Hoàng Kim Đồng

Chương 318: Chương 318: Giám bảo dân gian(7)




Theo truyền thuyết thì từ khi Thương Hiệt tạo chữ, Trung Quốc trải qua vài ngàn năm tiến hóa và diễn biến, từ thể loại chữ Giáp Cốt, Kim, Tiểu Triện, Đãi Thư, Giai Thư, Hành Thư đến thể loại chữ đơn giản thời cận đại, có thể nói là một dòng chữ tượng hình kết tinh nhiều tâm huyết.

Mỗi triều đại lại có một kiểu chữ được sử dụng riêng, ba loại chữ như Đãi Thư, Giai Thư và Hành Thư được sử dụng rộng rãi thời Hán, có quy phạm viết chữ cực kỳ nghiêm khắc, nhưng dân gian vẫn truyền lưu một loại chữ đơn giản hơn, được xưng là chữ tục(thể chữ Hán không theo quy phạm).

Chữ "hứa" cũng không phải nằm trong hàng ngũ những chữ tục, mãi đến năm 1958 thì quốc hội mới thông qua "phương án đơn giản hóa chữ Hán", cùng với "quyết nghị công bố(phương án đơn giản hóa chữ Hán)", bắt đầu chính thức phổ biến dòng chữ Hán đơn giản. Đến năm 1959 phổ biến nhóm chữ đơn giản hóa thứ tư, lúc đó mới có phương pháp viết chữ "hứa".

Vì vậy mà chữ "hứa" ở miếng sứ vỡ trên tay của ông chủ Lưu hoàn toàn có thể định tính cho vật phẩm con lạc đà Đường Tam Thải, vì sự hiện hữu của dòng chữ kia là sau giải phóng, đây là điều không thể nghi ngờ, căn bản không cần thảo luận.

Lúc này trong lòng Lưu tiên sinh thật sự là đủ mọi hương vị, tất cả xông lên đầu. Tất nhiên hắn là một vị thương nhân, sau đó mới được xem là một người sưu tầm, thương nhân trục lợi, hắn đồng ý đánh nát con lạc đà Đường Tam Thải này cũng vì ý nghĩ muốn bảo tồn một khoản tiền, nhưng không ngờ mất sạch tiền vốn lại còn mất mặt trước người ngoài.

- Không ngờ Tiểu Trang nói chuẩn, lợi hại, thật sự lợi hại...

- Đúng là đồ giả, người làm giả quả nhiên là cao thủ trong cao thủ...

- Đúng vậy, có thể làm giả cả lớp men và lớp sứ bên trong, thậm chí có thể nói là thủ đoạn nung độc nhất vô nhị, tuyệt đối là đại sư trong nghề...

Lúc này nhóm Điền Phạm cũng đến bên cạnh Lưu tiên sinh, dưới ánh đèn sáng như ban ngày, tất cả mọi người đều thấy một chữ hứa trên mảnh sứ, vì vậy mà nhanh chóng mở miệng nghị luận. Tất nhiên chuyện này cũng không thể nào che đi sự xấu hổ của bọn họ khi không thể nào giám định được vật phẩm này là thật hay giả.

Những nhân viên công tác thuộc tổ quay phim của đài truyền hình lúc này đã đưa máy quay đến ghi hình mảnh sứ vỡ có chữ trong tay của Lưu tiên sinh, lúc này trên màn hình rộng ở trong phòng xuất hiện mảnh sứ với chữ "hứa", ai cũng thấy rõ ràng.

- Thế nào bên trong lại có chữ?

Đây là phản ứng ngây người của tất cả đám người bên dưới.

- Có một chữ đã phân biệt được thật giả sao?

Người lên tiếng rõ ràng cũng không quá hiểu về chữ phồn thể.

- Chữ "hứa" của thời Đường cũng không được viết như vậy, vì thế con lạc đà Đường Tam Thải kia chính là sản phẩm hiện đại...

Cuối cùng cũng có người hiểu chuyện lên tiếng.

- Thầy Trang thật sự lợi hại, biết bên trong có chữ.

Vị này coi như nói thật sự quá chuẩn.

- Anh nói vậy đúng là vô nghĩa, đó là giám định dựa vào kinh nghiệm, nếu biết bên trong có chữ thì giám định đồ cổ làm gì cho mệt? Trực tiếp sang Macao đánh bài không sướng hơn sao?

Đủ mọi lời nói bàn tán vang lên, vì vậy mà hiện trường trở nên ầm ĩ, ai cũng giống như gà chọi hăng máu, liên tục đưa ra lời nhận xét của mình.

