Hoàng Kim Đồng

Chương 387: Chương 387: Hai người đánh cuộc




Kể cả những người chia bài cũng dùng ánh mắt khác biệt nhìn Trang Duệ, rõ ràng là khách vip, chút nữa nên hầu hạ cho tốt, vì đối phương chỉ cần tiện tay ném ra một xèng cũng cả trăm ngàn rồi.

- Trang Duệ, có phải đánh hơi lớn rồi không?

Tần Huyên Băng kéo tay Trang Duệ rồi ghé vào tai nói.

Trang Duệ bị Ngưu Hồng chọc tức nửa ngày qua, hắn bây giờ rất muốn được xả giận, hắn nhìn Ngưu Hồng rồi dùng giọng nhàn nhạt nói:

- Lớn sao? không lớn, Ngưu công tử là người có tiền, anh còn ngại anh ấy chê nhỏ, có phải vậy không?

- Hì, tốt, sợ tiền quá nhiều sao? Tôi sẽ thành toàn cho anh, một triệu một ván.

Ngưu Hồng nghe được lời nói củae Trang Duệ thì có chút do dự, dù sao thì số tiền đặt cược là không nhỏ, mình có thể vận dụng được năm sáu trăm ngàn mà thôi, nhưng Trang Duệ muốn chơi cả triệu, nhưng hắn không tin Trang Duệ có thể thắng được mình.

- Tốt, Ngưu công tử quả nhiên sảng khoái.

Trang Duệ lấy ra một tờ chi phiếu một triệu, sau đó giơ lên vừa cười vừa nói:

- Tôi có hai trăm triệu ở chỗ này, nếu Ngưu công tử có bản lĩnh thì cứ thắng và lấy về.

Trang Duệ nói lời này mà trong lòng cũng đổ mồ hôi, tờ chi phiếu này chỉ có thể mở ra thêm một trăm triệu, nếu như người ta kiểm chứng thì thật sự mất mặt.

Khá tốt, nhân viên công tác chỉ kiểm nghiệm tờ chi phiếu một triệu do Trang Duệ đưa ra, còn tệp chi phiếu còn lại thì vẫn ở trên tay Trang Duệ, bọn họ cũng không có gì nghi ngờ, tuy có chút phiền phức nhưng đó cũng là quyền lợi của người ta.

- Trang tiên sinh, đây là xèng của anh.

Sau khi kiểm chứng chi phiếu xong thì nhân viên ôm rương xèng lấy ra một cái xèng dài như bàn tay đưa cho Trang Duệ, lúc này Trang Duệ cũng đưa mắt đánh giá, trên mặt xèng có sáu chữ số không, thật sự là một triệu.

- Anh Trịnh, cầm thứ này có thể đổi được một triệu ở đổ thuyền chứ?

Trang Duệ cười hỏi Trịnh Hoa, hắn không thấy cái xèng này có gì đặc biệt, chẳng qua lớn hơn những loại xèng mười ngàn và một trăm ngàn mà thôi.

- Tất nhiên, nhưng xèng một triệu là cao nhất, nếu là đánh bạc ngầm sẽ không có mức xèng như vậy.

Trịnh Hoa cười trả lời, hắn cũng rất bội phục sự trấn định của Trang Duệ, một người không am hiểu đánh bạc mà tham gia đánh cuộc vẫn hào sảng và trò chuyện vui vẻ như vậy.

Trịnh Hoa và Ngưu Hồng đã quen biết nhiều năm, hắn chỉ cần nhìn vào vẻ mặt là biết bây giờ đối phương đang rất căng thẳng, nếu so sánh với sự trấn định tự nhiên của Trang Duệ thì rõ ràng là kém xa vài bậc. Nhưng Trịnh Hoa nào có biết rằng ván này đối với Trang Duệ là chỉ có thắng mà không thua.

Trang Duệ đề xuất cách chơi không giống với chơi bài, vì chơi bài thì có thể trộm bài, xáo bài, trá bài, hoặc có thể bỏ chạy vứt bài, nhưng đánh cuộc súc sắc như thế này rõ ràng chỉ xem vào vận may. Hơn nữa trừ khi hai bên cùng đoán đúng hoặc sai, nếu không thì sẽ có thắng bại rõ ràng. Nếu một bên không may, đừng nói là năm sáu trăm ngàn, dù là có cả tỷ cũng thua sạch váy.

Trang Duệ thấy Ngưu Hồng không chịu đổi xèng thì cười hỏi:

- Ngưu công tử muốn chơi lớn, không phải là không có tiền đấy chứ?

