Hoàng Kim Đồng

Chương 89: Chương 89: Chợ đen thảo nguyên (4)




Mỗi nghề đều có quy củ của riêng mình.

Giống như trước khi quay phim ở Hongkong thì cần tế bái Quan Công, trộm mộ tìm được vàng cũng phải đặt một cây đèn ở hướng đông nam, nói trắng ra muốn làm gì đó cần phải có lễ, ví dụ như muốn có được công trình cần phải cho người ta hoa hồng, muốn mở quán xá thì cũng phải biết điều với phòng công thương.

Vì vậy mà đấu giá ở chợ đen cũng có quy củ bất thành văn, đó chính là người tham gia cần phải là cùng nghề, nói rộng một chút thì chính là người trong nước. Đây là quy củ không tuồn hàng ra ngoài, nhưng bây giờ có sự xuất hiện của một người Nhật, rõ ràng là Lãng Kiệt làm xấu quy củ.

Chợ đen của Lãng Kiệt thật ra chính là đưa những vật phẩm không thể lộ ra ngoài sáng hoặc thông qua những con đường không bình thường để tiêu thụ ra ngoài, người bán có thể là kẻ cắp, kẻ trộm mộ, dù sao thì cũng không biết được rõ ràng đó là ai.

Người đến đây mua hàng phần lớn là những nhà sưu tầm đồ cổ, có quan hệ và địa vị, bọn họ không sợ xuất xứ không minh bạch của vật phẩm được mua, vì bọn họ có biện pháp rửa sạch nó.

Bản thân của chợ đen có tác dụng một đại lý, mua thấp bán cao để kiếm lợi nhuận. Nhưng giá cả bọn họ bán ra có thể nói là cao hơn mua vào vài chục lần, thậm chí là cả trăm lần, đồng thời nguồn hàng của Lãng Kiệt là rất nhiều, thường xuyên xuất hiện thứ tốt, cũng được coi là nhân vật số một của chợ đen trong nước, thường thu hút rất nhiều nhà sưu tầm dến đây lùng hàng.

- Ông chủ Khương, đây cũng không phải lần đầu tiên ông tham gia đấu giá như thế này, quy của của chúng tôi chắc ông cũng hiểu, ông làm vậy thật sự làm khó chúng tôi.

Nhìn bộ dạng của Lãng Kiệt thì giống như trước đó cũng không biết sẽ có một người nước ngoài đến tham gia đấu giá, vì vậy hắn lập tức lên tiếng với một người đàn ông trung niên ở bên cạnh người đàn ông Nhật Bản kia, giọng điệu cũng không quá khách khí.

Ba người đàn ông đi vào trướng bồng chỉ vài phút đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người, sua khi nghe rõ lời của Lãng Kiệt thì mọi người đưa mắt nhìn ông chủ Khương.

Trang Duệ thấy người kia khá quen mắt, đột nhiên hắn nghĩ ra một chuyện, đó là hắn từng gặp người này trên hình bìa một quyển tạp chí, hình như là giám đốc một xí nghiệp lớn ở Tứ Xuyên. Xí nghiệp của người này mỗi năm thu lợi hơn tỷ, nhưng không ngờ ông ta cũng đến đây, nghe giọng của Lãng Kiệt thì rõ ràng cũng không phải lần đầu.

- Huynh đệ Lãng Kiệt, tất cả các ông chủ, sự việc lần này là do Khương mỗ làm việc không chu toàn, mong mọi người bao dung tha thứ cho. Vị Tachi tiên sinh này vẫn luôn là một nhân sĩ phản chiến ở Nhật, cũng là bạn bè của nhân dân Trung Quốc, hy vọng mọi người nể mặt Khương mỗ, sau này Khương mỗ sẽ bồi đắp lại.

Thật ra ông chủ Khương này cũng có lời khở cực muốn nói, lần này xí nghiệp của hắn cải tạo kỹ thuật, có một kỹ thuật hạch tâm mà trong nước không có, nhất định phải hợp tác với phía Nhật Bản. Lần này người Nhật theo hắn đến đây tên là Tachi, là đại biểu phụ trách đàm phán giữa hai bên, người này thích văn hóa Trung Quốc, cũng thu thập được không ít đồ cổ, cũng coi là một nửa người Trung Quốc.

Tachi vô tình biết được ông chủ Khương biết địa phương tổ chức chợ đen này, vì vậy cố ý đề xuất muốn đến tham gia, hơn nữa còn cho ra lời hứa hẹn với ông chủ Khương. Nếu hắn có thể tham gia, như vậy sẽ làm ra chút nhượng bộ trong đàm phán, điều kiện như vậy làm cho ông chủ Khương khó thể bỏ qua, vì thế trong trướng bồng mới phát sinh tình cảnh như lúc này.

Khi nghe rõ lời nói của ông chủ Khương thì ai cũng trở nên trầm mặc, thật ra mọi người đều hiểu rõ, vì lợi nhuận kếch xù, chợ đen có nhiều sản vật chảy ra ngoài, đến nhà sưu tầm ngoài nước. Lần này ông chủ Khương đưa người ngoài đến là sai, nhưng lão là người có thân phận, bây giờ đã lên tiếng cầu hòa, nếu không nể mặt nhau thì sau này gặp lại cũng khó nói, vì thế mà moi người xem như chấp nhận.

Lưu Xuyên cũng không quan tâm, hắn căn bản không biết ông chủ Khương là thần thánh phương nào, hắn tiến lên một bước định mở miệng thì lại bị Trang Duệ kéo về, lời nuốt vào họng.

- Mộc Đầu, cậu kéo tôi làm gì? Để tôi cho hắn biết tay.

