Hoàng Kim Đồng

Chương 40: Chương 40: Giám bảo (5)




Lúc này tất cả chú ý của Trang Duệ đều đặt lên vấn đề xem xét linh khí, mà những gì xảy ra phía sau cũng không quá bất ngờ, Tống Quân và ông chủ Vương đều tự tay chọn một vật để giám định, chỉ cần nhìn vào biểu cảm của hai người thì biết có chút tự tin với trình độ giám định và thưởng thức vật phẩm của mình. Mà ông chủ Lữ cũng tiện tay nhặt một miếng ngọc lên bình luận vài câu, nhưng ba người đều ăn ý tránh chuyện bản thảo Vương Sĩ Trinh của Trang Duệ.

Vì vậy mà trong hoạt động giám định bảo vật ngày hôm nay chỉ còn bản thảo của Trang Duệ mà thôi.

Ông chủ Lữ đưa mắt nhìn mọi người, Tống Quân trước tiên nói nhân viên dọn dẹp trà trên bàn, sau đó nói với Trang Duệ:

- Tiểu Trang, cậu mở bản thảo ra, ba người chúng tôi sẽ cùng xem. Phải biết rằng trước nay bút tích của Vương Sĩ Trinh để lại là rất ít, nếu bản thảo của cậu là thật, như vậy sẽ bổ khuyết vào chỗ trống của giới sưu tầm, vài người chúng tôi cũng sẽ thơm lây.

Trang Duệ cũng hiểu lời nói của Tống Quân, lăn lộn trong giới sưu tầm cổ vật cần danh tiếng, mà danh tiếng đến từ đâu? Tất nhiên là phải từ quá trình tìm mua đúng cổ vật, hoặc ít ra cũn là giám định được những cổ vật hiếm thấy, ví dụ như nhà sưu tầm Mã Vị Đô tiên sinh, người này đã từng bỏ ra năm nghìn đồng để mua một lọ thuốc hít của vua Càn Long vào năm 1992, sau đó mang đi đấu giá ở Hongkong, bán ra với giá sáu chục ngàn đồng. Tuy giá bán lọ thuốc không cao nhưng ánh mắt cao vời của Mã Vị Đô tiên sinh cũng làm cho danh tiếng nổi bừng lên ở giới sưu tầm trong nước.

Nhà thư pháp và sưu tầm cổ vật Khải Công tiên sinh được coi là ngôi sao Bắc Đẩu trong giới đồ cổ, ông ấy dùng trình độ giám định và thưởng thức cổ vật cực kỳ chuyên nghiệp để nổi danh trong và ngoài nước, những cổ vật được ông giám định là nhiều vô số. Lúc này mục đích của đám người Tống Quân cũng đã rất rõ ràng, tuy bản thảo do Trang Duệ mua được nhưng được bọn họ giám định thật giả, hơn nữa sự việc lan truyền ra ngoài, ít nhất cũng có thể xem đó là một giai thoại.

Cũng không biết Tống Quân lấy từ đâu ra ba cặp bao tay trắng, phân phát và đeo lên tay hai người còn lại, tất nhiên đó là vì đề phòng mồ hôi sẽ gây hư hao cho vật phẩm. Trang Duệ ở bên cạnh thấy vậy mà thầm đổ mồ hôi, hắn cũng chú ý khi đối đãi với bản thảo nhưng cho đến giờ vẫn là dùng tay cầm trực tiếp, mà tiểu tử Lưu Xuyên vào ngày mua được bản thảo lại cầm lấy lật qua lật lại thiếu chút nữa muốn nát sách, lúc này Trang Duệ nghĩ lại mà cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Động tác lật sách của ba người kia nếu dùng từ cực kỳ cẩn thận để miêu tả, vậy thì những biểu cảm lúc bọn họ giám định thì giống như còn vượt quá hai chữ cẩn thận, riêng bốn chữ Hương Tổ Bút Ký ghi trên bìa được bọn họ lật qua xem lại mười phút đồng hồ, các loại kính lúp to thì như bàn tay nhỏ thì như ngón tay được xếp một hàng dài trên bàn làm cho những người dân thường ở bên cạnh mở rộng tầm mắt.

Lúc bắt đầu thì vẻ mặt nhóm ông chủ Lữ chỉ tỏ ra thận trọng, đợi đến khi mở sách thì thật sự có vẻ cực kỳ đau đớn. Trang Duệ thầm nghĩ có lẽ những tổn hại của quyển sách kích thích đám người này, mà nhìn vào sự biến hóa biểu cảm của bọn họ, Trang Duệ đánh giá đây hẳn là bút tích của Vương Sĩ Trinh.

Một giờ nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian này ngoài Hứa Vĩ có vẻ mặt bất định thì vài người còn lại đều chú ý đến tiến trình giám định của ba vị ông chủ Lữ. Ba vị chuyên gia kia đã giám định bản thảo một giờ đồng hồ, thật giả giống như đã được thời gian miêu tả rất sinh động, lúc này ngay cả Lưu Xuyên có phản ứng chậm chạp nhất cũng ý thức được huynh đệ của mình hình như nhặt được "hàng nóng" thật rồi.

