Hoàng Kim Đồng

Chương 53: Chương 53: Kẻ cắp




Trước đại điện của miếu thành hoàng có đặt một lư hương cực lớn, bên trên cắm đầy nhang khói tôn kính của các vị thiện nam tín nữ, trong điện có hương án, trước hương án là một bệ thờ có tượng thành hoàng, sau lưng là "Bách Tử Đồ" với hình tượng hàng trăm đứa trẻ với thần thái khác nhau. Lúc này đang vào thời điểm tháng giêng, coi như vào đúng dịp lễ hội, vì vậy mà miếu thành hoàng cực kỳ náo nhiệt, những âm thanh gọi bạn bè vang lên bên tai không dứt. Tư Huệ Lâu cũng không phải có hình tượng giống như những ngọn tháp bình thường, đi đến mỗi tầng có thể thấy được cảnh quan ở bên ngoài. Trang Duệ leo lên tầng năm, sau đó đưa mắt nhìn, hoàn cảnh chung quanh thu hết vào trong mắt, xa xa là chợt đồ cổ và một địa phương giống như quảng trường trung tâm rất lớn.

Phía tây bắc của thân tháp chính là mục đích chuyến đi lần này của Trang Duệ, là chợ đồ cổ miếu thành hoàng, đứng từ trên cao nhìn xuống thấy khu chợ đồ cổ có phố, trong phố có quán xá, trình tự tương đối rõ ràng, vì cách khá xa nên đám người trong khu đồ cổ giống như một đàn kiến chen chúc, đông nghịt một mảnh.

Trang Duệ nhìn đồng hồ và thấy đã là một rưỡi trưa, sáu giờ tối hắn phải rời khỏi Hợp Phì, ngược lại cũng không còn bao nhiêu thời gian, vì vậy mà Trang Duệ vội vàng xuống Tư Huệ Lâu, hắn đi xuống chợ đồ cổ ở bên cạnh.

Chợ đồ cổ miếu thành hoàng nhìn từ dưới đất nhìn lên cũng không phải là rất lớn, chỉ là một kiến trúc tứ hợp viện có bốn tầng, nếu không phải đã từ trên cao nhìn xuống một lần thì Trang Duệ cũng thật sự không biết bên trong có gì khác. Cổng chợ đồ cổ không quá bắt mắt, nhưng khi đi qua bãi đậu xe thì Trang Duệ thấy không ít những loại sang trọng như Mercedes-Benz, BMW, thậm chí còn có loại xe rất ít khi gặp được trong nước như Rolls- Royce, điều này cũng làm cho Trang Duệ thầm cảm thấy tràn đầy chờ mong với ngôi chợ đồ cổ được xưng là một trong mười khu chợ nổi tiếng trong nước này.

Vì chưa qua năm được bao lâu, lúc này cũng đang ở vào trong kỳ nghỉ của mọi người, vì vậy chợ đồ cổ thật sự là kín người. Nơi đây cũng giống như chợ đồ cổ ở Bành Thành, cũng có nhiều quầy hàng vỉa hè, náo nhiệt nhất cũng chính là những quầy hàng vỉa hè thế này, những cửa hàng lớn lại chỉ có thể là giăng lưới bắt chim, du khách không nhiều lắm.

Nguyên nhân của nó cũng rất đơn giản, hàng vỉa hè rất rẻ, nhưng vấn đề là người mua phải có ánh mắt tinh tế, phải có chú thủ đoạn. Trang Duệ biết rõ những cửa hàng kia đều có những khách hàng cố định, cũng không quan tâm đến những vị khách chỉ tìm kiếm vận may ở bên ngoài.

Trong khoảng thời gian qua Trang Duệ cũng bỏ ra không ít thời gian để đi đến chợ đồ cổ Bành Thành, hắn biết những người đến chợ đồ cổ đi dạo chỉ có hai loại, một là những người già, mục đích đến nơi này là tu thân dưỡng tính, gặp được vật phẩm thật sự thì có thể ra tay sưu tầm, không phải là đồ thật thì có thể thưởng thức nghệ thuật tạo hình của nó. Loại người này thường có ánh mắt thưởng thức khá cao, thường xem xét thì nhiều mà ra tay thì ít.

Loại người thứ hai thật sự có mục đích giống như Trang Duệ, bọn họ đến nơi này chủ yếu là tìm bảo vật. Tất nhiên mục đích lớn nhất của Trang Duệ chính là bổ sung linh khí, còn chuyện mua cổ vật, tất nhiên được hắn cho rằng đó là hoạt động phụ sau khi hấp thu linh khí.

Những người đến nơi này mua cổ vật tìm vận may cũng có hai loại, một loại là đến vì sở thích của mình, mua vào những thứ mình thích, rất ít khi ray tay bán trao tay. Loại người còn lại chính là nhân sĩ trong nghề, giống như ông chủ Vương mà Trang Duệ biết, đặc biệt dùng công tác mua bán đồ cổ để kiếm tiền, trong mắt bọn họ thì tất cả các vật đều có thể bán, chỉ cần ra giá phù hợp là được.

