Hoàng Kim Đồng

Chương 550: Chương 550: Hỗ trợ




Nhưng đừng nghĩ rằng hơn mười con Ngao là nhiều, vì số này còn lâu mới thỏa mãn nhu cầu thị trường, chỉ riêng trong hội sở của Âu Dương Quân đã đặt hàng hai mươi con, còn phải để lại giống, hơn nữa còn phải trao đổi với các Ngao viên khác, như vậy sẽ làm phong phú cây huyết thống chó Ngao.

Lần trước Lưu Xuyên đưa Ngao Vương lông vàng đến dự hội chợ Sơn Tây đã làm cho Ngao viên có chút danh tiếng trong nước, đây không phải chỉ là hư danh, nó mang đến cho Ngao viên nhiều giá trị thực tế.

Chưa nói đến những thứ khác, trước tết âm lịch có nhiều người muốn đầu tư tiền vào Ngao viên, nhưng Lưu Xuyên mở miệng từ chối, vì dựa theo quy hoạch của bọn họ với Ngao viên thì tất cả nghiệp vụ phải chờ sang năm mới tiến hành.

Sau khi quay lại phòng quan sát thì Lưu Xuyên cẩn thận cất kỹ thùng giấy chứa hai con Ngao, sau đó hắn nhìn Trang Duệ nói:

- Mộc Đầu, tôi thấy mình nên chuyển cho cậu hai phần cổ phần...

Tuy là bạn nối khố của Trang Duệ nhưng Lưu Xuyên thật sự có chút băn khoăn, Ngao viên cũng là một tay Trang Duệ xây dựng lên, hơn nữa lúc đầu lại đầu tư nhiều nhất nhưng bây giờ cổ phần là ít nhất, điều này làm cho Lưu Xuyên có chút ngại ngùng.

- Được rồi, đừng nói nhiều, mười phần trăm cổ phần trên tay đây tôi còn không muốn nữa là...

Trang Duệ khoát tay cắt ngang lời Lưu Xuyên, tuy Ngao viên có lợi một năm lên đến vài chục triệu nhưng thật sự không là gì trong mắt hắn. Chưa nói đến mỏ ngọc ở Tân Cương, sau khi mỏ phỉ thúy ở Myanmar được phát hiện thì tuyệt đối là chậu châu báu, sợ rằng phải dùng số tiền vài trăm triệu để tính toán.

- Được, không cần thì thôi, tôi muốn ngủ rồi, cậu muốn về nhà ngủ hay ngủ lại trên ghế sa lông ở đây một đêm?

Lưu Xuyên cũng không nói nhiều, với quan hệ giữa hai người bọn họ thì thật sự không thích hợp nói về tiền. Chưa nói đến những thứ khác, không phải trước đó Lưu Xuyên giúp Trang Duệ vận chuyển vàng, cũng chẳng phải không nói lời nào à?

Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Không đi, tôi còn phải chúc tết mẹ nuôi, còn phải thu tiền lì xì lần cuối...

- Hừ, cậu thiếu tiền mừng sao?

Lưu Xuyên tức giận nhìn Trang Duệ.

Trang Duệ đứng lên kéo chăn mền đến định đi ngủ, sau đó lại hỏi:

- Đại Xuyên, đừng ngủ, hỏi cậu chuyện này, Đại Hùng và Hầu Tử còn công tác ở chợ đồ cổ Bành Thành không?

- Cậu hỏi hai tiểu tử kia làm gì vậy? Vài hôm trước hai tên này còn đi theo Lí Binh đến nhà tôi chúc tết...

Lưu Xuyên thật sự không hiểu rõ về tình hình của Đại Hùng và Hầu Tử, vì đã nửa năm rồi hắn chưa hỏi dến những chuyện liên quan đến cửa hàng thú cưng.

Chu Thụy vốn là quản lý của cửa hàng thú cưng cũng đã chạy đến Ngao viên, ngoài quyền sử dụng căn nhà là của Lưu Xuyên, tất cả các nghiệp vụ còn lại đều giao cho Lí Binh, ngay cả giấy phép cũng đã sửa lại tên, ít nhiều cũng là Lí Binh tự chịu trách nhiệm.

Trang Duệ không trả lời Lưu Xuyên, hắn tiếp tục truy vấn:

- Đại Hùng và Hầu Tử rốt cuộc thế nào? Tôi hỏi về vấn đề nhân phẩm...