Trong quá trình này ánh mắt của Tần Huyên Băng thỉnh thoảng lại chuyển lên người của Trang Duệ, nàng thấy biểu hiện của hắn trầm tĩnh như nước, không có chút hưng phấn như dự đoán, giống như bản thảo mà nhóm ông chủ Lữ đang giám định không phải là của hắn vậy. Biểu hiện của hắn quá bình tĩnh và phong độ, nàng giống như chỉ có thể nhìn thấy trên người ông nội trải qua nhiều sương gió cuộc đời của mình mà thôi.

Nhưng Tần Huyên Băng lại không ngờ trước lúc đáp án được vạch trần thì Trang Duệ đã biết rõ rồi, như vậy tất nhiên sẽ không có biểu hiện vui mừng.

Lúc này nhiệt độ trong phòng được giữ lại ở mức hai mươi sáu hai mươi bảy độ, đây là nhiệt độ làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhất nhưng đám người ông chủ Lữ lại đổ mồ hôi trán, bọn họ cũng không dám lấy tay lau, chỉ sợ dấu tích mồ hôi sẽ để lại trên bản thảo.

Lại trải qua thêm mười phút, Lữ lão gia tử khép bản thảo lại nhưng ánh mắt mọi người vẫn nhìn vào đó chăm chăm, giống như dù thế nào cũng khó thể di dời ánh mắt của bọn họ khỏi bản thảo.

Đám người bên cạnh biết rõ công tác giám định cuối cùng đã hoàn thành, còn chuyện thật giả giống như không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần nhìn biểu lộ của ba vị thì biết ngay.

- Chú Lữ, quyển sách trời ơi này thật sự là của ông Vường gì đó sao? Đáng giá bao tiền?

Lưu Xuyên thấy không ai lên tiếng thì trong lòng ngứa ngáy, hắn cẩn thận lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

- Quyển sách trời ơi? Tiểu tử, cậu bán thân cũng không đáng giá bằng một trang giấy của bản thảo này đâu, cậu biết không, đây là quốc bảo đấy nhé, đáng tiếc là nửa phần trước được bảo tồn quá kém, rất nhiều chữ không thể nào phân biệt được, nếu không thì giá trị còn cao hơn.

Sau khi nghe được câu nói của Lưu Xuyên thì ông chủ Lữ thật sự nổi giận điên người, trong lời nói cũng giống như có chút oán trách Trang Duệ, giống như việc bản thảo không được bảo tồn tốt là do hắn vậy.

Vừa rồi bọn họ đã thông qua kiểu chữ, phong cách, niên đại loại giấy để giám định các phương diện của bản thảo, trên cơ bản xác định đây là bút tích của Vương Sĩ Trinh. Còn hơn mười trang thơ, con dấu vào cuối bản thảo và linh ấn cũng đều là những bài Vương Sĩ Trinh từng sử dụng, càng chứng thực bộ bản thảo này là tác phẩm được Vương Sĩ Trinh mở rộng ra.

Đáng lý nhóm bọn họ sẽ thông qua nội dụng của bản thảo để tìm hiểu ước nguyện ban đầu của Vương Sĩ Trinh khi viết, nhưng lời tựa phía trước đã bị mối mọt đục, hơn nữa vết mồ hôi ăn mòn quá lợi hại, hoàn toàn khó thể nào phân biệt được, điều này làm cho bọn họ cực kỳ đau đớn.

- Quốc bảo cũng phải có giá chứ? Không thể ăn mà cũng không thể mặc lên người, lấy ra có được tích sự gì?

Lưu Xuyên vẫn không phục, hắn thầm nói, hắn thật sự chẳng có hứng thú gì với quốc bảo quốc báo cái quái gì cả, nếu mà hắn sống vào thời trước giải phóng, rất có thể là một thành viên đạo tặc đào mộ các nhân vật lịch sử.

- Ông chủ Lữ, lúc này đã xong rồi, chúng ta mau bình luận về những gì được giám định trước đó.

Hứa Vĩ thấy lúc này tình huống trong phòng luôn được bao phủ trong vầng hào quang của Trang Duệ, vi vậy mà cảm thấy ghen ghét, nhịn không được phải mở miệng nói. Hắn nghĩ rằng Trang Duệ chắc chắn sẽ sai mười phần trong công tác giám định tượng phật và lọ thuốc, vì vậy mà mượn cớ đó để công kích đối phương.

Tống Quân giống như nhìn thấy rõ dụng tâm của Hứa Vĩ, hắn nở nụ cười vui vẻ rất kỳ quái, sau đó nói:

- Cái này cũng không vội, tôi còn muốn hỏi Tiểu Trang, cậu có tình nguyện bán bộ bản thảo này không?

Trang Duệ nghe vậy thì có chút sững sốt, nói thật, tác dụng lớn nhất của bộ bản thảo kia với hắn chính là làm thăng cấp linh khí, còn giá trị của nó thì lúc mua hắn cũng không quá để ý, vì vậy mà khi mua hắn còn ôm tâm tư chịu thiệt.

Nhưng sau khi nghe được lời nói của ông chủ Lữ thì Trang Duệ thật sự có chút chờ mong, dù sao hắn cũng không phải xuất thân từ gia đình đại phú, cuộc sống của chị gái trong nhà còn có chút quẫn bách, lúc này hắn thật sự không được tiêu sái như đám người Tống Quân, có thể giữ lại những vật phẩm quý. Lúc này hắn có thể bán bản thảo đi, cầm trong tay chút tiền giúp đỡ cho cuộc sống của mẹ và chị gái, đây mới là mục tiêu hắn theo đuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.