Hoàng Kim Đồng

Chương 68: Chương 68: Chuẩn bị




Chu Thụy thừa dịp thanh toán tiền để trò chuyện với ông chủ quán một lúc, sau đó chỉ thấy ông chủ quán dùng tay chỉ đường và lắc đầu, nếu nhìn theo bàn tay của ông chủ thì thấy trên đường cái có không ít những con chó cao lớn chạy qua lại, bên trong cũng không thiếu chó Mastiff.

- Ông chủ nói chỗ này bán chó Mastiff nhưng chẳng khác nào những con ở trên đường, đều là chó tạp, nếu muốn mua chó thuần thì phải đến Qamdo hoặc Lhasa, chỉ có những nơi kia với đa số là núi và trung du, chó ít mà thuần, đồng thời chó thuần có giá cả rất đắt. Chỗ này hai mươi năm trước cũng thường thấy chó Mastiff thuần, bây giờ những con chó như vậy đã về với thần Tuyết Sơn hết rồi.

Thần Tuyết Sơn trong lời nói của Chu Thụy chính là Tuyết Sơn của Tây Tạng, là ngọn túi tuyết trắng mà nhân dân Tây Tạng tôn sùng, bọn họ cũng cho rằng nơi đó có thần linh tồn tại. Cậu nói quay về với thần Tuyết Sơn, ý chính là những con chó Mastiff kia đều đã chết hoặc là biến mất hết rồi.

Chu Thụy có chút chần chừ, hắn nói tiếp:

- Tôi biết rõ ở một chỗ trong Tây Tạng có chó Mastiff tinh khiết, hai năm trước tôi từng gặp ở đó, nhưng bây giờ còn hay không thì rất khó nói.

Chu Thụy có biểu cảm giống như không muốn nhắc đến chỗ kia, có lẽ nơi đó có ký ức gì đó không thoải mái.

Lưu Xuyên nghe được lời nói của Chu Thụy thì cũng không tỏ ra thất vọng,hắn vốn không trông cậy vào địa phương này có thể tìm ra giống chó tốt, mà chỗ này dù là có cũng được bán với giá trên trời. Hắn đã từng nhiều năm ngược xuôi, biết rõ những vùng sinh ra đặc sản thường bán đi với giá mắc hơn bên ngoài, rõ ràng là trong tường nở hoa ngoài tường thơm.

Ngược lại thì Trang Duệ rất để bụng lời dặn của Tống Quân, hắn thấy Chu Thụy giống như còn chưa nói hết lời thì mở miệng hỏi dò:

- Chu đại ca, chúng ta lần này đến Tây Tạng chính là muốn mua giống chó Mastiff tốt, không biết chỗ nào có bán? Chúng tôi có thể vào đó tìm được không?

Chu Thụy nhìn nhóm người Bách Mộng An, hắn có chút chần chừ, lại nói:

- Tôi đã sinh sống mười một năm ở Tây Tạng, cũng xem như quen thuộc chỗ này, chó ngao Tây Tạng chủ yếu được phân bố ở thảo nguyên phía bắc, trên đại thảo nguyên cực kỳ tinh khiết, nơi đó dân du mục nuôi chó Mastiff thường là loại cao lớn uy mãnh, hơn nữa còn rất thuần khiết như địa khu Khúc.

- Vậy chúng ta đi đến đó thôi.

Trang Duệ chen lời.

- Địa khu Khúc là thảo nguyên chăn nuôi, rất nhiều dân du mục đi vào sâu trong thảo nguyên, muốn tìm được chó ngao thuần phải đi tìm bọn họ, nhưng bâ giờ đang ở cuối mùa đông, cũng là lúc mà sói thảo nguyên hung hãn nhất, tôi sợ chúng ta đến thảo nguyên và bị sói tập kích.

Chu Thụy nói lời thật lòng, hắn thật sự cảm thấy mục đích của mình là bảo vệ sự an toàn của đám người này, khi nghe Trang Duệ nói muốn lên thảo nguyên phương bắc tìm chó Tây Tạng, dù hắn là người biết rõ thảo nguyên cũng không khỏi lo sợ bất an.

- Chúng tôi muốn đến thảo nguyên, bầu trời xanh lam, gió thổi cỏ lay dê bò chạy loạn, như vậy sẽ đẹp thế nào? Chị Huyên Huyên, chị thấy có đúng không?

