Giờ phút này Trang Duệ có chút mờ mịt, hắn có thể tưởng tượng được, con
chim mẹ bị thương này sau khi phát hiện bị mất một đứa con, đã cố nén
thương thế để chạy ra ngoài đi tìm, hiển nhiên bây giờ mạng sống của con chim mẹ đã tới cực hạn rồi.
- Bạch sư, ta muốn cứu nó, ngươi sẽ không trách ta chứ?
Trang Duệ ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói chuyện với bạch sư, hắn biết
kim điêu cực kỳ chung thủy với bạn đời, nếu một con chết đi, chỉ sợ con
kia cũng sẽ không sống một mình.
Đương nhiên, cái này không
phải chỉ là Trang Duệ nhìn thấy ở trong tiểu thuyết võ hiệp, mà ở trong
tự nhiên cũng không thiếu ví dụ như vậy.
Ô ô
Cổ
họng bạch sư phát ra một tiếng gầm nhẹ, nó chỉ nghe theo lời nói của
Trang Duệ, về phần cái gì thiện ác đối với nó cũng không khác nhau.
Trang Duệ nói cứu, vậy thì cứu.
Vừa rồi vì chữa thương cho
bạch sư mà đã tiêu hao khá nhiều linh khí, Trang Duệ cực kỳ nỗ lực mới
ngưng tụ được một tia linh khí, phóng ra ngoài được mấy chục thước, rót
vào trong vết thương của con chim cái kia.
Két…két.
Nhìn thấy bạn lữ của mình, nhiều lần đứng dậy nhưng cũng liên tục ngã
xuống, con chim đực lại mở ra đôi cánh rộng thùng thình, giống như một
đôi cánh tay vật, đỡ thân thể con chim cái, hai con chim điêu đỡ nhau
đứng lên trước mặt Trang Duệ.
Trang Duệ nhớ rõ trong tác
phẩm: “ Tây Sương Ký” của Vương Thực có một câu nói như sau: “ Sống cùng một chỗ, chết cùng một huyệt, một đời một thế một đôi người”. Câu nói
này đã miêu ta một câu chuyện tình yêu thê mĩ.
Giờ phút này ở trước mặt Trang Duệ, đôi chim điêu ở trước mặt này đã biểu lộ ra tình
cảm không hề thua kém tình cảm của nhân loại, từng tiếng kêu thê lương
kia, giống như những cây dao nhọn cắm vào trong lòng Trang Duệ.
- Vạn vật trên thế gian đều có tình!
Trang Duệ cúi đầu, nhỏ giọng cảm thán một câu, nhân loại tuy rằng đứng ở trên đỉnh của sinh vật trên địa cầu, nhưng mà cũng không thể gạt bỏ một ít tình cảm của động vật, đồng dạng cũng chân thành tha thiết mà vĩ
đại.
Bởi vì linh khí ở trong mắt của Trang Duệ bị tiêu hao
quá độ, tuy rằng một tia linh khí tiến vào cơ thể của con chim cái lúc
vừa rồi có thể hóa giải một chút thương thế và giảm đau cho nó, nhưng mà muốn chữa khỏi hoàn toàn thì không thể làm được.
Giờ phút
này con chim cái vẫn suy nhược dị thường, nhưng mà đôi mắt chim ưng vẫn
đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu ai oán, mẫu tử đồng tâm, con chim cái đã cảm thấy đứa con
của chính mình ở chỗ này.
- Thật sự chính mình đã làm sai.
Trang Duệ lắc lắc đầu, vốn gia đình kim điêu đang cực kỳ hoàn hỏa,
chính mình lại tự nhiên chen chân vào, trộm đi chim non đã không nói,
lại còn khiến cho bản thân con chim điêu này bị trọng thương, nguồn gốc
của tất cả chuyện này, đều là do mình mà ra.
- Đi thôi.
Trang Duệ kéo khóa của cái ba lô ở trước ngực mình ra, cầm tên tiểu tử
chỉ lớn hơn con gà con một chút trong lòng bàn tay, cẩn thận bỏ lên trên mặt đất.
Chiêm chiếp…chiêm chiếp.
Tiểu tử kia
không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vừa nhìn thấy cha mẹ ở phía xa xa,
vội vàng nhấc cái chân bé nhỏ chạy tới, vừa chạy trong miệng vừa phát ra tiếng kêu to hưng phấn.
