- Dương cục trưởng, ngài khỏe chứ, chỉ cần phái người tới đón là được rồi, sao dám phiền ngài đại giá tới đón.
Trang Duệ đưa tay ra nắm lấy tay Dương Khải Văn một chút, trước khi hắn tới Tây Tạng đã liên lạc với ngươi này rồi, biết được toàn bộ công việc liên hệ giữa chính phủ và tôn giáo ở Tây Tạng đều là do người này phụ trách.
- Trang tiên sinh khách khí rồi, đây là việc nên làm mà,
Dương Khải Văn cũng đang đánh giá người thanh niên trước mặt này, lãnh đạo ở tổng cục đã từng thông báo cho hắn, nhất định phải dựa theo quy cách tiếp đãi cao nhến đề chào đón Trang Duệ, hắn cũng có chút tò mò, người này đến tột cùng là có thân phận gì mà có thể khiến cho cả Đại Chiêu Tự và cao tầng của phủ đều coi trọng như thế?
Mặc dù Trang Duệ nhìn qua cũng rất bình thường, nhưng Dương Khải Văn có thể nhìn ra, chất liệu vải quần áo của Trang Duệ đều là loại thượng hạng, hơn nữa trên người của cậu thanh niên này, mơ hồ còn có một loại uy nghiêm của lãnh đạo, hơn nữa so với bản thân mình thì chỉ mạnh chứ không hề yếu hơn.
Hơn nữa trên cái máy bay này của Trang Duệ cũng có ghi ba chữ: “ Tuyên duệ hào”, đây cũng thể hiện rằng nó là một cái máy bay tư nhân, Dương Khải Văn mới chỉ tiếp đãi một vị siêu cấp phú hào tới từ Hồng Kông là có máy bay tư nhân, điều này cũng làm cho địa vị của Trang Duệ trong lòng Dương Khải Văn càng trở nên thần bí.
- Trang tiên sinh, mời ngài lên xe, chúng ta có thể trở về khách sạn rồi tiếp tục nói chuyện Ai ya, ngài có một con chó ngao Tây Tạng lớn như vậy sao?
Dương Khải Văn đang muốn mời Trang Duệ lên xe, thì từ trong máy bay có một con chó ngao Tây Tạng màu trắng như tuyết chạy ra, dường như là muốn phát tiết nỗi khó chịu khi ở trong máy bay, mà vừa mới nhảy xuống, nó liền rống lên một tiếng trầm thấp.
Thanh âm gào thét của bạch sư cũng không lớn, nhưng mà chỗ sân bay trống trải, nên âm thanh này cũng truyền đi rất xa. Sau khi thanh âm phát ra khiến cho đám chim ở xung quanh sân bay bị hù dọa một trận, loại thanh âm này không hề ảnh hưởng đến con người, nhưng lại có lực sát thương rất lớn đối với động vật.
Bởi vì quan hệ công việc nên Dương Khải Văn cũng thường xuyên đi tới một ít địa điểm chăn nuôi của người dân du mục, nên cũng không xa lạ gì với chó ngao Tây Tạng, hắn chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra được, con chó ngao tây tạng này vô cùng thuần chủng, chỉ sợ ở Tây Tạng cũng rất khó có thể tìm thấy một con thú hai như vậy.
- Ông bạn già, ngươi đã về đến nhà của mình rồi.
Trang Duệ đưa tay ra vời bạch sư tiến lại, sau đó vỗ vỗ đầu nói vài cái. Cao nguyên mới là nhà của chó ngao Tây Tạng, thảo nguyên mới là không gian sinh tồn của chó ngao Tây Tạng, chém giết với đám hổ báo sài lang mới là thiên tính của chó ngao Tây Tạng, Trang Duệ có thể hiểu được ý tứ của bạch sư ở trong thanh âm gào thét kia.
Đây là một loại bộc phát bản năng khi trở về tự nhiên, tuy rằng đã rời chỗ này rất lâu rồi, nhưng mà bạch sư biết, nơi này mới thật sự là lãnh địa của nó, thanh âm gào thét của nó, là đại biểu cho vương giả đã trở về, đại biểu cho việc bạch sư tuyên cáo sự trở lại của mình.
Sau khi Trang Duệ vỗ về bạch sư xong, thì mới nhìn về đám nhân viên tổ máy nói:
- Lão Hạ, lão Đinh, mọi người trở về trước đi, Bành Phi ở lại là được rồi, khi nào tôi muốn trở về thì sẽ gọi cho mọi người.