy anh Trang?
Đôi tay của Bành Phi không biết đã buôn bán bao nhiêu ma túy rồi, đương nhiên là hắn đã từng đi tù, có đôi khi còn phải bị thẩm vấn nữa.
- Phạm nhân ở trong ngục thì có tự do không?
Trang Duệ nói tiếp/
- Phạm nhân, tự do?
Bành Phi bĩu môi, nói:
- Nếu có tự do thì còn gọi gì là phạm nhân nữa? Nhà giam hoàn hảo thì
có địa phương thông khí, còn có cả chỗ lao động. Nhưng mà nếu là trại
tạm giam thì cực kỳ thê thảm. Một chỗ nhỏ bé cũng có thể chen chúc tới
hơn mười người, có thể buồn đến chết được.
Nói tới đây Bành Phi cũng đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Trang Duệ, vội vàng nói tiếp”
- Anh Trang, cái này cũng không giống mà, mang báo tuyết theo chúng ta cũng không phải là nhốt nó lại một chỗ.
Nhưng mà tiếng nói của Bành Phi ngày càng nhỏ, càng nói càng không có
tiếng gì cả. Biểu hiện phục tùng của báo tuyết hiện tại cũng gần như là
chỉ đối với một mình Trang Duệ mà thôi, nếu Trang Duệ đi vắng, ngộ nhỡ
xảy ra chuyện gì vậy thì sẽ liên quan đến cả mạng người.
Nói
đi cũng phải nói trở lại, nuôi cho ở trong thành phố là minh chứng tốt
nhất. Trang Duệ muốn nuôi báo tuyết ở trung tâm thành phố, chỉ sợ là mặc dù quan hệ của hắn rất tốt thì cũng không thể che giấu những người khác mãi được.
Sau khi Trang Duệ nghe được lời nói của Bành Phi, cũng không hề phản bác, mà chỉ thản nhiên nói:
- Có cái gì khác nhau sao? Tứ hợp viện rộng được bao nhiêu? Chỉ sợ báo
tuyết dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ cần mười mấy giây đồng hồ thì có thể
chạy đi chạy lại mấy vòng, cậu cho là nó có thể vui được sao.
Nếu Trang Duệ có một tòa thành không giống ai, có lẽ sẽ xem xét đến
việc đưa báo tuyết rời núi, nhưng mà tứ hợp viện đối với báo tuyết mà
nói, chính là một nhà giam.
Những người từ khi sinh ra đã
được pháp luật quản lý nghiêm ngặt còn không thể chịu đựng được giày vò
của nhà tù, chứ không cần phải nói đến báo tuyết đã tự do tự tại quen
rồi.
Bởi vì phải dẫn theo mấy người sinh viên, tốc độ rời núi của đám người Trang Duệ rất chậm, mãi cho đến khi mặt trời đã
ngả về phái tây, mặt trời đã sắp lặn, bọn hắn mới đi ra bên ngoài núi.
Ngoài núi là vùng đất đại thảo nguyên bằng phẳng, ngoài trừ thỉnh
thoảng có vài gò đất nhô lên thì không còn những dãy núi liên miên bất
tận nữa. Đỉnh tuyết sơn cao ngất ở phía xa xa phản xạ lại quang mang
chói mắt của ánh mặt trời khiến cho Trang Duệ không kìm lòng được mà nhớ tới cuộc sống ở trên đỉnh tuyết sơn.
Trong thời gian đi vào
trong núi, chiếc xe của Trang Duệ và ô tô của bệnh viện đều được người
của bệnh viện trông giữ, mấy ngày nay bọn hắn dựng lều ở nơi này, đối
với những người này mà nói, việc này và đi nghỉ phép cũng không có gì
khác nhau.
Nhìn thấy đoàn người Trang Duệ đi ở phía xa xa,
những người này lập tức thu lại lều trại, đợi cho đến khi đám người
Trang Duệ đi tới chỗ ô tô, các nhân viên bảo vệ liền tới chào đón, giúp
các bác sĩ và y tá xách các dụng cụ khám chữa bệnh.
- Kia, kia là cái gì vậy ?
Một nhân viên bảo vệ đột nhiên chỉ vào một đỉnh núi nhỏ ở phía sau đội ngũ kinh ngạc hô lên.
Ngao…Ngao ngô! Ngao ngô!
