Hoàng Kim Đồng

Chương 583: Chương 583: Chợ




Lam Hải Bối suy nghĩ một lúc lâu mà cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài, lão làm vậy cũng là đề phòng mà thôi, nếu đứa cháu độc nhất của Nghiêm gia xảy ra vấn đề, chỉ sợ cọp mẹ trong nhà chính là người đầu tiên không tha cho lão.

Chợ vật liệu đá kê huyết thạch này chính là do thôn dân và những ông chủ mỏ đá tổ chức tự phát, ra vào cũng không có nhiều quy củ, cũng chẳng phải không có thư mời là không được vào như công bàn phỉ thúy. Sau khi nhóm Trang Duệ đi vào chợ thì nhanh chóng nhìn qua một vài quầy hàng.

- Chú Vương, chú bày quầy ở đây sao? Những khối đá kia bán thế nào?

Đi qua quầy hàng thứ bảy thì Trang Duệ đến quầy của lão Vương, lúc này lão đang ngồi trên ghế hút thuốc, vẻ mặt thản nhiên không gào to thét nhỏ như những người khác nhưng khách hàng lại là đông nhất.

- Ha ha, cậu Tiểu Trang, tôi đây buôn bán chỉ dựa vào danh dự mà thôi, mọi người có muốn ngồi lại một chút không?

Lão Vương đứng lên nháy mắt với nhóm Trang Duệ, tỏ ý là các người đừng nói loạn, nếu như để cho những vị khách này biết khối đá của mình đã bị người ta chọn lựa một lần, như vậy cũng đừng hòng bán ra.

- Không, sẽ không ở lại, chú Vương cứ bề bộn đi...

Trang Duệ đã xem qua những khối đá kia, tất nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian, khi chuẩn bị bỏ đi thì dư quang khóe mắt thấy Nghiêm thiếu gia kia đang đi theo mình.

- Con bà nó, đúng là có bệnh...

Trang Duệ thầm mắng một câu, chưa thấy ai da mặt dày như tên kia, chỉ cần nhìn bộ dạng của đối phương là biết đang muốn quấn lấy mình, mà mình không có cách nào trị đối phương sao?

- Chú Vương, khối đá kia bán giá thế nào?

Trang Duệ cũng tỏ ra giống như không nhìn thấy Nghiêm Khải, hắn dừng lại trước quầy của lão Vương, lợi dụng cơ hội đưa lưng về phía mọi người mà nháy mắt với lão.

Trang Duệ chỉ vào một khối đá mà hôm qua mình không thu vào, đó cũng là một khối đá giá cả cao nhất của lão Vương.

Lão Vương thấy cử động của Trang Duệ thì có hơi thất thần, lão cũng là người thành tinh, thế nên nhanh chóng duỗi bàn tay ra nói:

- Bảy chục ngàn, chắc giá.

- Chú Vương, chú cho ra tư thế như vậy là năm chục ngàn hay là bảy chục ngàn vậy?

Trang Duệ thấy cử động của lão Vương thì không khỏi nở nụ cười, lão Vương duỗi ra một bàn tay rõ ràng là năm chục ngàn nhưng mở miệng lại nói là bảy chục ngàn, dù thế nào cũng không thấy tự nhiên.

- Cậu Tiểu Trang, khối đá này đã được thầy Mã xem qua, đừng nói ra cử động thế nào, nếu thấp hơn bảy chục ngàn thì tôi sẽ không bán...

Lão Vương cười hì hì rồi rụt tay về, nhưng lời nó khá cứng, để xem ngài có muốn mua hay không. Lão Vương cũng không phải là kẻ ngốc, ngày hôm qua đã thấy Trang Duệ phát sinh mâu thuẫn với Nghiêm Khải, bây giờ tên kia lại đi theo sau lưng Trang Duệ, biết chắc thế nào cũng có ý muốn phân tranh cao thấp.

Trang Duệ ngồi chồm hổm trên mặt đất giống như đang đánh giá khối vật liệu đá hơn ba mươi cân kia, thật ra dư quang khóe mắt lại nhìn sang Nghiêm Khải, khi thấy chuyên gia tư vấn là anh Tào chạy đến thì hắn mới đứng lên.

- Bảy chục ngàn thì bảy chục ngàn, khối đá này không tệ, thể tích khá lớn, có thể tạo hình thành vật trang trí...

Trang Duệ trầm ngâm một chút rồi cho ra quyết định mua lại khối đá kia, ngay sau đó lại hỏi:

- Chú Vương, chú muốn lấy tiền mặt hay chuyển khoản?