Lưu Xuyên lầm bầm, âm thanh khá lớn.

Ông chủ Khương nghe thấy vậy thì tiến lên nói:

- Tiểu huynh đệ, mong cậu nể mặt tôi bỏ quá cho một lần.

Lưu Xuyên là hạng người thích mềm không thích cứng, hắn khoát tay áo nói:

- Muốn tham gia thì tham gia, hỏi tôi làm gì, đi tìm ông chủ Lãng Kiệt đi.

Lời nói của Lưu Xuyên rõ ràng không phản đối.

- Cám ơn tiểu huynh đệ, sua này nếu có gì cần Khương mỗ hỗ trợ, Khương mỗ sẽ nhất định giúp sức.

Ông chủ Khương nghe được lời nói của Lưu Xuyên thì cũng yên lòng, người trong trướng ngoài nhóm Trang Duệ là lạ mặt thì ai cũng có giao tình với lão, có lẽ bọn họ sẽ nể mặt. Lúc này Lưu Xuyên thả ra, tất nhiên cũng không ai phản đối.

Ông chủ Khương nghiêng mình nói một câu gì đó với người thanh niên ở bên cạnh, người này lập tức đi ra, phát danh thiếp trong tay hắn cho mọi người.

- Ha ha, đúng là xa hoa.

Lưu Xuyên lần này nói rất nhỏ, dù sao cũng không phản đối người ngoài tham gia, vì vậy cũng không cần đắc tội với vị giám đốc Khương quyền thế kia.

- Tiểu tử cậu nói ít đi vài lời không được sao?

Trang Duệ lên tiếng chọc Lưu Xuyên, hắn có ý định khác, với ánh mắt của mình, chút nữa có thể làm ác nhân với đối phương.

- Được rồi, hôm nay đã làm chậm trễ thời gian của mọi người, bây giờ chúng ta bắt đầu.

Lãng Kiệt thấy phong ba không còn, vì vậy khoát tay áo, lập tức có vài tên thanh niên đi dến, sắp đặt một cái bàn vuông trong trướng bồng. Sau đó hai người vốn đứng ở góc trướng bồng chợt xốc tấm rèm sau lưng lên, lấy một thứ gì đó đi ra, đặt trong mâm đưa đến.

Lúc này Trang Duệ mới biết, thì ra chỗ kia đật vật phẩm đấu giá, hèn gì luôn được canh gác.

- Mọi người đều biết cá nhân tôi tuy phản đối giết linh dương nhưng luôn có người thích làm chuyện này, khoảng thời gian trước có vài món được tuồn ra ngoài thông qua vài con đường khác nhau và bị giữ lại, nhưng tôi là người làm ăn, thứ gì cũng sẽ bán. Vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay chính là một cái áo choàng Sa Đồ, ai cũng biết nó là vua của loài linh dương. Giá khởi điểm của nó là mười ngàn.

Âm thanh của Lãng Kiệt vang lên trong trướng bồng, hắn nói rõ lai lịch vật phẩm cho những người ngồi nơi đây, vốn cũng không cần giải thích làm gì, nhưng người Tạng mà giết linh dương thì sẽ có thanh danh không tốt, vì vậy mới nói vài câu như thế. Người thanh niên kia cũng bưng mâm chứa áo choàng đi một vòng quanh cho mọi người thưởng lãm.

Đợi cho người thanh niên kia quay về sát bên cạnh, Lãng Kiệt lấy áo choàng xuống cầm trong tay, sau đó hắn lấy một chiếc nhẫn ra, đặt một góc áo qua nhẫn, khẽ dùng tay kéo. Chiếc áo choàng dài hai mét rộng một mét rưỡi lại chui qua chiếc nhẫn nhỏ giống như nước vậy.

Lực hấp dẫn của tấm áo choàng này với phụ nữ là rất mạnh, lúc này ngay cả cô gái đeo kính râm nãy giờ không mở miệng cũng không khỏi liếc mắt nhìn, sau đó gõ vài cái lên máy tính, giống như điều tra thứ gì đó.

- Anh Mã, đẹp quá, mua cho em đi, được không?

Âm thanh rung động của cô gái đẹp bên cạnh ông chủ Mã lại vang lên.

- Được, em yêu, anh mua, ông chủ Lãng Kiệt, tôi đặt giá mười ngàn.

Tên mập vừa rồi mất mặt trước Trang Duệ, bây giờ giống như nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi, bắt đầu ra giá.

Vượt ngoài dự đoán của mọi người, cô gái đeo kính râm rời mắt khỏi màn hình máy tính, rõ ràng không ra giá, những người còn lại trong phòng cũng không có hứng với cái áo choàng kia. Linh khí đợi vài phút, sau dó hắn mở miệng nói:

- Nếu không có ai ra giá, như vậy cái áo choàng này sẽ là của...

- Tôi ra giá mười lăm ngàn.

Trang Duệ lên tiếng cắt ngang lời Lãng Kiệt, cũng làm cho Lãng Kiệt có chút hưng phấn vì có người nâng giá, hắn lập tức hô:

- Ông chủ Lưu bên này ra giá mười lăm ngàn, bây giờ là mười lăm ngàn, còn bằng hữu nào ra giá nữa không?

Lúc này người phụ nữ đeo kính râm liếc mắt nhìn Trang Duệ, tuy cách một cái kính râm nhưng Trang Duệ vẫn thấy được trong mắt đối phương có chút hèn mọn.

- Ủa, tiểu tử cậu cũng lắm tiền nhỉ, mua thứ này làm gì? Tôi biết rằng...

Lưu Xuyên vốn có chút kỳ quái, nhưng hắn chợt có phản ứng, chỉ có thể cười hì hì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.