Hoàng Kim Đồng

Chương 908: Chương 908: Hoàn cảnh đầu tư (2)






- Việc này, đúng là không dễ làm. Lỗ thư ký à, tôi thấy hay là như vậy đi, chúng ta hiện tại an bài ... chúng ta trước hết ... sau đó lại .... nhất định đem việc lãnh đạo bên trên giao làm cho tốt!

Việc kinh tế chiêu thương dẫn tư chính là việc mà huyện trưởng phải coi sóc, nên khi nghe Lưu thư ký nói xong Khổng huyện trưởng vừa mừng vừa sợ, sợ là việc này có chút khó giải quyết, mừng là hắn nghe ra được trong ý tứ của Lưu thư ký là dự án đầu tư lần này có số vốn không nhỏ, chắc chắn cũng có thể rớt xuống huyện mình không ít!

Bình thường, trong huyện một năm chiêu thương tối đa cũng chỉ là mấy ngàn van nhân dân tệ, nhưng lần này là hơn một tỷ đô la a, cho dù chỉ là con số lẻ cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ chiêu thương một năm của huyện, đây chính là một cái bánh từ trên trời rơi xuống a, nếu như làm tốt thì chính mình có lẽ còn có thể tiến lên một bước.

Muốn nói đến việc tính toán lợi ích thì có lẽ trên cái địa cầu này không ai có thể qua được đám quan viên chìm nổi trên quan trường này. Chỉ không tới vài phút mà Khổng huyện trưởng đã định ra được một bộ kế hoạch lợi ích rồi.

- Khổng huyện trưởng, những chuyện này không cần phải nói với tôi, ngài tự xử lý là tốt rồi, đây chính là đại sư quan hệ tới việc phát triển kinh tế, Sầm thị trưởng đang muốn chờ xem kết quả a ...

Lưu thư ký cảm giác được việc nói chuyện với người trong nội bộ thật thoải mái, thuận lợi chứ đâu có giống như gia hỏa không biết sống chết kia, dám động thử với mình?

- Trang Duệ, nhìn anh có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi nên tôi gọi anh một tiếng Trang huynh đệ cho thân mật, anh đi vào nhìn xem tác phẩm của tôi như thế nào?

Khổng huyện trưởng còn đang ở bên ngoài bày mưu tính kế thì Từ Quốc Thanh sớm đã đem việc vừa rồi quên mất bén, lôi kéo trang Duệ muốn hắn đi đánh giá tác phẩm của mình.

- Vậy tôi cũng nên gọi anh một tiếng Từ đại ca a ...

Trang Duệ cũng đang muốn nhìn qua công nghệ chế tác đồ sứ kia nên lập tức đáp ứng.

- À, ta nói này hai vị, bây giờ vẫn còn tâm tình xem những vật kia sao?

Vu Chính Quân đứng bên cạnh thấy hai tên này không hề khẩn trương chút nào thì lập tức gấp đến độ muốn nhảy cẩng lên. Vừa rồi Sầm thị trưởng tuy không nói gì thêm nhưng cho dù người ngu cũng nhìn ra được việc này còn chưa xong.

Từ Quốc Thanh thoáng sững người một cái, hỏi ngược lại:

- Sao vậy? Hiện tại dùng cơm vẫn còn sớm quá a? Huynh đệ của ta, anh có thể bình thường một chút không?

- Anh có biết vừa rồi người anh đắc tội là ai không? Chính là thị trưởng đó!

Ông chủ VU kỳ thật là lo lắng việc này có thể liên lụy tới bản thân hắn hay không. Vừa rồi hắn lén liếc mắt nhìn ra ngoài thì tựa hồ xe của Sầm thị trưởng vẫn còn dừng ở bên ngoài khiến hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đã leo tường chạy trốn rồi.

Từ Quốc Thanh không phục, nói:

- Tôi một không ăn trộm, hai không cướp đoạt, hắn có thể làm gì tôi?

- Đúng đó, thị trưởng là quan lớn, cũng không thể làm gì một người tuân theo pháp luật a!

Trang Duệ cũng cười nói, tuy trong lòng hắn cũng rất kinh thường bộ dáng của tên thị trưởng kia trước mặt người Nhật Bản nhưng lời Từ Quốc Thanh nói cũng không sai, hắn không hề làm cai gì phạm pháp, vị thị trưởng kia dù có lợi hại cũng không thể đem hắn bắt tới Nhật Bản chứ?

