Trang Duệ nghe vậy sững sờ một chút, Hoàng Tràng Đề Thấu là một loại phương thức chôn cất, bắt đầu tại cổ đại, dùng rất nhiều trong thời Hán cực thịnh, sau nhà Hán rất ít dùng, chuẩn xác một chút, sau Tây Hán là thời Đông Hán, ít khi dùng tới.
Hiện tại Trang Duệ đã biết rõ vì sao hai người hưng phấn, tuy trong nước Hoàng Tràng Đề Thấu đại mộ phát hiện rất nhiều, nhưng đều là thời Tây Hán, hơn nữa phần lớn đều bị trộm qua, cũng không còn nguyên vẹn.
Nếu như tòa mộ táng này thật sự là Hoàng Tràng Đề Thấu, như vậy lịch sử đế vương cổ đại của nhà Đông Hán đã kiến tạo lăng mộ tại Đặng Sơn, đã phải sửa lại.
- Đi, chúng ta đi vào xem!
Gần đây Mạnh giáo sư nôn nóng bất an suốt một tiếng đồng hồ, dẫn đầu đi vào trong con đường, muốn làm rõ chủ nhân của mộ táng này là ai, có lẽ sẽ có đáp án được công bố.
Cái gọi là... Hoàng Tràng Đề Thấu chính là vật liệu gỗ, toàn bộ đều là dùng gỗ cây Bách Mộc Phương lột vỏ, dùng gỗ màu vàng nhạt mà có tên là Hoàng Tràng.
Hoàng Tràng Đề Thấu hợp lại, chính là gỗ Bách Mộc Phương đóng chung quanh quan tài gianh riêng cho đế vương sử dụng, đắp lên phía trên nắp hầm, giống như một căn phòng, bên ngoài còn có phòng.
Sử dụng "Hoàng Tràng Đề Thấu" làm phương thức mộ táng, từ một phương diện nào đó nói lên thân phận và địa vị của chủ nhân, một phương diện khác cũng là có lợi cho quan tài, tránh bị hư hao.
Căn cứ Hán đại lễ chế, Hoàng Tràng Đề Thấu gồm tử cung, tiện phòng, bên ngoài tàng quách cũng là một bộ phận trọng yếu của lăng mộ đế vương, nhưng nếu được triều đình ban thường đặc biệt, cũng chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể sử dụng.
Mà Hán Đại đại tướng Hoắc Quang sau khi chết, Hán Tuyên Đế "Ban cho tử cung, tiện phòng, Hoàng Tràng Đề Thấu một cỗ" mà danh tự "Hoàng Tràng Đề Thấu" cũng được ghi lại trong văn hiến, được ghi lại trong Hán Thư, Hoắc Quang Truyện.
- Lão sư, hôm nay đã khuya, nếu không, ngày mai chúng ta đến nhé?
Trang Duệ xem thời gian, bây giờ đã tới, cái bụng đói cồn cào không nói, cả ngày làm việc tốn sức, Trang Duệ cũng có chút mệt mỏi, tuy mộ táng Hoàng Tràng Đề Thấu đúng là hấp dẫn, nhưng cũng phải nghỉ ngơi chứ?
Mạnh giáo sư nghe Trang Duệ nói thế, lắc đầu liên tục, mở miệng nói ra:
- Không, hôm nay nhất định phải đi vào, tiểu Lưu, ngươi đi lên trên mang đồ ăn thức uống xuống, trời tối nên chú ý an toàn, bằng không bảo các đồng chí cảnh sát vũ trang đưa lều vải xuống đây cho chúng ta, buổi tối ta sẽ ở trong mộ thất.
Trong mộ thất đêm tối và ban ngày cũng không có gì khác nhau, cũng có đèn chiếu sáng, mà trên Đặng Sơn phát hiện Hoàng Tràng Đề Thấu Hán, ý nghĩa cực kỳ trọng đại, giới khảo cổ học sẽ có nhiều thứ bị cải biến, cho nên Mạnh giáo sư đã không đợi được.
- Chuyện này... Được rồi, ta cũng đi vào xem!
Lão sư đã sáu mươi tuổi mà không kêu mệt như mọi người, Trang Duệ đương nhiên không có ý định nói thêm gì nữa, mấy người cầm đèn pin, cẩn thận từng li từng tí đi qua bẫy rập và thông đạo, đi vào trước cửa đá trắng.
Cửa đá trắng trắng noãn như ngọc cũng không có vì thời gian trôi qua mà ảm đạm, dưới ánh đèn, đã lộ ra ánh sáng lóng lánh, mà đồ án long phượng trên đó, giống như sống lại.
Mạnh giáo sư đi tuốt ra đằng trước, một cước bước vào trong mộ thất, đứng chắn ở trước mặt mọi người, đứng lại rất lâu làm cho nội tâm Trang Duệ ở phía sau ngứa ngáy, vội vàng từ đầu vai lão sư nhìn vào trong.
- Bà mẹ nó, cái này chính là Hoàng Tráng Đề Thấu sao?