- Hừ, tiền không thiếu, chỉ sợ anh không thắng được.

Ngưu Hồng cũng móc ra một tờ chi phiếu nói:

- Đây là chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, có thể đổi năm triệu Euro, cũng phải là sáu chục triệu đô la Hongkong, cũng lấy cho tôi xèng một triệu, trừ vào chi phiếu này.

Ngưu Hồng nói rồi đưa chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ cho nhân viên sòng bạc, sau đó hắn đi đến một đầu chiếu bạc ngồi xuống, lại nói:

- Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?

Trang Duệ cười nói:

- Tất nhiên là có thể bắt đầu.

- Hai vị, vì công bằng nên các vị có thể chỉ định người xóc dĩa cho mình.

Kế Dịch biết trong sòng bạc có nhiều người mang tuyệt kỹ, tuy không thể nào nghe được súc sắc nhưng muốn khống chế số lần dao động của súc sắc cũng được, mà suy đoán có thể đạt đến chín phần mười.

Trang Duệ nhìn vài vị nhân viên chia bài, hắn chọn một người phục vụ không mặc đồng phục chia bài nói:

- À, làm phiền anh giúp tôi xóc dĩa, Ngưu thiếu gia, anh cũng chọn một người đi.

Ngưu Hồng thật sự hói hận, sớm biết Trang Duệ đề xuất điều kiện như vậy là muốn mọi người dự doán dao động của con súc sắc bên mình. Vì lắc súc sắc và nghe súc sắc là khác biệt, khi lắc phải khống chế lực tay, mười phần thì có chín phần đúng, có thể tạo ra dao động quen thuộc của mình, so ra rất đơn giản với việc nghe ngóng.

Đám người chia bài kia có vài tên quen biết với Ngưu Hồng, nhưng Trang Duệ lại chỉ định một nhân viên phục vụ xóc dĩa cho mình, làm cho Ngưu Hồng thật sự không biết nên làm thế nào cho tốt. Nhưng Ngưu Hồng cũng không dám lên giọng đổi ý, hắn quét mắt nhìn một vòng rồi cũng chọn một nhân viên phục vụ đến xóc dĩa cho mình.

- Ngưu tiên sinh, xin hỏi anh có gì dị nghị với những lời đề xuất của Trang tiên sinh hay không?

Kế Dịch đứng chính giữa chiếu bạc, hắn cầm một tờ giấy trong tay, hỏi Ngưu Hồng.

Trước đó Ngưu Hồng nói quá vẹn toàn, bây giờ chỉ có thể lắc đầu nói:

- Không.

- Được rồi, hai vị tiên sinh sẽ phải ký vào bản hiệp nghị này, để tránh sau này phát sinh tranh cãi...

Kế Dịch cầm bản hiệp nghị trong tay đưa đến trước mặt Ngưu Hồng và Trang Duệ, đổ thuyền xử lý sự việc với hiệu suất rất cao, khi Trang Duệ đề xuất biện pháp đánh bạc thì đã có người in ra.

Đây cũng là quy củ của sòng bạc, nếu như đánh bạc dựa theo quy tắc của sòng bạc thì sẽ không cần thứ này, nhưng nếu khách đề nghị đổi quy tắc, vì đề phòng vấn đề xảy ra nên phải viết rõ hiệp nghị đánh cuộc và cho hai bên ký tên vào.

Trang Duệ cẩn thận xem xét bản hiệp nghị, nội dung của nó cũng không khác gì lời nói của mình, vì vậy hắn tiếp nhận bút của nhân viên phục vụ và tiện tay ký tên mình vào. Khi giao bản hiệp nghị cho nhân viên phục vụ thì còn thuận tay ném cho hắn một xèng một ngàn, thậm chí những ngày qua ở khách sạn khi có nhân viên tiến vào dọn phòng thì hắn đều cho tiền boa, thật sự không thiếu.

- Hai vị có muốn kiểm tra súc sắc không?

Lúc này những con súc sắc màu đen được đưa ra, bày trước mặt Trang Duệ và Ngưu Hồng, hai tên phục vụ chuẩn bị xóc dĩa thì có vẻ rất căng thẳng. Bọn họ là nhân viên của những căn phòng đánh bạc thế này, dù đã từng gặp qua nhiều tình huống đánh bạc lớn nhưng đây là lần đầu tiên tự mình tham dự, vì thế mà căng thẳng vã mồ hôi lạnh.

- Không cần.