Để cho tiện giao dịch thì chỗ này thường dùng tiền mặt, nhưng cũng có vài ông chủ mỏ đá vì tiện cho những giao dịch lớn mà cũng hướng về phía ngân hàng xin máy quét thẻ, vì thế mà hai bên có thể dùng cách chuyển khoản để giao dịch.

- Trang Duệ, anh không phải...

- Này em dâu, cầm sọt có mệt không? Đưa đây đại ca cầm cho...

Tần Huyên Băng biết rõ Trang Duệ ngày hôm qua đã xem những tảng đá kia một lượt, không rõ vì sao lúc này lại muốn mua, khi nàng đang định lên tiếng hỏi thăm thì Dương Vĩ ở bên cạnh chợt lên tiếng cắt ngang lời.

Dương Vĩ và Trang Duệ đã ở cùng nhau hơn bốn năm đại học, thật sự hiểu rất rõ về Trang Duệ, tiểu tử kia có lẽ là đang muốn chơi khăm người ta.

Không đề cập đến Tần Huyên Băng và Tống Tinh Quân không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, lão Vương cũng không quan tâm đến những vấn đề này, lão vừa cười vừa nói:

- Cậu Tiểu Trang, nếu cậu có tiền mặt thì tốt nhất, chuyển khoản rất phiền toái...

- Được, vậy thì tiền mặt, Bành Phi, lấy ra bảy chục ngàn...

Trang Duệ khẽ gật đầu, hắn quay sang nói nới Bành Phi, sau đó lại thấy Nghiêm Khải phát ra một tiếng hừ lạnh, lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình.

"Con bà nó, tiểu tử người không phải đi theo anh sao? Thế nào lại không chịu ra giá đi?"

Trang Duệ tuy mở miệng gọi Bành Phi lấy tiền nhưng thực tế lại đang chờ Nghiêm Khải xông ra bới móc, chỉ là hắn không ngờ Nghiêm Khải kia lại rất ổn, chỉ đứng đó không nói lời nào.

Lần này Trang Duệ mang theo tổng cộng năm trăm ngàn tiền mặt, bảy chục ngàn chỉ là bảy cọc mà thôi, giấy niêm phong của ngân hàng vẫn còn mới, căn bản không cần phải đếm, thế là Bành Phi lấy từ trong ba lô ra ngoài.

- Chú Vương, chú kiểm tra đi, có phải là bảy chục ngàn không?

Trang Duệ đã đi đến nước này thì cũng chỉ có thể biến giả thành thật, vốn định lừa Nghiêm Khải vào tròng, không ngờ đối phương lại khá ổn định, mình chỉ có thể thu vào mà thôi. Nhưng hắn cũng không cảm thấy bức bối, coi như là mình đền bù tổn thất cho lão Vương vì khối kê huyết thạch đại hồng bào hôm qua vậy.

- Ha ha, không cần kiểm tra, không cần kiểm tra, đây còn giấy niêm phong của ngân hàng...

Lão Vương vui vẻ ra mặt, lão dù có chút buồn bực vì hành động của Trang Duệ nhưng những cọc tiền đỏ vẫn bày ra trước mặt, lão vừa nói vừa vươn tay ra nhận tiền.

- Đợi chút, lão Vương, tôi còn muốn xem tảng đá kia của chú...

Khi giao dịch chuẩn bị hoàn thành thì Nghiêm Khải cuối cùng cũng mở miệng, hơn nữa còn đẩy bàn tay đang nhận tiền của lão Vương một cách rất mất lễ phép.

- Tiểu tử, muốn chết phải không? Chúng tôi đã mua bán xong, làm gì vậy?

Trang Duệ mừng thầm nhưng lại cố gắng tỏ ra tức giận, bắt đầu chĩa mũi dùi vào người Nghiêm Khải.

- Thứ đó còn chưa bán cho mày, ai bỏ ra nhiều tiền thì thu vào, thế nào? Muốn đánh nhau sao?

Nghiêm Khải ước gì bây giờ Trang Duệ đánh vào mặt mình, vì tên vệ sĩ kia đang đứng trong đám người đã được hắn phân phó rõ ràng, luôn cầm máy quay đứng sẵn.

- Được, vậy thì anh xem, cứ xem đi...

