- Lão sư, quỷ thần ta không tin, nhưng trong các mộ thất mà ta khai quật được, đúng là chưa gặp hiện tượng này, ngài giải thích cho chúng ta rõ
đi.
Tiến sĩ Nhâm gãi đầu, cũng có chút không có ý tứ, vừa rồi trong lòng của hắn hoảng sợ, so với Trang Duệ chỉ hơn chứ không kém, dù sao liên tưởng đến những truyền thuyết trong cổ mộ, hắn đã hoảng sợ.
- Được rồi, mê hoặc của minh đăng, vẫn luôn là tiêu điểm tranh luận của giới khoa học, nhưng sau khi quốc gia ta nhiều lần khai quật cổ mộ,
cũng đã xét nghiệm ra vật chất trong minh đăng, kết luận chính là...
Mạnh giáo sư đi tới phía trước mặt mọi người, chỉ vào ngọn đèn trên vách tường nói ra:
- Bên trong những ngọn đèn này chứa một chất hóa học sẽ bốc cháy khi
gặp không khí, mà trong những phần mộ đóng kín thiếu dưỡng khí nó sẽ tắt đi. Mà lúc có người mở phần mộ ra, sẽ có nhiều dưỡng khí mới sẽ tràn
vào trong mộ thất, làm cho chất hóa học trong đèn bốc cháy, đó là nguyên lý của minh đăng. Mà lúc chúng ta mở mộ thất này ra, những ngọn đèn này sẽ tự cháy, thế nào, biết rõ nguyên lý trong lòng còn sợ không?
Mạnh giáo sư nói ra lời này làm cho bọn người Trang Duệ bừng tỉnh đại
ngộ, bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy loại minh đăng này nên cảm thấy
sợ hãi và nghi thần nghi quỷ, nếu như mọi người dừng lại trong mộ thất
một hồi vào lúc trước, chỉ sợ có thể tận mắt nhìn thấy hiện tượng đèn tự cháy.
- Lão sư, ta sẽ đi trước a!
Sau khi biết rõ nguyên lý, trong lòng Trang Duệ không còn sợ hãi nữa, nhìn thấy Mạnh
giáo sư muốn đi vào trong, vội vàng giành đi ở phía trước.
Trên đời này, thường thường đều là tự mình dọa mình, lúc không biết
nguyên lý, trong nội tâm của Trang Duệ rất sợ hãi, nhưng sai khi biết
rõ, nhìn thấy những minh đăng tự cháy này, trong nội tâm cảm giác hoàn
toàn khác.
- Tiểu Trang, cẩn thận một chút, hành lang này
không an toàn đâu, dùng quy mô của mộ táng này, chỉ sợ là có không ít cơ quan...
Mạnh giáo sư nhìn thấy Trang Duệ mạo muội đi vào
trong, vội vàng nhắc nhở một câu, kỳ thật lúc ban đầu hắn nhìn thấy minh đăng tự cháy này, hắn muốn khảo nghiệm sự gan dạ sáng suốt của đồ đệ
này một chút.
Kết quả làm cho Mạnh giáo sư thoả mãn, tuy Trang Duệ sợ hãi, nhưng cũng không có dọa chạy.
Nhưng học thức của hai tên đồ đệ này, đã làm Mạnh giáo sư bất mãn, minh đăng sớm đã tranh luận sôi nổi trong giới khoa học lại không biết, xem
ra hai tên đồ đệ này không thèm chú ý tới.
- Lão sư, ta biết rồi!
Trang Duệ đáp ứng một tiếng, tình hình trong mộ táng, chỉ sợ không có bất kỳ người nào tinh tường hơn so với hắn.
Tuy linh khí trong mắt Trang Duệ không thể nhìn thấy vật dụng thực tế,
nhưng có thể thông qua linh khí tản mát ra từ cổ vật, Trang Duệ vẫn nhìn thấy tình hình trong mộ thất.
Mà những mũi tên cơ quan kia,
cũng có linh khí yếu ớt truyền ra, hơn nữa ở dưới mặt đất hành lang,
đúng là không có yên ổn, Trang Duệ sớm đã cảm ứng ra.
Tuy ánh sáng từ ngọn đèn trong mộ thất u ám, nhưng cũng vẫn có nhiều đèn a, bởi vì cứ cách ba mét sẽ có một ngọn đèn, đem tình hình truyền vào trong
mắt mọi người.
- Lão sư, phía trước có chút không đúng.
Thời điểm đi qua lối rẻ, Trang Duệ dừng bước lại, một mét phía trước
hắn, có một cái bẫy rập thật sâu, bởi vì vấn đề góc độ, ngọn đèn trên
vách tường không chiếu xạ vào, cũng thấy không rõ tình hình bên trong.
- Tiểu Nhâm, cầm cái thang tói, Wow, cái bẫy rập này đúng là không nhỏ a.
Mạnh giáo sư nghe được Trang Duệ nói thế, tiến lên nhìn, cầm đèn pin
cường quang chiếu vào, trong miệng bỗng nhiên "Ồ" một tiếng.