- Lưu tiểu thư, tôi đã nói không được quay phim rồi mà?

Trang Duệ thấy hình ảnh xuất hiện trên màn hình thì dùng giọng bức bối nói với Lưu Giai.

- Đúng vậy, đây là trao đổi tư nhân giữa tôi và thầy Trang, các người quay phim làm gì?

Lưu tiên sinh nghe được lời của Trang Duệ thì cũng nhanh chóng tỏ ra tức giận với Lưu Giai, trước kia hắn từng dùng con lạc đà Đường Tam Thải này để khoe khoang với mọi người, bây giờ nếu tiết mục này được phát và nhóm bạn biết được, sau này sợ rằng hắn sẽ khó thể nào tiến chân vào lĩnh vực sưu tầm đồ cổ.

- Thật xin lỗi, thầy Trang, Lưu tiên sinh, chúng tôi chỉ có thể cho người trong đây xem hình, đảm bảo sẽ không đưa hình này lên tiết mục phát sóng.

Lưu Giai vốn không có ý ghi hình nhưng phó giám đốc Chu lại phân phó như vậy, nàng cũng chỉ có thể làm theo mà thôi. Lưu Giai nói mình sẽ không truyền đoạn phim kia ra, nhưng nàng cũng thật sự khó thể xác định được, nếu lãnh đạo muốn đưa nó ra, nàng sao có thể cản được?

- Thầy Trang, đoạn phim đập bể vật phẩm kia quá đặc sắc, chúng ta thương lượng một chút, nếu anh chịu cho chúng tôi phát hình, chúng tôi sẽ bỏ ra một trăm ngàn cho anh và Lưu tiên sinh, anh thấy thế nào?

Phó giám đốc Chu dáng người có hơi béo đã chen đến, hắn bắt lấy tay Trang Duệ, liên tục mở miệng, lại nói ra cả bảng giá, rõ ràng là muốn mua đoạn phim vừa rồi.

- Lưu tiên sinh, anh thiếu tiền sao?

Trang Duệ buông tay của phó giám đốc Chu ra, sau đó nghiêng người hỏi ông chủ Lưu ở bên cạnh.

- Đây không phải là vấn đề về tiền bạc, là trao đổi tư nhân giữa tôi và thầy Trang, nếu các anh dám phát sóng, tôi sẽ kiện.

Ông chủ Lưu tất nhiên sẽ không thiếu tiền, chỉ là mỗi người năm chục ngàn, tất nhiên hắn sẽ rất chướng mắt, vì vậy mà nhanh chóng mở miệng cảnh cáo phó giám đốc Chu. Hắn đã ném ra ngoài vài trăm ngàn tiền mua vật phẩm giả, còn quan tâm đến vài đồng đền bù của đài truyền hình sao?

- Chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng.

Phó giám đốc Chu là người nắm nghiệp vụ, hắn hiểu rất rõ về lực tác động của đoạn phim vừa rồi với khán giả, nếu được phát sóng sẽ có tỉ lệ người xem rất lớn.

Trang Duệ nhìn chằm chằm vào phó giám đốc Chu, hắn dùng từng chữ nói:

- Trước đó chúng ta đã có hiệp nghị rõ ràng, giám đốc Chu, nếu như anh phát sóng đoạn phim kia lên tivi, tôi tin anh sẽ hối hận.

Giám đốc Chu cũng thật sự có ý nghĩ như vậy, hắn căn bản không quan tâm đến lời cảnh cáo của ông chủ Lưu, an muốn tố cáo tôi sao? Tôi rất hoan nghênh, tôi là dân truyền thông, còn sợ anh tố cáo sao? Nhưng hắn thật sự quan tâm đến lời nói của Trang Duệ, vì người này có danh tiếng ở Bắc Kinh, sao không có bối cảnh cho được?

Trang Duệ sau khi nói lời cảnh cáo với giám đốc Chu thì vươn tay với ông chủ Lưu:

- Lưu tiên sinh, nói thật là trước kia tôi đã từng gặp qua vật phẩm thế này, nó cũng là từ một người làm giả ra, nhưng công nghệ của đối phương là quá cao, đập vỡ ra cũng đáng tiếc, mong anh đừng trách.

- Thầy Trang, anh quá khách khí rồi, hôm nay tôi xem như có chút kinh nghiệm, sau này nếu anh có cơ hội đến Tế Nam thì nhất định phải cho tôi biết mới được, trong nhà tôi cũng không thiếu những vật phẩm cổ, đến lúc đó mong anh chỉ bảo cho.