Trang Duệ từ khi đi vào trong này đã đưa mắt kiểm tra, những con súc sắc cũng không thể nào cản được ánh mắt của hắn.

- Tốt, mời hai vị chuẩn bị, ván đầu tiên sẽ lập tức bắt đầu...

Khi thấy Ngưu Hồng cũng lắc đầu thì Kế Dịch nói với hai nhân viên phục vụ:

- Các anh có thể xóc dĩa được rồi, khi nào tôi nói dừng thì dừng.

Hai nhân viên phục vụ tuy chưa từng tự mình tham gia đánh cuộc nhưng cũng đã từng thấy nhiều tình huống thế này, chỉ là bây giờ đổi lại là mình xóc dĩa nên có chút luống cuống tay chân. Bọn họ dùng bàn tay có hơi run rẩy để đặt ba con súc sác vào trong dĩa, đậy lại, dùng hai tay cầm lên, sau đó bắt đầu lắc qua lại.

Trang Duệ nhịn không được mà thầm cảm thấy buồn cười, hắn đã từng xem nhiều phim ảnh liên quan đến đánh bạc của Hongkong, còn tưởng rằng xóc dĩa sẽ như trong phim, không ngờ động tác của hai nhân viên phục vụ kia chỉ là lắc qua lắc lại, súc sắc bên trong va chạm vào nhau phát ra những âm thanh trong trẻo.

- Ngừng!

Kế Dịch vung tay lên, hai nhân viên phục vụ tranh thủ dừng lại đặt hai chiếc dĩa lên mặt bàn, sau vài âm thanh va chạm thì những con súc sắc bên trong cuối cùng cũng dừng lại.

- Mời hai vị đưa ra sự đoán.

Kế Dịch nói làm cho vẻ mặt Ngưu Hồng rất khó nhìn, hai người kia lắc sinh ra đao động quá lộn xộn, trước kia hắn từng luyện tuyệt kỹ nghe súc sắc nhưng bây giờ thật sự là không dùng được gì. Hắn dù có tinh thông tuyệt kỹ đánh bạc thì rơi vào trường hợp này cũng không có bất kỳ tác dụng nào, cũng giống như Trang Duệ vậy, chỉ có thể dự đoán bừa bãi mà thôi.

Bàn đánh bạc trước mặt hai người bọn họ đã được thay đổi, trước mặt phân biệt vẻ ra bốn chữ chẵn nhỏ, chẳn lớn, lẻ nhỏ, lẻ lớn, đây cũng chính là chuyên gia dùng cọ vẽ lên theo đúng như quy tắc mà Trang Duệ đưa ra.

Đầu tiên là Trang Duệ cố ý đưa mắt nhìn qua dĩa súc sắc của Ngưu Hồng, hắn thấy số bên trong, hai bốn sáu, là mười hai.

- Dĩa đầu tiên, là chẵn lớn.

Trang Duệ cầm lấy xèng bỏ ào hai chữ chẵn lớn, không phải hắn không muốn ném xèng một cách cực kỳ tiêu sái, nhưng lúc này hắn cũng có chút căng thẳng, nếu lỡ may ném lộn sang khu khác thì sao?

- Ngưu tiên sinh, mời đặt cược.

Kế Dịch nhìn về phía Ngưu Hồng.

- Tôi cũng đặt chẳn lớn.

Ngưu Hồng cắn rằng, dù sao cũng có tỷ lệ thành công là một phần tư, thôi thì xem vào vận may.

- Được, mở dĩa.

Hai nhân viên phục vụ dùng bàn tay run rẩy mở dĩa súc sắc, trên mặt Trang Duệ lộ ra nụ cười, vẻ mặt Ngưu Hồng thì tái nhợt, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn con súc sắc của Trang Duệ, là hai năm sáu, là mười ba, là số lớn, nhưng là lẻ lớn mà không phải chẵn lớn.

- Trang tiên sinh đoán chẵn lớn, là hai bốn sáu, là mười hai, đặt trúng. Ngưu tiên sinh là hai năm sáu, là mười ba, không trúng, ván đầu tiên Trang tiên sinh thắng.

Kế Dịch báo số của những con súc sắc với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó dùng công cụ trong tay gom xèng một triệu của Ngưu Hồng và cả của Trang Duệ đến trước mặt Trang Duệ.

Trang Duệ cầm lấy hai xèng và gõ gõ vào nhau, hắn cười tủm tỉm nhìn Ngưu Hồng:

- Hình như Ngưu công tử không được may mắn cho lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.