Sau khi nghe Chu Thụy nói, Bách Mộng Dao khó khăn lắm mới yên tĩnh được một lát đã nhảy ra giống như đã bỏ quên tất cả những xếp đặt du lịch vừa rồi của mình. Nếu so sánh với đại thảo nguyên mênh mông, kế hoạch du lãm Lý Đường của nàng cũng biến thành hạng mục không tất yếu.

- Nếu không thì thế này, Bách Mộng An anh và vài vị nữ sĩ từ nơi này đến huyện Khang bên kia du ngoạn vài ngày, phong cảnh nơi đó là không tệ, tôi và cậu Trang cùng Lưu Xuyên sẽ đến phương bắc tìm chó Mastiff, một tuần sau mọi người tập hợp ở MangKang, mọi người thấy thế nào?

Chu Thụy rõ ràng là một người làm hết phận sự, nếu nói từ phương diện nào đó thì bây giờ anh em nhà họ Bách xem như là chủ của hắn, vì vậy điều hắn cần làm lúc này là lo lắng cho sự an toàn của cố chủ.

- Như vậy cũng tốt...

Bách Mộng An gật đầu đồng ý, vừa rồi Bách Mộng Dao đã lén kể chuyện ngày hôm qua cho hắn biết, hắn lúc này mới ý thức được thì ra Trang Duệ rất có thể là tình địch của mình. Ý nghĩ của Chu Thụy vào lúc này có thể tách Tần Huyên Băng và Trang Duệ ra, cho mình và Tần Huyên Băng cơ hội thân cận, tất nhiên hắn sẽ giơ tay tán thành.

Bách Mộng Dao biết rõ tâm tư của anh mình, vì vậy cũng không ồn ào lên thảo nguyên, nàng yên lặng ở bên cạnh.

- Tôi muốn cùng Đại Xuyên đến phía Bắc, nơi đó chắc chắn có cơ hội cưỡi ngựa chứ?

Lôi Lôi cũng không muốn tách ra với Lưu Xuyên, vì sau hành trình này sợ rằng mọi người sẽ rất bận rộn, chỉ sợ sẽ có một thời gian không thể ở cùng nhau, lúc này có thể cùng người mình thích lái xe đi trên đại thảo nguyên, đây rõ ràng là một chuyện rất lãng mạn.

- Tôi cũng muốn đi.

Tần Huyên Băng cũng mở miệng nói rõ lập trường, thật ra nàng vốn có ý nghĩ, có đi hay không cũng không sao, dù là ở MangKang du lịch cũng tốt, nhưng một câu nói có cơ hội cưỡi ngựa lại làm nàng bị thu hút. Nàng rất thích ngực, càng thích cảm giác cưỡi ngựa, ở Hongkong có thể nhảy nhót nhưng lại thiếu cảm giác mạnh mẽ như ở đây.

- À, thật ra đi ngắm thảo nguyên cũng không tệ, có thể làm tầm mắt khoáng đạt.

Bách Mộng An khẽ cười nói, giống như lúc đầu hắn cũng có ý nghĩ lên phía bắc vậy, vì thế mà trên mặt không khỏi lộ nụ cười miễn cưỡng, mà đám người Trang Duệ hiểu rõ tâm tư của Bách Mộng An, cũng không khỏi thầm buồn cười.

- Nếu tất cả mọi người đều đã quyết định, như vậy mọi người trước tiên lên xe Hummer ngồi một lát, tôi đi một chút rồi sẽ quay lại.

Khi thấy mọi người đã nhất trí, hơn nữa còn là kết quả mình không mong muốn, Chu Thụy cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu suy tư, sau đó để mọi người chờ, hắn ngồi xe việt dã chạy khỏi Lý Đường.

Chu Thụy nói là một lúc nhưng rất lâu, mọi người đợi hơn hai giờ thì mới thấy chiếc xe việt dã phóng về, sau khi xe dừng lại thì Chu Thụy nhảy xuống, sau lưng có một ba lô vừa lớn vừa dài. Hắn gõ cửa chiếc Hummer, đợi Trang Duệ mở cửa thì nhanh chóng chui vào.

- Rẹt.

Một âm thanh mở khóa vang lên, Chu Thụy kéo ba lô, bên trong lộ ra năm khẩu súng tự động, còn có tám hộp đạn, bên trong lộ ra viên đạn vàng tươi, cho thấy bên trong đầy ắp đạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.