Hoàng Kim Đồng

Chương 320: Chương 320: Giám bảo dân gian ( 9)




Tế Nam cách không xa hai thành phố có nhiều chợ đồ cổ lớn chính là Bắc Kinh và Thiên Tân, vật tốt ở chỗ này thật sự là có rất nhiều, Trang Duệ giám định được một một miếng ngọc cổ Lương Chử Hóa có giá trị ít nhất là ba triệu.

Mà Kim Mập thì giám định được một bức họa thời Minh, cũng có giá trị xa xỉ, nếu đưa đến những hội chợ đấu giá danh tiếng ở thủ đô thì có lẽ một bức họa như vậy sẽ phải có giá vài triệu.

Mặt khác còn có rất nhiều món khác, ví dụ như lọ thuốc hít, hồ lô dế, ấm tử sa, tiền cổ...Những vật phẩm thế này cũng có giá trị vài trăm ngàn đổ lên, cũng không thiếu những vật có giá cả triệu. Nhưng trọng bảo thứ ba của hoạt động giám định bảo vật hôm nay cũng mãi không được chọn ra, vì theo tiêu chuẩn của đám người Trang Duệ, một bảo vật như vậy cần phải có tính đại biểu, tất nhiên giá cả cũng phải cao mới được coi là trọng bảo.

Thời gian dần trôi qua, đã gần mười giờ sáng, hoạt động lần này sẽ kết thúc vào lúc mười một giờ, vì các vị chuyên gia xem xét khá nghiêm nên cơ bản không có vật phẩm nào bị kết luận sai, vì thế mà đám người đục nước béo cò hôm nay cũng không dám tiến lên. Ngày hôm nay đến giám định phần lớn là những người thật sự muốn sưu tầm cổ vật, tố chất tương đối cao, vì vậy mà nhóm chuyên gia như Trang Duệ cũng thoải mái hơn.

Tốc độ giám định ngọc khí của Trang Duệ là rất nhanh, hơn nữa trước nay ngọc cổ truyền lại cũng không nhiều, vì thế mà người xếp hàng trước mặt hắn ngày càng ít, có lẽ trong số các vị chuyên gia ở đây thì Trang Duệ là người kết thúc công việc sớm nhất.

- Thầy Trang, anh có thể xem giúp tôi vật phẩm này được không? Thầy Lưu ở bên kia có nhiều người lắm, chỉ sợ sẽ không đến lượt tôi mất.

Khi Trang Duệ giám định cho một người cầm ngọc khí cuối cùng thì có một người đàn ông trung niên cầm một chiếc hộp giấy đi đến trước bàn làm việc của Trang Duệ.

Trang Duệ đưa mắt đánh giá đối phương, nhìn vào tướng mạo của đối phương thì có lẽ là hơn bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc hơi hoa râm, có lẽ là già trước tuổi, ăn mặc cũng bình thường, có lẽ gia cảnh cũng không quá tốt.

Thầy Lưu theo lời của người đàn ông trung niên này chính là vị chuyên gia chuyên giám định các loại khí cụ đồng xanh ở phía bên kia.

Trang Duệ nhìn thoáng qua bên kia, quả nhiên phía thầy Lưu có khá nhiều người, hắn đang đổ đầy mồ hôi, bận rộn túi bụi, bây giờ dù là Kim Mập cũng nhàn nhã hơn người này rất nhiều.

Phải biết rằng những gia đình bình thường thì trong nhà cũng có vài món đồ đồng, những năm nay giá cả đồ đồng lại tăng nhanh, thường xuyên truyền ra những tin tức có món đồ đồng cổ được bán với giá cả triệu, vì vậy mà hôm nay có không ít người đưa nhiều vật trong nhà đến, thậm chí có vài chiếc xe lớn dừng lại trước cổng khách sạn, ai mà không biết còn tưởng rằng có người dọn nhà.

- Anh muốn giám định vật phẩm gì? Tôi chỉ có thể xem qua một chút mà thôi, ngoài ngọc khí và đồ sứ thì tôi cũng không phải quá tinh thông những món khác.

Lần này Trang Duệ thật sự không dám nói ra những lời mỹ mãn, vì hắn giám định thật sự là rất dễ, nhưng hắn chưa am hiểu về vật phẩm, tìm không ra vấn đề của vật phẩm, ví dụ như con lạc đà Đường Tam Thải, cuối cùng cũng phải đập nát ra mới làm cho người ta biết được đó là hàng giả.

- Thầy Trang, tôi muốn giám định một món đồng xanh, anh có thể xem qua được không?

Người đàn ông trung niên cầm chiếc hộp giấy đặt lên bàn, lúc này Trang Duệ mới phát hiện đó là một chiếc hộp đựng giày da, vì thế cũng không quá coi trọng, nếu là thứ đáng giá thì chắc chắn phải đóng gói tốt hơn một chút.