Trang Duệ nói ra những lời làm cho ông chủ Lưu cảm thấy rất thoải mái, những bực bội trước đó cũng giảm đi hơn phân nửa, cũng cảm thấy rất bội phục Trang Duệ. Người này không lớn tuổi nhưng ánh mắt thật sự quá mạnh, thua trên tay đối phương cũng coi như tâm phục khẩu phục.

- Các vị bằng hữu, hôm nay giám bảo đến đây thôi, sáng ngày mai các chuyên gia sẽ giám định thêm nửa ngày, hy vọng các bằng hữu không nên bỏ qua cơ hội, cám ơn mọi người đã tham gia.

Khi Trang Duệ và ông chủ Lưu nói lời khách sáo với nhau thì Lưu Giai cũng tuyên bố chấm dứt hoạt động giám bảo ngày hôm nay, chỉ là những người có vật phẩm lại không chịu tản ra, bọn họ tiến lên xin chữ ký của các vị chuyên gia, mà Trang Duệ cũng nhận được đãi ngộ như vậy, cũng có cảm giác không tệ.

Buổi cơm tối không phải là do đài truyền hình sắp xếp, là do hiệp hội các nhà sưu tầm cổ vật ở Tế Nam mời khách, bọn họ mời các vị chuyên gia đến dự tiệc, trong đó có cả ông chủ Lưu. Trong bữa tiệc, các vị địa chủ Sơn Đông bày ra bộ dạng hào hùng, nâng cốc chúc cho Trang Duệ quá chén, thật sự mơ màng không biết về khách sạn bằng cách nào.

Không biết là khát nước hay bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, Trang Duệ tỉnh lại thì trời đã sáng, hắn lấy điện thoại xuống, đầu vẫn còn choáng váng, sau đó bấm nút nghe.

- Tiểu Trang, hôm qua điện thoại cho cậu cả đêm, sao không nghe điện thoại, có chuyện gì xảy ra sao?

Trong điện thoại vang lên âm thanh có hơi lạ, Trang Duệ lắc lắc đầu cho thanh tỉnh lại một chút, lúc này mới nhận ra giọng điệu của Cổ Vân.

- Anh Cổ, cũng không phải như vậy, hôm qua những người trong hiệp hội sưu tầm cổ vật của Sơn Đông chúc em quá chén, mà anh tìm em có chuyện gì không?

Trang Duệ thật sự mắng đám người Kim Mập là cáo già, khi uống thì chỉ nhấp môi, chính mình lại hồ đồ uống vào, vì vậy không say mới là lạ.

- Tứ hợp viện của cậu đã tìm được bản vẽ, bố cục không cần đổi, còn các thiết bị lắp đặt trong phòng thì tôi sẽ cho ra vài phương án, phải đợi cậu quay về xem xét.

Cổ Vân có chút buồn bực, mình và thầy phải tìm trong đống tài liệu gần hai ngày mới thấy bản vẽ, không ngờ chủ nhân của căn nhà lại đang vui vẻ thoải mái ở bên ngoài, lại quên cả việc chính.

Trang Duệ thấy vậy thì vội vàng ngồi khỏi giường nói:

- Anh Cổ, hôm nay phải đến tối mới có thể về được, vậy sáng mai chúng ta gặp mặt. Đúng rồi, anh có thể sắp xếp người gỡ bỏ phần nhà cũ đi được không, mà cũng đừng tạo nên âm thanh quá lớn.

- Tôi cũng muốn ra tay nhưng khu bảo tồn nói muốn phá phải xin, vì vậy cần chờ cậu quay về.

Cổ Vân trước đó cũng muốn dỡ nhà, hôm qua còn đưa người sang nhưng bị nhân viên khu bảo tồn cản lại, mà gọi điện thoại cho Trang Duệ thì căn bản không nghe máy, vì lúc đó đang giám định bảo vật.

- Như vậy à? Anh Cổ, hôm nay anh đưa người đến dỡ nhà đi, em sẽ nói với những người phía khu bảo tồn.

Trang Duệ suy nghĩ một chút, cảm thấy nên khởi công càng sớm càng tốt. Sua khi cúp điện thoại của Cổ Vân thì hắn gọi ngay cho vị chủ nhiệm Trịnh.

Chủ nhiệm Trịnh nghe Trang Duệ nói xong thì đồng ý ngay, hắn là người có căn cơ ở Bắc Kinh, đã sớm nghe rõ lai lịch của Trang Duệ, là cháu của Âu Dương Chấn Vũ, là cháu ngoại của ông cụ Âu Dương, một người như vậy không nhún là không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.