- Nghe Tiểu Binh nói hai người này rất linh lợi, trước kia chỉ là không chí thú làm ăn mà thôi, bây giờ hình như cũng không tệ, nếu không để tôi gọi điện thoại hỏi Tiểu Binh xem thế nào...

Lưu Xuyên vừa nói vừa lấy điện thoại ra, Trang Duệ cướp lấy, hắn nói:

- Có bệnh sao? Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi, đừng nói là tôi, đổi lại là cậu nửa đêm bị người ta phá rối giấc ngủ, sợ rằng sẽ trở mặt ngay...

Lưu Xuyên biết rõ Trang Duệ không nói nhảm, hỏi đến hai người kia tất nhiên phải có ý gì đó, thế nên mở miệng nói:

- Này, cậu tìm hai người bọn họ làm gì?

- Tôi mở một cửa hàng đò cổ ở Bắc Kinh, muốn tìm hai người bọn họ đến trông coi, không phải không tin được sao?

Trang Duệ nói thật lòng, hắn có ý như vậy từ khi tính toán mua lại Thư Nhã Trai, tuy bây giờ không thiếu tiền nhưng lại thiếu người, dù có tiền thì sợ rằng cũng không tìm được người phù hợp.

Trang Duệ suy xét rất lâu, Bành Phi và Hách Long là không phù hợp, hai người bọn họ nếu đến trông cửa hàng thì sẽ chẳng ai đi vào, hơn nữa bán đồ cổ cũng khác với những phương diện kinh doanh khác, nếu muốn làm thì phải có kinh nghiệm xã hội tương đối.

Giống như đám nhân viên cửa hàng, nhất định phải có bản lĩnh chỉ hươu nói ngựa, nói trắng ra đen, hơn nữa da mặt phải dày, bị người ta nói đúng tim đen nhưng vẫn phải tươi cười hớn hở.

Nhưng đồng thời phải có bản lĩnh trở mặt, nếu không thì tiệm bị phá sẽ tìm ai bồi thường đây?

Nếu tùy tiện thông báo tuyển dụng nhân trên thị trường, sợ rằng chưa làm một tuần sẽ bị người ta lừa cho không còn quần lót mà mặc. Trong nghành đồ cổ ở Bắc Kinh có một câu thế này, nếu muốn nghe đủ mọi loại chuyện trên trời dưới đất, cũng không cần chạy đến chỗ nào khác, chỉ cần vào Phan Gia Viên, như vậy chuyện gì cũng có thể được nghe.

Trang Duệ nghĩ tới nghĩ lui mà quyết định tìm người mình có chút quen biết, như vậy chỉ có hai người là Đại Hùng và Hầu Tử.

Sau lần trước Đại Hùng bị cảnh sát bắt đi, bộ dạng nôn nóng của Hầu Tử thật sự biểu hiện rất rõ, Trang Duệ thấy rõ ràng, cảm thấy hai người kia có tình có nghĩa, phẩm hạnh là không quá kém.

Người ta nói trượng nghĩa là trọng nghĩa khí giang hồ, huynh đệ như vậy cũng là người tốt.

- Hai người kia có thể tin tưởng được sao?

Lưu Xuyên nhếch mép khinh thường.

- Trang Duệ lắc đầu nói:

- Ít nhất hai người bọn họ cũng có nghĩa khí, lần trước Đại Hùng bị bắt vào đồn công an, Hầu Tử thiếu chút nữa quỳ xuống van xin tôi, hắn sợ Đại Hùng bị đánh...

- Có lẽ là vậy, trước kia tuy tôi đuổi đánh Đại Hùng qua vài cái ngã tư, tuy tiểu tử này là kẻ vô lại nhưng rất chú ý, làm việc không chơi ngầm, hơn nữa lăn lộn trong chợ Bành Thành mà có tin tức gì cũng nhìn ra được, đến coi quán cho cậu cũng là phù hợp...

Lưu Xuyên khẽ gật đầu, hắn thật sự đồng ý với lời nói của Trang Duệ:

- Sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Binh, sẽ hỏi thêm một chút rồi nói sau...

Ngày hôm sau Trang Duệ thức dậy thì đã phát hiện hai con Ngao mẹ còn lại đều đã sinh, một con sinh năm con, một con khác là bốn con, nếu tính những con Ngao đã sinh trước đó thì tổng cộng năm nay Ngao viên có ba mươi con Ngao con với huyết thống cực chuẩn, đây là điều cực kỳ hiếm thấy.