- Được, tôi xem xét rồi sẽ nói sau, tiên sinh tên gì? Vật phẩm này có lai lịch gì?

Trang Duệ vừa cởi những sợi dây trên hộp đựng giày vừa nói với người đàn ông trung niên, giám định đồ cổ không những phải xem xét vật phẩm, cũng phải biết được lai lịch truyền thừa của nó, nếu không thì sợ rằng sẽ đụng phải tang vật, hoặc là những vật được đào từ dưới đất lên. Nếu những trường hợp tư nhân gặp phải những vật phẩm như vậy là không có vấn đề, nhưng vào trường hợp này cũng có chút không thích hợp.

- Thầy Trang, tôi họ Dương, tổ tiên trong nhà ngày xưa có mở cửa hàng đồ cổ nhưng khi cải cách đã bị phá, những vật phẩm trong quán cũng bị thiêu hủy, chỉ còn lại một vật phẩm thế này, mà trưởng bối trong nhà qua đời sớm cũng không nói rõ nó là thứ gì.

- Tôi chỉ là một công nhân bình thường, ngày thường cũng không thể nào tìm gặp được chuyên gia, vì vậy mượn cơ hội lần này kính xin thầy Trang xem xét cho một chút, xem nó có phải là đồ cổ không, có thể đáng giá bao nhiêu tiền?

Người đàn ông trung niên họ Dương có chút thận trọng, hắn nói rõ lai lịch cả vật phẩm. Ngày hôm qua hắn xem thời sự và thấy được bản tin về cuộc giám định lần này, vì thế mà muốn đến thử vận may, nếu vật phẩm được tổ tiên để lại có giá vài chục ngàn, như vậy cũng có thể giải quyết được chuyện học tập cho con cái.

- Ha ha, Dương tiên sinh cứ ngồi xuống một chút, tuy tôi không hiểu nhiều về đồng xanh, nhưng nếu thứ này là đồ cổ, chỉ cần nó thật sự là đồ cổ thì cũng có giá trên trời, anh đừng nóng vội, tôi sẽ xem xét...

Nói thật thì Trang Duệ cũng không thể quá tin vào lời nói của người đàn ông trung niên này, không phải vì hắn không có sự đồng tình, mà trong nghề đồ cổ này thật sự không thiếu những câu chuyện rất hay, ai cũng có thể biên diễn ra được, những chuyện như vậy hắn đã từng được nghe rất nhiều ở Điển Đương Hành.

Vì vậy nói nhiều thế nào cũng là như không, là thật hay giả cần phải giám định mới biết được.

Sau khi cởi dây ra thì Trang Duệ mới nhấc một cái đỉnh đồng ba chân có màu xanh ra khỏi hộp, điều này làm cho ánh mắt hắn chợt sáng lên.

Đây là một chiếc đỉnh đồng xanh ba chân với kiểu dáng của thời chiến quốc, rất có khí thế, thân đỉnh rất giàu cảm giác lập thể, hình ảnh trên đỉnh khá đơn giản và rõ ràng, hình tượng sinh động, công nghệ chế tác cũng rất tốt.

Tác dụng quan trọng nhất của đỉnh đồng xanh năm xưa chính là đựng thịt hoặc lưu trữ những vật phẩm khác, từ thời Thương Chu đến Tần Hán hơn hai ngàn năm, những chiếc đỉnh như thế này cũng là những lễ khí thường thấy nhất và thần bí nhất.

Hai loại đỉnh ba chân và bốn chân còn có thể phân chia thành hai loại có nắp hoặc không nắp, trước nay nó đều được coi là những vật phẩm truyền quốc, là biểu tượng của quốc gia và quyền lực. Tương truyền vào những ngày lập hạ(này 5,6,7 tháng 5) thì dùng chín loại kim loại của chín vùng trong thiên hạ để đúc thành chín đỉnh, biểu tượng cửu châu, có thấy những chiếc đỉnh có tầm quan trọng thế nào trong mắt các vị đế vương cổ đại.

Cái đỉnh đồng xanh này có cả thân đỉnh và chiếc nắp bên trên, coi như là có đầy đủ các bộ phận, là cực kỳ hiếm thấy. Phải biết rằng đỉnh đồng xanh thời chiến quốc thứ nhất thường là những vật nhỏ, hơn nữa đại đa số đều không có nắp, thứ hai là dù có những dụng cụ như vậy thì trải qua vài ngàn năm cũng đã chia lìa, phân ly, bảo tồn được đầy đủ như thế này là cực kỳ hiếm thấy.