Tiếng gầm rũ trầm thấp và hơi khàn vang lên từ bên sườn núi. Khiến cho
cả thảo nguyên lập tức trở nên yên tĩnh. Ngay cả những tiếng muỗi kêu
ngày hè cũng đều tiêu tán mất. Chỉ còn lại thanh âm thê lương bi tráng
này, vẫn quanh quẩn thật lâu sau ở trên thảo nguyên.
Chưa
từng có người nào nghĩ tới, báo tuyết lại có thể phát ra thanh âm giận
dữ rung trời như vậy, điều này làm cho những nhân viên bảo vệ chưa từng
gặp báo tuyết thì hoảng loạn hết cả lên, có người chạy về phía ô tô
chuẩn bị sẵn súng.
- Tiểu Tuyết, trở về, trở về đi, Đại Tuyết Sơn mới là nhà của ngươi!
Ngay khi báo tuyết gào thét, rốt cục thì Trang Duệ cũng không nhịn
được, quay đầu nhìn về phía báo tuyết đang đứng cách xa mình bốn năm
trăm mét, lớn tiếng hô lên, nước mắt lại mơ hồ tràn ngập hai mắt của
Trang Duệ.
Không biết là nó có nghe được lời nói của Trang
Duệ hay không, báo tuyết vẫn tiếp tục rống lên như cũ, khiến cho bạch sư và tuyết ngao cũng không nhịn được, đồng thời ngẩng đầu lên mà gào
thét, vào thời khắc này, trong trời đất chỉ còn tiếng rống giận dữ của
mấy con mãnh thú phiêu đãng ở trên thảo nguyên xa xa.
Hai
nhân viên bảo vệ kia đi lấy súng cũng đã ngây người tại chô, bọ họ chỉ
để ý đến báo tuyết ở phía xa, mà không phát hiện ra ngoại từ bạch sư
đang đi bên người Trang Duệ ra thì lại có thêm một con cho ngao Tây Tạng trắng như tuyết nữa.
- Tiểu Tuyết, đây là lần cuối cùng.
Trang Duệ thì thào tự nói, linh khí trong mắt phóng ra, hướng về phía
báo tuyết đang đứng cách mấy trăm mét ở phía xa. Hắn cũng không thèm keo kiệt linh khí, linh khí mang theo cả ý thức tiến vào trong cơ thể báo
tuyết.
Sau khi linh khí nhập vào trong cơ thể, thân thể của
báo tuyết mạnh mẽ run rẩy, tiếng rống nhất thời dừng lại, nhưng mà tiếng nức nở ở trong cổ họng thì vẫn không ngừng lại, dường như nó cũng biết, Trang Duệ dùng phương thức này để từ biệt nó.
Két…Cạc cạc.
Hai con kim điêu đang bay ở trên trời, lúc này thân mình cũng lóe lên
kim quang, từ từ hạ thấp xuống đỉnh đầu Trang Duệ, chỉ còn cách co hơn
mười mét, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu to, giống như từ
biệt người bạn và đứa con sắp đi xa của mình.
Kim Vũ ở trong
lòng Trang Duệ đã kêu lên “ Chiêm chiếp”. Đôi mắt đen thùi tỏa sáng, gắt gao nhìn về phía cha mẹ của nó ở trên bầu trời, đứng ở trên đầu vai
Trang Duệ, không ngừng vỗ đôi cánh còn chưa có lông vũ.
- Trở về đi, bạn bè, sau này ta sẽ dẫn Kim Vũ tới thăm ngươi.
Trang Duệ hướng lên trên bầu trời khoát tay, cảm tình của hắn đối với
hai con kim điêu này, tuy rằng không sâu đậm như báo tuyết, nhưng mà
tình cảm đến chết cũng không từ của chim điêu, cũng đã khiến cho Trang
Duệ cảm động rất lớn.
Ở trong đám sinh viên và những bác sĩ
kia, cũng có rất nhiều người lấy máy ảnh và điện thoại ra để chụp lại
một màn cảm động này.
Đồng thời đối với Trang Duệ bọn hắn
cũng sản sinh tình cảm thật tốt. Không biết là người thanh niên có tướng mạo bình thường này, đến tột cùng là có bao nhiêu mị lực, mà có thể làm cho báo tuyết trên mặt đất và ác điểu ở trên bầu trời cũng phải đến đưa tiễn?
Trang Duệ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta sẽ còn gặp lại mà.