Trang Duệ có rất ít thời gian, hắn cũng không có mục tiêu gì, chỉ đi theo đám người, nếu gặp những quầy hàng bán tranh sách thư pháp thì dừng lại quan sát một lúc, còn những cửa hàng khác thì chỉ cưỡi ngựa xem hoa. Đồ cổ trong này rõ ràng có số lượng lớn hơn ở Bành Thành, nhưng những vật phẩm ngọc thạch được bày bán tùy tiện ở quán vỉa hè nhìn qua lại có cấp bậc thấp hơn.

Trang Duệ đi một đường mà thấy rất nhiều quyển sách nhỏ, còn có hộp thuốc lá, bật lửa và các loại tem phiếu...Đều là những vật phẩm có niên đại từ những năm tám mươi, điều này khơi gợi hắn nhớ lại thời tuổi thơ của mình.

Trang Duệ thuận miệng hỏi giá, những thứ này lại không có giá thấp, một quyển sách nhỏ đã được bán với giá hơn trăm đồng, nếu là loại sách xa hoa và có hơi quý hơn một chút thì sẽ có giá từ vài trăm đến vài ngàn đồng. Hắn cũng không nghĩ rằng những thứ đó được giữ đến hôm nay cũng được xem là đổ cổ rồi.

- Thứ này khi tôi còn bé thì trong nhà chất thành từng thùng, vài phân tiền cũng không đáng, sao ông lại bán mắc như vậy?

Trang Duệ ngồi xổm xuống đánh giá những vật phẩm của một quán vỉa hè, hắn khẽ nói một câu không quá vui vẻ với ông chủ đang đội nón lưỡi trai ngồi trước mặt.

Ông chủ kia có hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng thật thà phúc hậu, sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ thì cũng không tức giận, lão chỉ cười tủm tỉm nói:

- Tiểu tử, cũng không thể nói như vậy được, hai mươi năm trước thật sự có vài phân tiền sẽ mua được rất nhiều, nhưng bây giờ muốn dùng nó mua thứ gì cũng khó, cậu thử vào chợ mua thức ăn xem thế nào, có ai bán cho thứ gì với giá vài phân tiền không? Cậu xem có đúng không? Tiểu tử...

- Đại ca nói rất đúng, một cái tay nãi năm xưa một phân tiền, bây giờ bỏ ra giá vài chục lần cũng chưa chắc mua được, thứ này mỗi năm mỗi mắc...

Tuy bị ngươi ta nói thẳng mặt nhưng Trang Duệ cũng không tức giận, lời nói của ông chủ quầy hàng cũng rất có lý. Chưa nói đến những thứ khác, vào những năm tám mươi thì ba chữ "Vạn Nguyên Hộ"(Những nhà và những người có tiền vạn) chính là đại danh dành cho những kẻ có tiền, là đối tượng mà người người hâm mộ. Nhưng đến bây giờ thì đầy đường đều là "Vạn Nguyên Hộ", dù là Trang Duệ vài tháng trước thì cũng tính là hai vạn nguyên hộ, mà những Vạn Nguyên Hộ vào những năm tám mươi thật sự có thể so sánh với các phú ông trăm triệu vào lúc bây giờ.

- Đúng, tiểu tử này nói rất đúng, cái gì gọi là đồ cổ, chính là những thứ được giữ lại qua thời gian, có thể giữ được đến bây giờ thì cũng xem như là đồ cổ, cậu có thấy không...

Vi chủ quầy chỉ vào cái phích nước nóng màu đỏ dưới chân mình rồi nói:

- Thứ này nếu qua năm trăm năm nữa thì cũng là đồ cổ, tất nhiên điều kiện tiên quyết là không bị nát ra.

Trang Duệ nghe vậy mà cảm thấy thú vị, sau đó phá lên cười ha hả. Lời nói của bọn họ thật sự là không sai, không phải những viên gạch nát ở tường thành để lại đến bây giờ cũng thành bảo bối sao? Hắn đang định lên tiếng trêu ghẹo vài câu, đúng lúc nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào, mà lúc này bản tính thích xem náo nhiệt của người trong nước đã phát huy cực kỳ hiệu quả, hắn vừa nghe được âm thanh thì đã có ba vòng người đứng chắn ngay trước mặt.

Trang Duệ năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi, tuy bộ dạng có vẻ trưởng thành nhưng cũng có chút hiếu kỳ, sau đó hắn đứng lên, chuẩn bị chen vào xem, nhưng lại bị chủ quầy hàng giữ lại.

- Tiểu tử, muốn xem náo nhiệt cũng không có vấn đề, chờ lát nữa quản lý chợ đến, đám người này tản ra, lúc đó nhìn cũng không muộn...

Vị đại ca ngồi ở quầy hàng vỉa hè rõ ràng là xuất phát từ lòng hảo tâm, Trang Duệ nhìn theo ánh mắt của đối phương về phía đám người, hắn chợt thấy một bàn tay đang móc bóp ra, nhưng bàn tay móc bóp ra cũng không phải của chủ nhân thật sự của nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.