- Bên trong có người...
Mượn đèn pin của Mạnh giáo sư, Trang Duệ cũng thấy rõ tình hình bên
dưới, bẫy rập sâu đạt hai mét, độ rộng khoảng chừng bốn mét, bên dưới
cắm mấy chục trường mâu và đao kiếm, tuy đã có dấu vết hoang gỉ, nhưng
vẫn đứng sừng sững bên dưới.
Trang Duệ nói được một nửa, bên trong đúng là có người, nhưng là người chết!
Giữa những lưỡi đao sắc bén đó, một bộ xương trắng xuất hiện, đầu lâu và thân thể tách ra.
Đầu lâu không còn gì cả, nằm lẻ loi trong đáy hố, dưới ngọn đèn chiếu
xuống, trong hốc mắt trống rỗng thâm thúy, giống như dang trình bày ra
tao ngộ thê thảm của mình.
- Lại là một kẻ trộm mộ1
Mạnh giáo sư nhíu mày lại, cầm đèn pin chiếu vào trong hành lang, một
cái động xuất hiện trước mặt của mọi người, rất hiển nhiên là vận khí
của tên trộm mộ này không tốt, đả thông được cửa động, lại rót vào trong cạm bẫy.
Nhưng phía trước của mộ thất này khó bề phân biệt,
ai cũng không biết trong mộ thất trước kia, có bị trộm mộ viếng thăm
chưa.
- Lão sư, ngài nhường một chút, ta đem thang tới.
Trang Duệ tiếp nhận cái thang bằng hợp kim của tiến sĩ Nhâm, sau khi
bấc ngang qua cạm bẫy, sau đó đưa chân dẫm lên, cảm giác coi như ổn
định.
- Ồ?
Trang Duệ đưng đứng trên cái thang, con mắt đã nhìn vào trong hố sâu kia một vòng, đột nhiên dừng lại.
- Lão sư, trong này hình như có gì đó!
Trang Duệ phát hiện, phía dưới thi cốt, có một cái bài tử, bên trong có linh khí tồn tại, hơn nữa thập phần nồng hậu dày đặc.
- Ở đâu?
Mạnh giáo sư nhìn theo ngón tay của Trang Duệ, nhưng không nhìn thấy gì.
- Ta xuống dưới mang lên!
Trang Duệ giao đèn pin cho Nhâm Xuân Cường, chuẩn bị xuống dưới, giữa
những đao kiếm bên dưới cạm bậy có khe hở, chỉ cần không phải thân thể
đụng trúng, đặt chân lên khe hở, cũng không hưởng thụ đãi ngộ đao kiếm
xuyên tim như tên trộm mộ này.
- Tiểu Trang, tính toán, ta thấy chắc là đồ vật của tên trộm mộ lưu lại.
Mạnh giáo sư không muốn Trang Duệ mạo hiểm, bởi vì bẫy rập này quá sâu, một khi không chú ý sẽ dẫm phải lưỡi đao.
- Không có việc gì, lão sư, ta lập tức đi lên!
Trang Duệ nói chuyện, hai tay đặt bên cạnh mép hố, từ từ buông thân thể xuống, dùng chân đụng trúng trường mâu, nhìn thấy những lưỡi đao thương còn sắc bén, sau khi đá gãy chúng thành hai đoạn, liền rơi xuống hố.
Nhưng phía dưới cũng không có đao kiếm mục, nhưng nếu bị đao kiếm đâm
xuyên qua vẫn phải chết, Trang Duệ không dám có chút chủ quan, sau khi
hai chân đạp lên mặt đất, hai cánh tay mới buông ra.
- Nhâm ca, đem côn gỗ cho ta!
Trang Duệ thò tay tiếp nhận cây côn dò đường của Nhâm Xuân Cường, chọc
xuống thi cốt, trừ cái đầu lâu đã rời ra, lập tức tách rời ra không còn
nguyên vẹn nữa.
- Lão huynh chờ trách!
Trang Duệ
cầu nguyện một câu, vội vàng hai tay ôm quyền nói với thi cốt, lúc này
mới duỗi côn gỗ ra, hướng về địa phương nhìn thấy vật phẩm mà vươn tới.
- Hắc, không nhẹ a!
Vào lúc nó vào trong tay, thân thể Trang Duệ khom xuống, cầm lên một tâm bài tử bằng đồng lớn nhỏ chừng nắm tay em bé.
Bởi vì thời gian tuế nguyệt ăn mòn, trên bài tử đã không còn sáng bóng, mà cái bài tử bằng đồng này, phía trên có vết gỉ sét mà đen.
Trang Duệ thấy nó nằm chung với thi cốt của người xấu hố này, cảm thấy
có chút không tự nhiên, cũng bất chấp nhìn kỹ, lập tức cho nó vào túi
quần, hai tay vừa dùng lực, leo lên mặt hố.
- Tìm được cái gì đó?