- Kháo, phản ứng lớn như vậy sao?
Trang Duệ buồn bực một chút, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười, tiếp tục nói:
- Tôi có thể lấy phật sống ra đùa giỡn hay sao? Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật.
Nhìn thấy bộ dáng cảu Cách Tang vẫn tràn đầy nghi hoặc, Trang Duệ nói:
- Ngồi xuống nói đi, các vị vừa mới lên núi, chắc là rất mệt mỏi rồi, Tiểu Tuyết đi bắt cho ta cái gì để ăn đi.
Trang Duệ chính là muốn cho bọn Cách Tang biết một chút, con người và báo
tuyết cũng có thể hòa bình ở chung, như thể cũng có thể tạo thành một
con đường cho báo tuyết sau này.
Sau khi nghe được Trang Duệ nói, báo tuyết phát ra một tiếng gào ở trong cổ họng, lập tức chạy xuống
dưới chân núi, không thấy tăm hơi đâu cả.
- Này…Đây là báo tuyết sao?
Cách Tang nhìn thấy Trang Duệ và báo tuyết ăn ý như vậy, thì tư tưởng có
chút hỗn loạn, con báo tuyết này còn biết nghe lời hơn cả chó ngao Tây
Tạng sao?
- Cách Tang đại ca, tôi muốn nói thật với anh, phật
sống báo mộng nói cho tôi biết, sau này thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn
sẽ do báo tuyết thay thế, nó cũng sẽ giống như chó ngao Tây Tạng, bảo hộ an toàn cho người dân du mục, tìm kiếm dê bò bị mất, đem lại cát tường
và như ý cho các vị.
Những lời này của Trang Duệ, chính hắn cũng
cảm thấy không thể tin tưởng được, chỉ sợ báo tuyết kiêng không ăn dê bò người dân nuôi cũng đã là không tệ rồi, còn bảo bộ? Một chút có lẽ cũng không có.
- Tiểu….Tiểu Trang, không phải là cậu đang nói đùa đấy chứ?
Cách Tang đã sống hơn ba mươi năm, nhưng trong một phút này, những hiểu biết của hắn hoàn toàn bị Trang Duệ phá vỡ. Ngay cả đứa trẻ mới bảy tám
tuổi, cũng đều biết báo tuyết ăn dê bò, mà chó ngao Tây Tạng chính là
bảo hộ dê bò, không phải là Trang Duệ đang nói chuyện vô nghĩa đấy chứ?
- Khụ khụ, đương nhiên, đương nhiên không phải là tôi nói đùa rồi.
Trang Duệ ho khan một tiếng:
- Là như vậy, nếu như thời gian trên núi có gió tuyết lớn, các vị có thể
mang cho báo tuyết một ít thịt dê, những tổn thật này tôi có thể bổ sung cho mọi người, ai bảo phật sống đã giao chuyện này cho tôi chứ, à tôi
sẽ cho những người dân trong thôn hai mươi vạn đồng, coi như là phí tổn
cho mọi người nuôi nấng báo tuyết.
Chỉ vì người bạn kết giao trên Đại Tuyết Sơn này, mà Trang Duệ cũng không tiếc vốn liếng, nếu không
thể mang nó theo, Trang Duệ cũng muốn cho nó một hoàn cảnh cực kỳ an
toàn để nó có thể lớn lên. Hắn cũng có thể nhìn ra, tuổi thọ của con báo tuyết này cũng không lớn, trải qua quá trình được linh khí của mình tẩy luyện, ít nhất còn có thể sống thêm được hơn mười năm nữa.
Nếu
Tiểu Tuyết thật sự không bắt dê bò ăn thịt nữa, cũng có thể nhờ người
trong thôn đưa thức ăn cho nó, đây cũng không uổng một hồi quen biết của mình và nó.
- Này…này, nó sẽ không tấn công người trong thôn của chúng tôi nữa chứ?
Cách Tang cảm giác thấy trong lời nói của Trang Duệ có ẩn chứa đầm rồng hang hổ, nếu con báo tuyết này mà không cắn người, không phải là bảo lão hổ
ăn chay, sư tử ăn cỏ sao? Căn bản là chuyện tình như thế không thể xảy
ra.
- Đương nhiên là sẽ không tấn công người trong thôn của anh, nhưng mà sẽ bảo hộ cho mọi người, nó chính là vua của tuyết sơn mà.
Trang Duệ nghĩ kĩ, đợi lát nữa sẽ dẫn báo tuyết xuống núi, khiến cho nó nhận
thức được mọi người trong thôn một lượt, sau đó lại ra lệnh cho báo
tuyết không được tấn công những người này.
- Việc này để sau hay nói đi.
Cách Tang vẫn có chút không cho là đúng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
- Chúng ta ăn chút lương khô, sau đó thì đi xuống chân núi, đi xuống núi
thì sẽ nhanh hơn, nói không chừng đến tối là có thể trở lại trong thôn.
- Đợi một chút, lập tức sẽ có thịt ăn.
Trang Duệ lắc lắc đầu, thanh âm của hắn còn chưa dứt thân hình của báo tuyết
liền xuất hiện ở trên đỉnh núi, trong miệng của nó ngậm một con dê núi,
so với con dê bắt được ngày hôm qua thì nhỏ hơn một chút, chỉ có khoảng
bốn năm mươi cân.
- Đây mà là không ăn dê ? Cách Tang có chút không nói gì.
- Đây chính là dê hoang, cũng không phải là nuôi trong nhà, báo tuyết
chính là có linh tính, Gia Thố đại ca, thu dọn mọi thứ đi, ăn xong chúng ta sẽ xuống núi.
Trang Duệ bĩu môi, ta con chưa nói là báo tuyết ăn chay, không tấn công người trong thôn của các ngươi còn chưa được sao?
Vừa rồi Trang Duệ nói chuyện với Cách Tang, Bành Phi và Gia Thố cũng chưa
ngắt lời, bây giờ nhìn thấy con mồi báo tuyết tha về, mói bắt đầu bận
rộn, Bành Phi mổ con dê ra, Gia Thố nhóm lửa, chỉ qua mười phút đồng hồ, từng chuỗi thịt dê tươi mới đã được đưa lên trên đống lửa.
- A! Bành Phi, cho ta một miếng thịt nhỏ đi, nhỏ hơn một chút nữa, nhỏ hơn một chút nữa đi, ừ, được rồi.
Dường như ngửi thấy mùi máu tưi, con chim non ở trong nòng Trang Duệ bắt đầu
kêu “ Chiêm chiếp” ầm lên, thân thể ở trong ba lô cũng đã bắt đầu tay
đấm chấn đá