Chu Thụy và Nhân Thanh Thố Mỗ hôm qua bận rộn cả đêm, lúc này thật sự mệt mỏi không chịu nổi, Lưu Xuyên cũng không cùng Trang Duệ về nhà, nhưng buổi sáng hắn đã gọi điện thoại cho Lí Binh, hai người Đại Hùng và Hầu Tử công tác ở quán thú cưng khá tốt, tiền lương mỗi tháng là ba ngàn, coi như là rất tốt so với mặt bằng ở Bành Thành.

Lưu Xuyên cũng không nói gì trong điện thoại, chỉ nói Trang Duệ tìm hai người Đại Hùng có chuyện, hẹn gặp nhau vào buổi chiều ở quán trà của Tống Quân.

Giữa trưa Trang Duệ ăn cơm nhà mẹ Lưu Xuyên, Trang Mẫu cũng có mặt ở đây, sau khi hắn đưa thiệp mời kết đính hôn của mình cho bố mẹ Lưu Xuyên thì chạy đến chợ đồ cổ Bành Thành.

Vẫn còn khá sớm so với thời điểm hẹn gặp mặt Đại Hùng và Hầu Tử, Trang Duệ chuẩn bị đi vài vòng trong chợ đồ cổ, hắn rất có hảo cảm với địa phương mà mình đã mua được món đồ cổ đầu tiên này.

- Anh xem người kia có phải là chuyên gia ngọc khí họ Trang trong chương trình giám định bảo vật đầu năm không?

- Đúng rồi, mỗi ngày đều có chiếu trên tivi, sao anh ta lại chạy từ Bắc Kinh đến Bành Thành?

- À, đúng rồi, sao lại vậy...

- Các người thì biết cái gì, chương trình đó được quay sẵn rồi...

Trang Duệ vừa đi vào chợ đồ cổ thì bên tai vang lên đủ mọi âm thanh nghị luận, đừng nói là những vị chủ quầy hàng, dù là du khách đến mua bảo vật cũng chỉ trỏ này nọ, nếu không phải thấy Trang Duệ đưa theo một con chó Ngao khổng lồ ở bên cạnh, sợ rằng đã có người chạy đến chào hỏi.

- Này, xin hỏi một chút, anh có phải là thầy Trang trong chương trình giám định bảo vật đầu năm của CCTV không?

Đây chính là di chứng sau khi có tiết mục trên CCTV, những người đi dạo trong chợ đồ cổ vốn rất chú ý đến những tiết mục liên quan đến đồ cổ được phát trên ti vi, mà đám người mới vào nghề đều cho rằng những người được lên tivi là chuyên gia siêu đẳng, thế nên không kìm được mà tiến lên hỏi thăm Trang Duệ.

Trang Duệ sau khi nghe vậy thì lắc đầu như trống bỏi, hắn dùng giọng Bành Thành nói:

- Ôi, tôi cũng muốn như vậy, nhưng đài truyền hình trung ương cũng không mời tôi tham gia...

- Hừ, đây là người Bành Thành, không thấy vị chuyên gia trên tivi nói giọng Bắc Kinh sao?

- Không đúng, tôi thấy rất giống, này này, thầy Trần...

Sau khi Trang Duệ nghe được lời đối thoại của mọi người thì coi như vứt bỏ tâm tư đi dạo chợ đồ cổ rồi thuận tiện ghé thăm hỏi Lữ lão gia tử, vì thế hắn đưa Bạch Sư rời khỏi chợ, đi đến quán trà của Tống Quân.

Nhưng Bạch Sư thiếu chút nữa thì chọc vào phiền toái, vì cô tiếp tân thấy hình thể của Bạch Sư thì sợ đến mức thét lên, lại hại quản lý quán chạy ra, thiếu chút nữa đã gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cuối cùng Trang Duệ phải gọi điện thoại đến cho Tống Quân ở Bắc Kinh, sau đó vị quản lý quán trà mới cho Trang Duệ đi vào, hơn nữa còn sắp xếp gian phòng dành cho khách quý mà Tống Quân thường dùng đãi khách.

Trang Duệ ngồi trong gian phòng tự mình châm trà, sau khi ngồi được một lúc lâu thì cửa phòng mở ra, có hai người một gầy một to lớn đi vào, chính là Hầu Tử và Đại Hùng.

- Trang tiên sinh, bạn của ngài đã đến, xin hỏi ngài có cần một nghệ sư pha trà không?

Trang Duệ được Tống Quân nói một tiếng, tất nhiên viên quản lý cũng không dám chậm trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.