Trang Duệ sợ con chim non này phát
sinh chuyện gì ngoài ý muốn, vội vàng đi theo phía sau của nó, trên Đại
Tuyết Sơn này cũng không phải chỉ có mấy loài động vật ăn thịt này, nói
không chừng ở trong bụi cỏ còn có những loài lang sói đang rình rập.
Cạc, cạc…
Nhìn thấy Trang Duệ đi theo con của mình trở về, con chim bố ngẩng cao
đầu lên, cổ họng phát ra tiếng kêu to giống như lời cảnh báo, tuy rằng
nó không sợ Trang Duệ, nhưng mà vợ nó đang bị thương ở bên cạnh, dù chim bố là anh hùng cũng không có đất dụng võ.
- Không có việc gì, đừng kích động, ta tới trị thương cho nó.
Trang Duệ ném thanh Khai Sơn Đao trong tay xuống đất, lấy một cuộn băng gạt ra, múa may đối với con kim điêu một chút, hắn cũng không biết đối
phương có thể hiểu được hay không, nhưng mà Trang Duệ thực sự là muốn
giúp con chim cái băng bó vết thương.
Két.
Trang Duệ
càng tới gần, con chim đực trở nên có chút luống cuống, kích động giương đôi cánh thật lớn lên, ngay cả đứa con đang tiến lại gần cũng bị quạt
cho té ngã.
Chiêm chiếp…chiêm chiếp.
Sau khi tên
tiểu tử kia bị té ngã, thì chạy đến phía sau người cha mẹ nó, ủy khuất
nhảy lên trên mu bàn chân chim mẹ, quay đầu hướng về chỗ Trang Duệ kêu
lên.
Mặc dù là bị Trang Duệ mạnh mẽ mang đi nhưng mà cảm giác của con chim non đối với Trang Duệ cực kỳ tốt, cái loại cảm giác linh
khí tiến vào cơ thể, thoải mái giống như là quay trở lại trong trứng,
giống như là cảm giác được ngâm mình ở trong nước ấm vậy.
Nhưng
mà tiếng kêu của tiểu tử kia, hiển nhiên không thể giải thích được cho
con chim đực hiểu, trong miệng nó vẫn phát ra tiếng kêu bén nhọn, không
cho Trang Duệ tới gần, điều này làm cho Trang Duệ có chút đau đầu, chính mình không tới gần con chim cái được, như vậy làm sao chữa thương cho
nó đây?
Nghĩ mọt chút, Trang Duệ dùng một chút linh khí còn
sót lại trong mắt của mình, rót vào trong đầu con chim bố, cỗ linh khí
mát lạnh này, nhất thời khiến cho con chim bố ngừng lại, nghiêng đầu
dùng ánh mắt sắc bén có pha lẫn chút hồ nghi đánh giá Trang Duệ.
Trải qua hai năm quan sát, Trang Duệ đã phát hiện trình độ mẫn cảm của
động vật đối với linh khí hơn xa so với nhân loại, hơn nữa nếu sử dụng
linh khí với động vật trong một thời gian dài, dường như cũng giống như
sử dụng ngôn ngữ với nhân loại, khiến cho động vật có thể dễ dàng nghe
hiểu, bạch sư chính là ví dụ tốt nhất.
Tác dụng lớn nhất của
linh khí chính là tiêu trừ địch ý của động vật, bất kể là tuyết ngao hay là báo tuyết, đều đã chứng minh điểm này, hơn nữa những mệnh lệnh Trang Duệ dùng ngôn ngữ phát ra, báo tuyết cũng đã bắt đầu có thói quen, tin
tưởng nếu nó ở bên cạnh Trang Duệ một thời gian nữa, nhất định có thể
giống như bạch sư.
Bao gồm cả đôi kim điêu hiện tại này, sau
khi thừa nhận lễ vật là linh khí của Trang Duệ cũng dần trở nên ngoan
ngoãn, sau khi nhìn kỹ Trang Duệ một cái thật sâu, con chim bố đã không
còn đe dọa nữa, hai cánh đang dang ra che cho con chim mẹ cũng đã thu
vào.
Về phần con chim mẹ, trong lúc Trang Duệ dùng linh khí
chữa thương cho nó ở cự ly xa lúc vừa rồi, nó đã không còn địch ý, đương nhiên chỉ giới hạn ở bản thân Trang Duệ mà thôi, khi nhìn về phía bạch
sư, con chim cái vẫn sôi sục ý chí chiến đấu.