Hoàng Kim Đồng

Chương 1078: Chương 1078: Học đến lúc dùng




- Trang Duệ, ngươi xem trang sức và quần áo của người ngọc này, vạt áo thẳng đứng, cổ tay áo và vạt áo lại vừa dài vừa rộng, hơn nữa lại thẳng đứng xuống phía dưới, đây chính là đặc điểm quần áo và trang sức của Đông Hán.

Còn có trên khí cụ thanh đồng tạo hình con gái, vạt áo là hướng mở về bên phải, mà quần áo và trang sức vạt áo Tây Hán thì lại mở hướng về bên trái, lúc này người ngọc lại có thể chôn cùng mộ táng, nhất định là mộ đế vương, thần tử dù cho có làm vương hầu, cũng là không dám hậu táng như vậy.

Tây Hán thành lập trên cơ bản là tiếp tục sử dụng trang phục triều Tần, là “Khúc cư thiền y” tức là mở vạt áo từ cổ cong nghiêng đến dưới nách, tới thời Đông Hán, quần áo và trang sức biến thành “Thẳng cư thiền y” là mở vạt áo từ cổ thẳng đứng xuống phía dưới.

Trải qua rất nhiều nghiên cứu vật bồi táng được khai quật mộ táng, quan điểm này đã được giới học thuật chứng minh, cho nên thời điểm khai quật mộ Hán, từ tượng gốm hoặc là quần áo của nhân vật tượng, có thể đoán ra vật này là thời Đông Hán hay là Tây Hán.

Đương nhiên, những vật này nói đơn giản, nhưng nếu không phải là tiến hành khảo cổ chuyên nghiệp hay là người giàu kinh nghiệm làm việc, cũng là rất khó có thể phán đoán được từ men gốm loang lổ trên tượng gốm.

- Tiểu Nhâm nói đúng, Trang Duệ, những kiến thức này ngươi cũng đã được học qua. Nhưng không phải học cứng ngắc, muốn ngay lúc đó học lúc đó dùng, phải kết hợp cùng với thực tế mới được.

Sau khi tiến sĩ Nhâm nói xong, giáo sư Mạnh gật đầu khen ngợi, ngay sau đó chỉ bảo Trang Duệ một chút, làm người thấy hiển nhiên là bất cứ lúc nào chỗ nào cũng nhắc nhở đệ tử, kiến thức trọng điểm nào là cần phải học tập.

- Ta biết rõ, thầy giáo, vừa nghe sư huynh nói như vậy, rất đúng đạo lý. Sư huynh, sau này ngài cũng không được giấu một mình nhé, ta muốn được nhắc nhỏ nhiều một chút.

Sau khi Trang Duệ nghe tiến sĩ Nhâm nói xong, cũng cảm thấy năng lực bản thân chưa đủ, theo như lời giáo sư Mạnh, những vật này hắn đều là có học qua, nhưng ứng dụng vào thực tế, thật sự là vẫn còn kém sư huynh rất nhiều.

Tiến sĩ Nhâm bị giáo sư Mạnh và Trang Duệ nói, có chút ngại ngùng, khua tay liên tục nói:

- Ha ha, thầy giáo, Trang Duệ, hai vị cũng đừng thổi phồng ta, nếu ta không phải là chủ trì qua hiện trường khai quật mộ táng thời Hán mấy lần, khả năng còn không bằng Trang Duệ đâu.

- Uh, kiến thức căn bản của tiểu Nhâm rất vững chắc, mà Trang Duệ ngươi đối với giám định đồ cổ và thưởng thức có kinh nghiệm phong phú, sau này chỉ cần đi khai quật hiện trường một chút, dần dần có thể sử dụng vào thực tế.

Nhìn hai đệ tử của mình, trong lòng giáo sư Mạnh cực kỳ kiêu ngạo, tiến sĩ Nhâm làm việc rất quy củ, hiện tại lại được giữ lại trường dạy học, khẳng định sau này cũng sẽ đi cùng một con đường với chính mình.

Mà Trang Duệ làm việc thì có chút thiên mã hành không, thường thường làm việc ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lại có thể mang đến cho mọi người sự ngạc nhiên rất lớn. Như là phát hiện bảo tàng hải tặc Klaus, đã để lại cho thế giới thấy một bộ mặt sâu sắc của giới khoa khảo Trung Quốc.

Chuyện xôn xao sự kiện “Cổ sứ” thời gian trước, giáo sư Mạnh cũng có nghe thấy, nếu như hắn không có đoán sai, việc này mười phần là do môn sinh của mình làm ra.

Tuy nhiên phương pháp làm việc của Trang Duệ không phải là quang minh chính đại, giáo sư Mạnh cũng có phê bình kín đáo, nhưng là hiệu quả thì là rất tốt, ít nhất cũng để lại cho vài nước bên cạnh ngậm miệng không nói đến chuyện gọi là tranh chấp văn hóa nữa.