Trang Duệ cố gắng tỏ ra áp chế cơn giận, hắn phẫn nộ thu tay về, lại nói với lão Vương:

- Chú Vương, tiền đã đưa sang, chú có bán hay không thì nói một câu đi?

- Cậu Tiểu Trang, điều này...Cậu cứ để cậu ta xem qua, nếu cậu ta không cần thì tôi sẽ bán cho cậu...

Lão Vương cố gắng tỏ ra khó xử, buôn bán thật sự là ai trả giá cao thì được, cũng không phải người ta trả giá một trăm ngàn mà lại bán cho anh với giá bảy chục ngàn.

- Chú Vương, chúng ta đều đã bàn giá kỹ càng, chú cũng không thể như vậy được...

Trang Duệ nghe vậy thì tỏ ra mất hứng, giọng điệu cũng không còn dễ nghe.

- Này cậu trai, chỉ cần cậu ra giá cao, tất nhiên nó sẽ là của cậu...

- Chú Vương, điều này còn phải nói nữa sao? Ai trả giá cao thì sẽ bán cho người đó...

- Đúng vậy, chợ này là chúng ta mở ra, ai trả giá cao thì bán cho người đó...

Có vài người ở bên cạnh đứng ra làm chỗ dựa cho lão Vương, đều là những người cùng một thôn, nhất định là giúp đỡ lẫn nhau.

Nói thật thì những năm 2005 vẫn chưa là thời điểm giao dịch kê huyết thạch cực kỳ nóng sốt, một khối vật liệu đá kê huyết thạch có biểu hiện khá tốt và không lớn thường chỉ có giá ba năm chục ngàn, vì thế mà lão Vương sắp bán được một khối đá với giá bảy chục ngàn làm cho người ta đến vây quanh xem xét hơi đông, coi như vây quanh quầy hàng của lão Vương.

- Anh Tào, anh xem khối đá này thế nào?

Lời nói vừa rồi của những người vây quanh làm cho vẻ mặt của Trang Duệ có chút khó coi, nhưng như vậy cũng làm cho nụ cười trên mặt Nghiêm Khải càng thêm đắc ý, hắn quay đầu phân phó anh Tào tiến lên xem xét, chính hắn nào có biết gì, chỉ sợ kê huyết thạch là gì cũng chẳng biết.

Nghiêm Khải tuy là một công tử quần áo lụa là nhưng cũng không phải thằng ngu, hơn nữa hắn cũng không phải kẻ đánh mất lý tính, cũng sợ Trang Duệ và đối phương diễn trò, vì vậy mới đợi đến khi Trang Duệ lấy tiền ra chuẩn bị giao dịch mới đứng ra cản lại. Lúc này hắn nhìn gương mặt khó coi của Trang Duệ mà cảm thấy rất sảng khoái.

Khối kê huyết thạch trên mặt đất thuộc về loại vật liệu đá có hai đầu xuất huyết màu đỏ, nếu loại đá này mà đổ thạch thắng, nếu chính giữa cũng xuất huyết thì xem như đánh cuộc thắng lớn, nhưng nếu đã sụp thì khó thu hồi được tiền vốn. Lúc này anh Tào xem xét rất cẩn thận, sau mười phút ngồi trên mặt đất mới đứng lên.

- Anh Tào, thế nào rồi?

Thấy anh Tào thu hồi những dụng cụ xem xét thì Nghiêm Khải vội vàng hỏi, hắn cũng không muốn cắt đứt giao dịch của Trang Duệ rồi lại không mua, như vậy người mất mặt là bản thân mình.

- Tính đánh cuộc khá lớn nhưng đáng giá, bảy chục ngàn xem như phù hợp, nếu giá cao hơn thì nguy hiểm sẽ lớn...

Khối đá kia chỉ cần có thể bộ lộ hai mươi phần trăm xuất huyết ở chính giữa thì ít nhất cũng được mua với giá trên năm trăm ngàn, cho dù ở giữa chỉ có mười phần trăm xuất huyết thì bảy chục ngàn cũng không lỗ, cho nên anh Tào cũng có thiên ý muốn đánh cuộc.

- Được rồi, tôi biết rồi...

Nghiêm Khải vừa nghe nói có thể đánh cuộc thì phất tay cắt ngang lời anh Tào, sau đó hắn xoay mặt nói với lão Vương:

- Tám chục ngàn, tôi muốn mua khối đá kia, lão Vương, lần này coi như có lợi cho ông. Được rồi, anh Tào, anh trả tiền đi...

- Ôi, chú Vương lần này buôn bán hời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.