Trang Duệ lấy chiếc đỉnh từ trong hộp ra ngoài, cầm vào trong tay thì cảm thấy lạnh băng, cảm nhận được cảm xúc từ những hoa văn trên thân đỉnh. Hắn dù không dùng linh khí thì cũng mơ hồ có kết luận, đây là một đỉnh dồng xanh thời chiến quốc.

Trên thân đỉnh lại có ba vị trí là một chiếc đầu thú, tuy chỉ được khắc ra bằng vài đường nét nhưng lại có biểu hiện cực tốt, chế tác có thể nói là sinh động.

Có lẽ vì thường xuyên được người ta ve vuốt nên bên ngoài đỉnh đồng xanh có một lớp oxi hóa, hoàn toàn không thể nào nhìn rõ, hơn nữa những chấm xanh đỏ trên thân đỉnh giống như rót sâu vào bên trong, giống như là bẩm sinh, phối hợp đẹp như vậy làm cho Trang Duệ thật sự không nỡ buông tay.

Trang Duệ cầm một cây thước dây để đo đạc cái đỉnh, nó cao hai mươi ba centimet, bụng lớn ở giữa đỉnh có đường kính hai mươi bảy centimet, nếu cầm lên quan sát sẽ thấy tính lập thể là rất mạnh.

- Thầy Lưu, ngài có thể đặt vật phẩm đang giám định xuống một chút được không? Hôm nay chúng ta lại tìm được trọng bảo thứ ba rồi.

Trước khi đi đến nói với thầy Lưu thì Trang Duệ đã đưa linh khí vào trong đỉnh đồng xanh, hắn thấy linh khí bên trong có màu vàng tím, rõ ràng là một đỉnh đồng xanh thời chiến quốc. Vì Trang Duệ đã từng xem qua những món đồ cổ thời Tần Hán, linh khí bên trong đều có màu tím, không có dấu hiệu màu vàng.

Ngoài ngọc khí Lương Chử Hóa vừa rồi thì đây là vật phẩm thứ hai mà Trang Duệ thấy linh khí bên trong mơ hồ có màu vàng, khi được thấy linh khí trong hai vật phẩm này, hắn mơ hồ cảm thấy linh khí trong mắt mình có thể sẽ tiến hóa thêm. Nhưng những chuyện thế này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, vì thế hắn cũng không quá quan tâm.

- Tiểu Trang, cậu phát hiện ra vật phẩm nào nữa à? Xem ra bảo bối ở Tế Nam này đều bị cậu kiểm tra hết mất rồi.

Người đến đầu tiên không phải là thầy Lưu, chính là Kim Mập, người này chính là truyền nhân của những giáo sư đại học Bắc Kinh, không bày ra cái giá, rất hòa thuận, hai ngày nay quan hệ rất tốt vớ Trang Duệ, thường xuyên nói ra những lời vui đùa.

- Thầy Kim, bức tranh mà anh chọn ra thật sự tốt hơn ngọc khí Lương Chử Hóa rất nhiều, tôi thấy anh mới là người ban phát những trọng bảo cho thị dân Tế Nam.

Trang Duệ tin tưởng đỉnh đồng xanh này nhất định sẽ là một trong ba trọng bảo của hoạt động lần này, vì vậy mà vui cười nói đùa với Kim Mập.

- Thầy Trang...Anh...Anh nói thật sao?

Người đàn ông trung niên nãy giờ còn chưa dám ngồi xuống, liên tục nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, bây giờ nghe thấy Trang Duệ nói như vậy thì lên tiếng cướp lời, dùng ánh mắt căng thẳng nhìn.

- Đúng vậy, Dương tiên sinh, anh đừng kích động, ngồi xuống trước cái đã, để cho thầy Lưu xem xét một chút, sau đó giám đốc Tiền sẽ định giá thị trường cho vật phẩm này...

Trang Duệ bây giờ thật sự đã tin câu chuyện trước đó của người đàn ông trung niên, có lẽ đối phương sinh hoạt quẫn bách, vì vậy mà cũng hiểu cho tâm tình của người ta. Nếu đổi lại là bất kỳ ai cũng vậy, nếu vào lúc nghèo khó mà tìm được một khoản tiền lớn như vậy, có lẽ ai cũng kích động như thế.

Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng không ngồi xuống, hắn đứng nhìn Trang Duệ giao cái đỉnh đồng xanh cho thầy Lưu ở cách một cái bàn, khi thầy Lưu dùng kính lúp xem xét thì hai hàng chân mày chợt nhảy lên, trống ngực gia tốc thêm vài phần.

- Đúng vậy, là một đỉnh đồng xanh thời chiến quốc, tiên sinh, chúc mừng anh.

Giọng nói của thầy Lưu thật sự như âm thanh của tự nhiên, thật sự làm cho người đàn ông trung niên kích động đến mức khóe môi run rẩy, không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.