Đương nhiên, Trang Duệ sẽ không thừa nhận thủ đoạn của chính mình là bỉ ổi, chỉ là do bản thân không phân biệt được đồ cổ là thật hay giả bị người ta lừa gạt, chính mình mắt kém mua phải vật giả. Dù cho có rụng răng cũng có phải nuốt máu, ai bảo trình độ kém lại muốn chiếm ưu thế?

Mặc dù lời này khó nghe, nhưng chính là đồ cổ đi lẽ phải, không tin ngài mua được vật giả đi ồn ào khắp thế giới, nhất định người khác chỉ an ủi ngài nói coi như là học phí, mà không có người nào khiển trách người bán đồ giả.

Bởi vì ngay cả người bán đồ giả, chắc gì đã biết là đồ thật hay giả, cái món đồ cổ này, cho dù là nhãn lực tốt, đây cũng là báu vật được cất giữ ở chợ đen.

- Tiểu Trang, ngươi nói hai anh em nông dân kia ở đâu? Đi, ta sẽ đi Hà Nam ngay bây giờ, không thể để cho tòa đại mổ này bị phá hư.

Sau khi xem xong vật mà hai anh em Đại Ngưu mang đến, giáo sư Mạnh ngưng trọng, trên mặt có chứa tia hưng phấn, tuy nhiên mộ táng này đã bị mở ra, nhưng đồ vật đáng giá bên trong có lẽ còn rất nhiều.

Thật sự theo góc độ bảo đảm văn vật, đồ cổ đặt ở những cổ mộ kín, càng xa thời gian khai quật ra thì càng đảm bảo hoàn thiện thêm, bởi vì sau khi mở cổ mộ ra, không khí lưu thông sẽ làm cho những vật bồi táng trăm nghìn năm sẽ bị hủy diệt, phá hư.

Ít nhất là cho đến bây giờ, còn chưa có biện pháp nào tốt, sau khi tiến hành khai quật mà có thể không phá hư vật bồi táng ở dưới cổ mộ.

Cho nên theo góc độ khảo cổ mà nói, là không đồng ý mở mộ táng ra, nhưng nhiều khi, khai quật khảo cổ đều là bất đắc dĩ, đều là do một táng đã bị trộm mộ vào xem qua, mới phải tiến hành khai quật.

Giống như lăng mộ Tần Thủy Hoàng, mặc dù phương hướng cụ thể đã được khảo sát rõ ràng, nhưng quốc gia vẫn một mực không cho khai quật. Thứ nhất là bởi vì nhân tố kỹ thuật, hiện tại còn chưa có cách nào thích đáng giải quyết thủy ngân tràn ngập bên ngoài lăng, thứ hai chính là sợ phá hư vật bồi táng trong hoàng lăng.

Hoàng lăng đang kín nếu mở ra, phong hóa là kết quả tất nhiên, đến lúc đó những văn vật quý giá đã được bảo tồn hơn hai nghìn năm, rất có thể sẽ hóa thành tro bụi, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu của các ngành khảo chứng liên quan không có cách nào hạ quyết tâm.

- Thầy giáo, cái mộ kia chỉ có hai anh em này biết rõ, tạm thời không sao đâu.

Trang Duệ không ngờ rằng giáo sư Mạnh lại vội vã như vậy, lập tức muốn đi Hà Nam, hắn cũng chưa có chuẩn bị sẵn tâm lý, Trang Duệ không nỡ rời khỏi con gái vừa mới gọi tiếng ba.

Giáo sư Mạnh lắc đầu, nói:

- Trời, mộ đạo đã mở ra, vật bồi táng bên trong sẽ không được đảm bảo thích đáng, sẽ mục nát rất nhanh, chúng ta nên nắm bắt thời gian đi.

- Được, thầy giáo, ta đi xem cảnh sát xét hỏi xong chưa?

Trang Duệ bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, dù sao năm nay hắn cũng muốn đi thực tập tiến hành khai quật khảo cổ, dứt khoát muốn mượn mộ này để luyện tập.

Tuy nhiên vật bồi táng đã bị hai anh em Đại Ngưu mang đi gần hết, nhưng thạch quan kia bọn hắn không có động, có thể đồ vật giá trị nhất vẫn đang ở bên trong.

- Miêu… Sĩ quan cảnh sát Miêu, bên này người hỏi như thế nào rồi?

Trang Duệ đi đến sân sau, đối với hai anh em Đại Ngưu đã ghi chép xong, thấy Miêu Phi Phi cau mày, chắc hẳn cũng là bị người đần độn Trương Nhị Ngưu này làm cho rất tức giận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.