- Ài, ta nói hai anh ... như thế nào lại ....

Vu Chính Quân sau khi nghe Trang Duệ nói xong thì ức tới muốn khóc, hai tên này sao cứng đầu vậy chứ!

- Lý tổng, anh xem khuyên nhủ hắn a ...

Ông chủ Vu rơi vào đường cùng đành nhìn về phía Lý Đại Lực. Hắn không biết Trang Duệ nên chỉ cho rằng Trang Duệ là một đại thương nhân có tiền chứ không có quyền từ nơi khác tới đây.

- Ha ha, lão Vu, không cần gấp gáp như vậy, Trang tổng nói đúng đó, Quốc Thanh lão đệ không hề làm cái gì sai, ai cũng không thể làm gì được hắn ...

Lý Đại Lực một mực không nói gì nãy giờ nhưng lúc này lại ủng hộ Trang Duệ, hắn tuy cũng không rõ ràng bối cảnh của Trang Duệ nhưng lúc ở hội sở ngoại ô Bắc Kinh, Lý Đại Lực đã nhận một cái danh thiếp, trên đó ghi rõ ràng chức vị là tân nhậm phó tỉnh trưởng của tỉnh Ký!

Cho nên Lý Đại Lực tuy cũng đang làm ăn ở tỉnh nhưng hắn cũng không khẩn trương gì mấy, thậm chí còn có vài phần hưng phấn, hắn ước gì sự việc náo càng lớn hơn một chút để nhìn xem các mối quan hệ và nhân mạch của Trang Duệ thế nào.

Trong suy nghĩ của Lý Đại Lực thì cho dù đám cán bộ ở đây cường thế như thế nào thì khi đến kinh thành cũng vẫn phải cụp đuôi làm người, buộc phải bán cho những người ở đó vài phần mặt mũi.

Đừng nói mấy cán bộ ở đây, ngay cả một ít cán bộ ở thủ đô không thu hút được đầu tư nhưng đi xuống các tỉnh lại mang danh là kiểm tra công tác, cho dù là cán bộ ở địa phương có cấp bậc cao hơn hắn thì cũng vẫn phải dùng bộ mặt tươi cười tương bồi. Nếu đặt ở thời phong kiến thì những cán bộ như vậy đều được coi như là khâm sai đại thần.

- Ài, lão Từ, tôi là người bị hại a, bọn họ bắt anh không được nhưng rất có thể sẽ chỉa mũi dùi vào tôi ...

Vu Chính Quân làm ra bộ mặt cầu xin, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Lão Từ, tôi nghĩ anh nên đi đâu đó một đoạn thời gian, đợi khi mọi chuyện êm xuôi hãy trở về, dù sao anh bây giờ cũng không có tài chính để tiếp tục làm nghiên cứu a ...

- Tôi không có làm chuyện gì sai, tại sao phải trốn? Mà nói tới cùng thì cho dù tôi có muốn đi cũng không có tiền mà đi ...

Từ Quốc Thanh thoáng xấu hổ, nói. Vốn trên tay hắn còn mấy vạn nhưng đều bị con dâu cầm về nhà mẹ đẻ, cho nên trên tay hắn chỉ còn lại có mấy trăm đồng, chỉ đủ cho hắn ăn cơm. Nhà máy hiện giờ vẫn còn đang thiếu nợ tiền điện ba bốn tháng mà hắn vẫn chưa có tiền để thanh toán ...

Từ Quốc Thanh vừa nói dứt lời khiến cho mấy người ở đây đều sững sờ, bọn họ không ngờ Từ Quốc Thanh lại thảm đến như vậy! Đi đâu đó dăm ba tháng cùng lắm chỉ tốn vài ngàn tới một vạn, không ngờ ngay cả chút tiền đó mà hắn cũng không lấy ra được.

Trang Duệ liếc nhìn Lý Đại Lực, nói:

- Lý tổng, tiền đồ sứ kia có thể để cho Từ huynh ...

Đoạn thời gian trước, Trang Duệ vừa mới mua một bộ tượng tam thải sĩ nữ, lúc đó Trang Duệ đã đưa cho Lý Đại Lực năm mươi vạn ý là muốn đưa cho Từ Quốc Thanh.

Mặc dù Trang Duệ có tâm muốn mời Từ Quốc Thanh rời khỏi chỗ này nhưng việc lợi dụng lúc người ta đang trong hoàn cảnh khó khăn thì hắn khinh thường làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.