Mượn ngọn đèn trong tay Mạnh giáo sư, Trang Duệ nhìn thấy một cảnh suốt đời khó quên.
Đây là một tòa lầu cao gần năm mét, cái mộ thất này lớn nhỏ chừng một trăm mét vuông, ở chính giữa một thất, bày vô số ván gỗ, tất cả ván gỗ dưới ánh đèn đều có chút ố vàng.
Trang Duệ không biết những ván gỗ là vật liệu gỗ, nhưng đứng ở trước cửa phòng, lỗ mũi ngửi được mùi hương thơm ngát, nhưng làm cho tâm thần của người ta chấn động, cảm giác mệt mỏi cũng tiêu tán không ít.
Làm cho Trang Duệ rung động chính là những ván gỗ này bị phân giải thành cây gỗ, quy cách lớn nhỏ như nhau, rậm rạp chằng chịt xây dựng giống như thành lũy, một căn phòng cực lớn có cả nóc nhà.
Ở trên đỉnh vách đá, ở trên đó điêu khắc mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, bên cạnh Hoàng Tràng Đề Thấu, mà có một chiếc xe ngựa bằng đồng xanh to lớn, trên xe còn có một tượng xa phu bằng gỗ, đột nhiên nhìn vào, giống như người thật.
Mà phía sau của chiếc xe ngựa bằng đồng này có sáu tượng người lớn nhỏ, sắc mặt uy nghiêm, tay trái buông xuống, nhưng trên tay phải lại đang cầm đao và kiếm, giống như đang bảo vệ chủ nhân của chúng.
Quay chung quanh Hoàng Tràng Đề Thấu, chính là đá trắng làm thành núi non, sông ngòi, chung quanh có thị nữ hộ vệ, toàn bộ đều là tượng gỗ, tướng mạo cực kỳ chân thật, màu sắc trên người thập phần tươi đẹp, trông rất sống động, đột nhiên nhìn vào, giống như một tiểu quốc.
Trên vách tường bốn phía, có đặt hơn mười khỏa Dạ Minh Châu, tuy không rực rỡ óng ánh như mấy khỏa Trang Duệ tìm trên hải đảo, nhưng vẫn hoàn hảo suốt cả ngàn năm qua, chắc hẳn cũng không phải phàm phẩm.
- Đây là... Mộ Tần Thủy Hoàng?
Nhớ tới sử sách miêu tả mộ Tần Thủy Hoàng, trong miệng Trang Duệ ma xui quỷ khiến nói câu này, lập tức đưa tới vài ánh mắt khinh bỉ, mộ của Tần Thủy Hoàng đã sớm có khai quật, không phải tùy tiện phỏng đoán.
- Trang Duệ, Tần Thủy Hoàng có Tam Tuyền, Hạ Đồng làm quách, Cung Quan làm quan tài, Kỳ Khí Dị Quái Tỷ Tàng Mãn Chi, dùng thủy ngân làm biển cả sông ngòi, bên trên có thiên văn, dưới có địa lý, dùng dầu cá mà làm đèn cầy, dùng minh đăng bất diện thắp sáng.
Tiến sĩ Nhâm có trí nhớ vô cùng tốt, hắn đem tất cả những miêu tả của Tư Mã Thiên về lăng mộ Tần Thủy Hoàng nói ra một lần, nhưng hắn cũng bị tòa lăng mộ trước mặt làm cảm thấy khiếp sợ, sợ rằng chủ nhân của mộ thất này, trong nội tâm cũng có cách nghĩ giống như Tần Thủy Hoàng.
Mạnh giáo sư đã đi vào trong mộ thất, yên tĩnh quan sát hình dáng sông ngòi và mặt đất, thật lâu sau, nói ra:
- Đây là lăng mộ hoàng đế, các ngươi xem, người kia cầm binh khí đại tướng, còn có sông núi, chính là bản đồ đại Hán, dương quan cổ đạo, bên ngoài chính là thảo nguyên, toàn bộ đều thể hiện ra.
Từ bài trí của mộ táng, đã có thể nhìn ra được thân phận của chủ nhân, trong mộ táng của hoàng đế sống thái bình, phần lớn đều là tượng thị nữ phóng túng, mà tướng quân và binh sĩ cầm vũ khí đứng canh gác, cũng đại biểu cho thân phận của hoàng đế hiếu chiến.
Trong mộ táng có núi sông, hộ vệ cầm đao, đều nói rõ khi còn sống nhất định là hoàng đế khai cương hoàng thổ, đây chính là nguyên nhân mà Mạnh giáo sư nói thế.
- Lấy hết những thứ ở giữa sơn thể ra, hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy, những thứ chôn cùng tuyệt đối không ít, công trình lớn như vậy, chỉ sợ không có thời gian hai mươi năm tuyệt đối không làm được, rốt cuộc là vị hoàng đế nào đây?
Mạnh giáo sư nhìn mộ thất trước mặt, lầm vào trầm tư.